• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếu Tuyết không biết nàng ngất bao lâu, hoặc là đang ở chỗ nào, đầu mơ hồ lại không đau đớn, trọng lòng, lại chặn không được nỗi đau.

Hai mắt mê ly hết sức, hơi mở mắt ra, nhìn quanh bốn phía, căn phòng xa lạ, nàng nghĩ chắc là lúc hôn mê bị mang ra khỏi Mị cung, Ngụy Linh Lung thật cũng không thể xem thường, nhưng chẳng lẽ quang minh chính đại như vậy không sợ Liệt Hạo biết được sao?

Muốn ngồi dậy, lại phát hiện chính mình cả người trần trụi, giữa hai chân ẩn nhẫn đau nhức, hoảng sợ!

Đột nhiên đầu ầm ầm sụp xuống!

"A… a…" Tiếu Tuyết dừng run run không được, tê tâm liệt phế.

Cửa đột nhiên đẩy ra.

"Mị Nhi, nàng sao vậy?" Nước mắt tràn cả mặt nhìn về người ngoài cửa — Hoàng Thượng!

"Ta vì sao lại ở chỗ này, ngươi làm gì ta?" Tiếu Tuyết phẫn hận nhìn nam nhân ở trước mắt.

Liệt Tuấn nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới mưu kế của Ngụy Linh Lung, ánh mắt tà ác nhìn Tiếu Tuyết từ trên xuống dưới "Nàng cứ nói xem, cô nam quả nữ…"

"Ngươi hỗn đản! Bệnh thần kinh! Kẻ điên! Biến thái!" Tiếu Tuyết lớn tiếng mắng, cả người run run không thôi.

"Nàng có biết, nàng hiện tại đang cùng ai nói chuyện không? Lý Mị Nhi!" Liệt Tuấn cố nén tức giận nhìn Tiếu Tuyết, không hiểu nàng như thế nào lại mắng chửi nhiều vậy.

"Ha ha ha ha… đúng rồi, ngươi là Hoàng Thượng, lại thích làm việc bức người khác, muốn giết muốn chém, cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được!"

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, Liệt Tuấn không có cách nào hình dung tâm tình của mình, bất quá từ lúc gặp được nàng, làm sao hắn biết được mình rốt cuộc nghĩ muốn cái gì.

Tiếu Tuyết bọc lại thân thể, gầm lên "Khốn kiếp, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi nữa." Tiếu Tuyết cả đầu chính là nghĩ nàng bị nam nhân ở trước mắt làm bẩn, lòng nàng rơi vào vực sâu vạn trượng!

Nhìn trong mắt Tiếu Tuyết, phát ra ánh sắc nhọn lạnh băng, Liệt Tuấn biết mình thật sự chọc giận nàng, tâm hắn nháy mắt đau đớn, làm như vậy, không phải làm cho nàng càng hận chính mình, như vậy có đúng không?

Liệt Tuấn rơi vào cô đơn nhìn Tiếu Tuyết, suy sụp rời khỏi phòng!

Tiếu Tuyết cố nén giọng, tức tưởi khóc trong lòng. 

Trong căn phòng khác.

"Hoàng Thượng, thế nào? Nàng ta có rơi vào bẫy không?" Ngụy Linh Lung khóe miệng lộ ý cười, ôn nhu nhìn nam nhân bên cạnh.

"Ngụy Linh Lung, nữ nhân như nàng cũng không chỉ dùng để trang trí, trẫm nên nhìn nàng với cặp mắt khác xưa rồi." Ánh mắt Liệt Tuấn lăng liệt có ẩn hàn ý như có như không.

"Hoàng Thượng, Linh Lung đều là vì ngài nha." Thanh âm mềm mại, ẩn chứa tức giận.

"Hừ! Vì trẫm? Hay là vì dục vọng của riêng nàng?" Liệt Tuấn dừng một chút "Bất quá, hãy nhớ rằng tâm cơ như nàng thoát không khỏi trẫm, đương nhiên cũng thoát không khỏi hoàng huynh, nàng vẫn là nên tự cầu cho mình nhiều phúc đi!" Liệt Tuấn như nghĩ tới cái gì nhìn Ngụy Linh Lung một chút. Sau liền xoay người rời đi, như là trong phòng có ôn dịch, mi nhíu chặt, trong mắt tràn ngập khinh bỉ.

Từ lúc Hoàng Thượng rời đi, liền không thấy nữa, như vậy cũng tốt, nhìn thấy hắn liền có xúc động muốn giết hắn, tuy nói là Hoàng Thượng, nhưng lúc này Tiếu Tuyết cũng không đem hắn trở thành Hoàng Thượng, nhiều nhất thì chết, nghĩ đến chết! Tiếu tuyết cười khanh khách, hiện tại chết đối với mình cũng là giải thoát.

Kỳ thật ở hiện đại ‘tình một đêm’ trên giường cũng phổ biến, huống chi Hoàng Thượng lại có điểm thích mình, nhưng Tiếu Tuyết lại nhịn tức giận không được, trong lòng khinh bỉ, nữ nhân tam cung lục viện còn chưa đủ phá hư sao, còn muốn đến làm bẩn nàng.

Tiếu Tuyết luôn giữ mình trong sạch, nếu không có tình yêu, Tiếu Tuyết tuyệt không buông thả, mặc kệ người khác nói lạc hậu, nàng vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình.

Thân thể Tiếu Tuyết không còn đau nhức, chậm rãi động người, từ lúc tỉnh lại liền tuyệt vọng, ánh mắt không động, giống như là một pho tượng không có linh hồn, nàng còn có tương lai sao? Cùng Hạo còn có thể gặp mặt sao? Còn có gia đình ở thế kỉ 21, cách càng ngày càng xa.

Liệt Tuấn bồi hồi đứng ngoài phòng của Tiếu Tuyết, nơi này giam cầm lòng nàng, cũng giam cầm lòng hắn, khóe miệng có cười nhạo, trẫm là Thiên Tử, muốn loại nữ nhân nào không có, nhưng từ khi gặp được nàng, vốn nho nhã cùng bình tĩnh, liền biến mất.

Nghĩ nghĩ vẫn là vào phòng, nội tâm cuối cùng vẫn hi vọng nàng có thể tha thứ chính mình, muốn giải thích một chút.

"Ngươi tới đây làm gì?" Tiếu Tuyết lãnh mạc nhìn vào Liệt Tuấn.

"Đã đói bụng chưa? Muốn dùng bữa không?" Trong mắt Liệt Tuấn ẩn chứa khó hiểu, cảm xúc phức tạp.

"Ha ha ha…. Giả mèo khóc chuột chính là hành động hiện tại của ngươi sao? Đem ta nhốt lại còn không quên bố thí sao?"

"Mị Nhi, trẫm không muốn cùng nàng ầm ĩ, nàng có biết chưa từng có nữa nhân nào dám như vậy đối với trâm hay không, nàng là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng."

"Phải không? Có phải ngươi muốn tru di cửu tộc ta không,hay là lăng trì, cứ tự nhiên đi, không cần khách khí." Tiếu Tuyết cười lạnh nhìn Liệt Tuấn.

"Nàng, nàng thật đáng chết, Lý Mị Nhi - nàng không thấy lòng trẫm sao?" Mắt Liệt Tuấn nhắm chặt, hai đấm nắm chặt, khống chế chính mình không cần một chưởng đánh chết nàng.

"Ha ha ha… thật sự là buồn cười, ngươi cũng có tâm sao? Ngươi lừa gạt lòng nữ tử thiên hạ, cũng không từng đem lòng ngươi cho nữ tử nào, ta thực thay Lệ tỷ tỷ thương tâm, loại nam nhân như ngươi nàng cũng yêu cho được." Tiếu Tuyết dùng hết nói móc kích thích, tốt nhất hắn có thể một chưởng đánh chết nàng, thế là tốt nhất! Thế là đều giải thoát hết.

‘Tanh…’ một tiếng tiếp theo toàn bộ căn phòng bị Liệt Tuấn phá hủy không còn thứ gì, trong mắt Liệt Tuấn tràn đầy tơ máu, gân xanh trên trán nổi lên.

"Lý Mị Nhi đừng nghĩ trẫm thả nàng, trẫm muốn giữ lại nàng, nàng đừng có hy vọng rời khỏi, nàng đời này cũng chỉ có thể hầu hạ dưới thân trẫm, muốn gặp hoàng huynh, ha ha ha… trừ phi hoàng huynh đoạt vị, giết chết trẫm, bằng không, trẫm giam cầm nàng cả đời, đừng nghĩ thoát khỏi trẫm." Liệt Tuấn cuồng nộ, thô bạo, kiên quyết nắm đôi tay Tiếu Tuyết.

"Không…" Tiếu Tuyết giá lạnh hô lên, cắt ngang thanh âm trong phòng.

"Vì sao đối với ta như vậy, ta rốt cuộc làm sai cái gì?" Tiếu Tuyết tê tâm liệt phế, tuyệt vọng nhìn nam nhân trước mắt.

"Vậy nàng nói trẫm làm sai cái gì, nàng lại muốn kích thích trẫm như vậy." Ánh mắt Liệt Tuấn lóe lên đau đớn kịch liệt nhìn nữ nhân trước mặt.

"Ngươi hỏi ta, ngươi làm sai cái gì? Danh phận của ta là người nào của ngươi? Ngươi không biết? Lại muốn cưỡng bách ta, làm bẩn ta, còn hỏi ta, ngươi làm sai cái gì sao?" Tiếu Tuyết tràn lệ, cười lạnh trào phúng nhìn Liệt Tuấn.

"Trẫm không có làm bẩn nàng, cho dù là trẫm muốn ngươi, vậy thì thế nào? Trẫm là Thiên Tử."

"Là không thể nào, ngươi cao hứng là có thể, còn trông nom chết sống của ngài khác sao, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tôn quý!" Tiếu Tuyết nghiến răng nghiến lợi.

"Lý Mị Nhi, trẫm muốn xem là nàng trọng yếu, hay là hoàng đệ như trẫm trọng yếu, xem hoàng huynh là vì nàng cùng trẫm trở mặt, hay là vì tình huynh đệ mà chia ly, không so đo cùng trẫm cùng có một nữ nhân." Liệt Tuấn tàn nhẫn, cực kì tà mị nhìn chằm chằm Tiếu Tuyết.

‘Bốp…’ Lý Mị Nhi phủi tay, tát Liệt Tuấn một cái vang dội, tiếng vang thanh thuý, Liệt Tuấn sợ ngây người, cũng làm người thần bí ẩn thân trong phòng sợ ngây ngài.

"Ta không phải con rối, cũng không phải vật phẩm của bất luận kẻ nào, Hoàng Thượng nếu có năng lực thì giết ta, bằng không… muốn chết có rất nhiều cách không phải sao?" Tiếu Tuyết trong mắt có bình tĩnh, chân thật đáng tin, quyết tâm thề sống chết.

Nhìn ánh mắt Tiếu Tuyết thề sống chết, trong ngực Liệt Tuấn như có lỗ hổng, máu chảy không ngừng được.

"Lý Mị Nhi, trẫm sẽ không để nàng như ý." Liệt Tuấn cuồng loạn chạy khỏi phòng, trong lúc bối rối rống một tiếng "Người trẫm xem trọng, không thể đánh mất, trông chừng nàng cho cẩn thận, nếu xảy ra chuyện gì, cả nhà tịch thu tài sản phạm tội chém đầu!"

Cả căn phòng lâm vào tuyệt cảnh chưa từng có, chỉ có câu rống kia phiêu đãng trong không khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK