"Tuyết nhi, ta nói nàng về sau chỉ là Tuyết nhi duy nhất của ta, nàng không còn là Lý Mị Nhi, bất quá trước mặt người ngoài, tùy nàng cao hứng muốn là ai cũng được."
"Ngài là Vương gia nha, nếu như... ngài..."
"Tuyết nhi, bổn vương cả đời chưa sợ ai."
"Nhưng là thiếp...•"
"Tuyết nhi, nàng tốt nhất nên tiếp nhận ta là nam nhân của nàng."
Tiếu Tuyết tức giận, cùng cổ nhân không thể nói chuyện rõ ràng được, dù sao hai người cách nhau mấy ngàn năm nha.
"A, đúng rồi, ngài đem Tình nhi đi đâu rồi? Van cầu ngài thả nàng ấy ra được không, tuy rằng thiếp không phải Lý Mị Nhi, nhưng Tình nhi là nha đầu bên người nàng ấy, đi vào thời không xa lạ này, nàng đối với thiếp rất quan trọng."
"Nàng ta có bao nhiêu quan trọng, so với bổn vương quan trọng hơn sao?" Liệt Hạo đen cả mặt, tay nắm chặt thành quyền, lạnh lùng hỏi. Tiếu Tuyết dù ngu ngốc cũng biết không nên chọc giận sau lưng hắn, xem ra Hạo Vương gia trong truyền thuyết thật sự là tâm tình bất định, lúc nóng, lúc lại lạnh nha, chính là Tiếu Tuyết không biết Liệt Hạo chỉ có lúc gặp được nàng mới khó có thể khống chế tâm tình của mình như vậy nha, Tiếu Tuyết tự nhủ trong lòng, trước kia vẫn là ít chọc hắn.
"Tuyết nhi, nói đi, nàng ta quan trong bao nhiêu?"
Nói xong đã đem Tiếu Tuyết ôm vào người, dùng môi của mình xẹt qua trán Tiếu Tuyết, bộ dáng thật mập mờ,
"Hạo!! Đừng như vậy!" Tiếu Tuyết vặn vẹo thân mình,
"Ừm!" Liệt Hạo buồn trả lời một tiếng, trước mặt Tiếu Tuyết hắn chỉ có thể nửa người dưới suy nghĩ như động vật trầm luân mà thôi.
Tiếu Tuyết không phát hiện khác thường. "Hạo, thả Tình nhi ra, để cho nàng theo thiếp đi."
"Trong phủ nhiều nha đầu thế mà nàng chưa vừa lòng à?" Liệt Hạo không biết làm sao nữa, chính là không muốn để cho Tình nhi ở cùng nàng, nữ nhân chết tiệt, quan tâm một nha đầu nhiều như vậy, sao lại không quan tâm hắn.
"Hạo, nàng dù sao cũng là nha đầu của hồi môn của Tướng Quân phủ nha, thiếp cũng không muốn để cho người khác nắm được nhược điểm của mình."
"Ta đáp ứng nàng, nhưng không có ta phê chuẩn nàng không được bước chân ra phủ nữa được không?" Liệt Hạo rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu đặt lên đôi môi Tiếu Tuyết, tùy ý chà đạp, giống như là muốn hút cả thân thể vào, hai tay tự nhiên vuốt ve thân mình rõ rệt kia,
"Ưm...• không..."
"Bổn vương muốn, cho ta...•" Tiếu Tuyết trong đầu ầm ầm chấn động, mình đang làm gì, chẳng lẽ phải đợi hắn đem chính mình ăn sạch mới ngăn cản sao.
"Hạo... Hạo...•" dùng hết sức lực đẩy Liệt Hạo ra.
Trong mắt Liệt Hạo dục vọng chưa giảm, tiếng nói khàn khàn "Tuyết nhi, đừng cự tuyệt bổn vương nữa, nàng đêm nay trốn không thoát đâu!"
"Ngài...• ngài đúng là sắc lang...•" Tiếng nói yêu kiều vang lên.
"Ha ha ha …. lần đầu tiên nghe nói bổn vương là sắc lang."
"Ngài….Ngài….Ngài cười cái gì?" Tiếu Tuyết nhìn quái vật đột nhiên toàn thân run run này.
"Tuyết nhi, đừng quên, nàng là nữ nhân của bổn vương."
"Thiếp không phải!" Tiếu Tuyết hét lớn.
"Ha ha… có muốn thử một chút hay không?" Nói xong Liệt Hạo lại một lần nữa lôi kéo, ôm thân thể mềm mại của Tiếu Tuyết.
"Đợi chút!! Ngài rốt cuộc muốn thế nào nha?"
"Bổn vương nói rồi, bổn vương muốn nàng."
"Ngài không phân rõ phải trái, thiếp nói chuyện kia ra chính là hi vọng ngài có thể không hồ đồ nhận Lý Mị Nhi và thiếp là một, thế nhưng ngài như bây giờ...?"
"Bổn vương muốn nàng, là Tuyết nhi nàng, trừ nàng bổn vương không cần bất luận kẻ nào, Tuyết nhi - nàng đã hiểu chưa?"
"A ~" hoàn toàn băng hàn (cả người lạnh run, ý nói là không tin được những gì mình vừa nghe thấy), bị cổ nhân tỏ tình, vẫn là lần đầu tiên nha, còn là một Vương gia, quá mức bất ngờ. Nhìn bộ dạng Tiếu Tuyết ngu ngốc mơ hồ, trong mắt Liệt Hạo tràn ngập sủng nịch nồng đậm.