• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Giang Nhiễm chào tạm biệt xong liền vui vui vẻ vẻ rời đi.

Trong đầu nhớ lại biểu cảm vi diệu vừa nãy của Tiêu Mộ Viễn, không nhịn được bật cười.

Mãi đến khi vào đoàn phim, chào hỏi với mọi người, cô vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc vui sướng kia.

Tất cả mọi người đều nhìn ra hôm nay tâm tình của đạo diễn rất tốt.

Sau khi bắt đầu quay, Giang Nhiễm chìm đắm vào công việc nên lại khôi phục vẻ nghiêm túc lạnh lùng thường ngày.

Bị khí thế của đạo diễn ảnh hưởng, mọi người cũng nghiêm túc làm việc.

Đến tận buổi chiều Diệp Thiến mới khoan thai đến muộn. Nhân lúc nghỉ ngơi, đi tới cạnh Giang Nhiễm, nói: “Lịch trình hôm nay của tôi chỉ có ba tiếng ở đây, buổi tối còn có sắp xếp khác.”

Giang Nhiễm liếc cô ta một cái, lấy kịch bản nữ chính ra, nói cho cô ta nghe hai cảnh muốn quay hôm nay: “Làm quen một chút đi, lát nữa quay.”

Diệp Thiến không lên tiếng, cầm kịch bản rời đi, từ đầu tới đuôi đều là dáng vẻ lười không muốn nhiều lời.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng tươi sáng. Tuy chỉ mới tháng tư nhưng những người trọng cái đẹp đã bắt đầu chú ý việc chống nắng. Diệp Thiến cũng không ngoại lệ, đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, cầm kịch bản ngồi ở chỗ có bóng râm. Chỉ nhìn lướt qua đại khái liền bắt đầu nghịch di động.

Người đại diện nhắn tin tới: [Có gặp Tiêu Mộ Viễn tại tiệc từ thiện tối qua không? Có chụp ảnh cùng không?]

Mặt Diệp Thiến trầm xuống, biểu tình bực bội, nhắn lại: [Không có, anh ấy rời đi trước.]

Người đại diện: [Sao lại thế này, cơ hội tốt như vậy lại không biết nắm chắc. Tôi phải tốn rất nhiều công sức mới giúp cô vào đó được.]

Diệp Thiến: [Vào trong thôi thì có ích gì, cũng không phải ghế VIP.]

Nói đến chuyện này Diệp Thiến lại ôm một bụng lửa giận, cô ăn mặc lộng lẫy tham dự tiệc tối, mục đích là muốn gặp Tiêu thiếu gia, rồi chụp với anh một tấm. Kết quả anh lại không xuất hiện tại tiệc tối, tại hội đấu giá thì lại ngồi ở khu cách ly, còn chưa kết thúc đã rời đi. Cô chuẩn bị trăm phương ngàn kế, rốt cuộc vẫn không có cơ hội.

Người đại diện: [Ngay cả bản thảo nên bắt chuyện như thế nào tôi cũng chuẩn bị tốt rồi, kết quả cô nói cô không gặp được người?]

Người đại diện: [Hiện tại toàn giới đều đang bàn tán về chiếc vòng cổ phỉ thuý giá trên trời mà cậu ta tặng cho vợ kìa, vậy cô phải làm sao bây giờ?]

Diệp Thiến: [Gấp cái gì, thì tìm cơ hội khác thôi. Tôi có tin tức đáng tin cậy, Tiêu thiếu gia và người phụ nữ kia là do ông cụ sắp đặt, không có tình cảm, sẽ không bền đâu.]

Diệp Thiến còn đang trò chuyện, nhân viên công tác đã chạy đến tìm cô: “Chị Diệp, đạo diễn tìm chị.”

“Biết rồi biết rồi…” Diệp Thiến không kiên nhẫn lên tiếng.

Đi đến trước camera, Giang Nhiễm nhìn cô ta từ trên xuống dưới, nói: “Đi thay quần áo, túi xách và giày đi.”

“Không phải rất đẹp sao? Tôi phối đồ rất tốt mà?” Diệp Thiến phản bác.

Giang Nhiễm: “Tần Hiểu xuất thân từ gia đình bình thường, là sinh viên mới tốt nghiệp, nên không có tiền mua mấy món hàng xa xỉ đâu.”

Diệp Thiến vẫn không để tâm: “Người khác làm gì chú ý nhiều vậy chứ, đẹp là được rồi.”

Giang Nhiễm đi tới trước mặt Diệp Thiến, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô ta: “Thứ nhất, mong cô tôn trọng người xem, đừng coi họ là kẻ ngốc. Thứ hai, mong cô nắm chắc thời gian, lịch trình của cô không phải quý giá lắm sao?”

Diệp Thiến bị khí thế của đạo diễn đè áp, lại ở trước mặt nhiều người nên không thể không làm theo ý cô, chỉ có thể bất mãn oán giận: “”Phiền phức quá, cô đang lãng phí thời gian đó…” Nhưng người thì vẫn đi thay đồ.

Kỳ thực, đối với Diệp Thiến, Giang Nhiễm không yêu cầu cao, biết rõ cô ta không có kỹ thuật diễn nên cũng không hy vọng xa vời vào biểu hiện tốt hơn được. Nhưng mà những thứ cơ bản vẫn phải đạt tiêu chuẩn, cô không thể sỉ nhục sự chuyên nghiệp của mình được.

Một lát sau, Diệp Thiến thay đồ xong liền trở lại phim trường.

Cảnh này là nữ chính bàn chuyện hợp tác làm ăn với công ty đối tác nên lời thoại phải thật chu toàn. Nhưng Diệp Thiến không nghiêm túc học lời thoại nên gặp phải câu dài là không nhớ được.

Liên tục “cắt” mấy lần, đầu Giang Nhiễm bắt đầu đau.

Cô đành phải cắt giảm lời thoại cho Diệp Thiến, dùng những từ ngữ đơn giản nhất để biểu đạt ý tứ kia.

Cảnh này rốt cuộc cũng qua.

Giang Nhiễm không cho cô ta nhiều thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp quay cảnh thứ hai.

Cảnh này nữ chính và mẹ phát sinh xung đột, bị mẹ tát một bạt tai.

Mãi đến khi nữ diễn viên đóng vai mẹ giơ tay lên, Diệp Thiến mới thấy không thích hợp, lập tức lui vể sau hai bước, kêu dừng: “Đạo diễn, cảnh này phải đánh thật à?”

Giang Nhiễm gật đầu.

“Tôi không quay, gọi thế thân đi.”

Giang Nhiễm giải thích: “Cảnh này đặc tả biểu cảm của cô, không thể dùng thế thân.”

“Vậy không thể không đặc tả biểu cảm sao? Như thế nào cũng phải hành hạ người khác phải không?” Diệp Thiến tức giận, khiêu khích Giang Nhiễm: “Dù gì người bị đánh cũng không phải cô. Đạo diễn, hay tôi đánh cô một cái thử xem?”

Giang Nhiễm nhíu mày: “Cảnh này chỉ có thể quay như vậy, quay từ sau lưng sẽ mất đi kịch tính.”

Cô Trương – người đóng vai mẹ khuyên nhủ Diệp Thiến: “Cô yên tâm, tôi có chừng mực, xuống tay sẽ không nặng đâu.”

Diệp Thiến trầm mặc: “Mẹ tôi còn chưa đánh tôi bao giờ, mà bây giờ cô lại muốn đánh tôi.”

“Từ nhỏ tới lớn không ai dám đánh tôi, vậy mà tôi đến quay phim, cô lại bảo người khác tát tôi một bạt tai?” Diệp Thiến đi tới trước mặt Giang Nhiễm, ánh mắt biến đổi, hai tay ôm ngực, mang vẻ nghiên cứu tìm tòi nhìn cô: “Trước đó tôi không thấy cảnh này, đạo diễn, cô đang báo thù riêng hả?”

Giang Nhiễm nhìn cô ta, quát: “Cô không thấy là bởi vì cô đâu có nghiêm túc xem kịch bản!”

“Tôi mặc kệ cô ôm tâm tư gì, tóm lại cảnh này tôi không diễn!”

Trợ lý Diệp Thiến đuổi theo, đang muốn khuyên can đã bị Diệp Thiến ngăn lại: “Không cần nói nữa, tôi không quay!” Cô ta quay đầu nhìn Giang Nhiễm, hất cằm, khí thế kiêu ngạo: “Cô tự ngẫm lại xem làm thế nào sửa lại cảnh này. Nếu không sửa thì đừng tới tìm tôi.”

Nói xong, vung tay nói với trợ lý: “Đi.”

Mắt thấy nữ chính rời đi như gió, phó đạo diễn nóng nảy nói với Giang Nhiễm: “Tiến độ của cô ta không thể chậm trễ hơn được nữa, bằng không em xem sửa như thế nào, còn anh đi giữ cô ta lại.”

“Không cần.” Giang Nhiễm biểu tình lãnh đạm.

“Nhưng mà…”

“Cô ta không có tinh thần chuyên nghiệp. Hôm nay có thể nói cảnh này không tốt thì ngày mai cũng có thể nói cảnh kia không được, vậy cuối cùng bộ phim sẽ thành ra cái dạng gì đây? Là chỗ để Diệp Thiến phô diễn nhan sắc sao?”

“Ôi…” Phó đạo diễn á khẩu không trả lời được, chỉ có thể thở dài một hơi.

“Trong tình huống đó, em tình nguyện xoá tên mình ra khỏi phần đạo diễn.” Giang Nhiễm lạnh lùng nói.

Người ở hiện trường đều có chút hoang mang.

Một minh tinh tính khí lớn và một đạo diễn không chịu cúi đầu.

Chuyện này nên làm thế nào đây? Cục diện giằng co rồi.

Trong xe bảo mẫu, trợ lý nói với Diệp Thiến: “Như vậy có phải không tốt lắm không? Nhỡ đạo diễn thay người thì làm sao bây giờ?”

Diệp Thiến liếc cô một cái: “Đã quay đến đây rồi, cô ta làm sao thay người được? Hơn nữa đoàn phim thấp kém, cô ta thì nghèo như vậy, làm gì có khả năng tìm được một người như tôi? Bộ phim này chỉ đầu tư cho mình tôi, những kẻ khác làm sao có cửa. Đến lúc đó, cô ta chẳng những phải tốn tiền một lần nữa mà ngay cả vốn gốc cũng chẳng còn.”

Trợ lý gật gật đầu: “Chị Diệp nói đúng lắm.”

Diệp Thiến hừ lạnh một tiếng: “Chờ đi, cô ta sẽ phải tới cầu xin tôi thôi.”

Di động vang lên, là người đại diện gọi tới: “Vị trí người phát ngôn cho mẫu di động mới của Đông Tinh, bảo bối tranh thủ đến đâu rồi?”

“Vẫn đang nỗ lực, ắt hẳn không thành vấn đề.”

“Tôi nghe nói mấy tiểu hoa khác cũng đang tranh đoạt cái này, cô cũng đừng có chủ quan. Tốt nhất là chúng ta mau chóng ký hợp đồng đi.”

Cúp điện thoại, Diệp Thiến tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi chốc lát, sau đó bấm một dãy số gọi đi.

Vừa mở miệng, giọng nói đã kéo dài đến tận trời: “Anh à, em nhớ anh lắm, khi nào mới gặp được đây?”

Sau khi Diệp Thiến rời khỏi, Giang Nhiễm nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, quay cảnh của người khác.

May mắn là bộ phim này không phải thể loại nữ quyền, bộ thanh xuân đô thị này ngoài nữ chính ra còn có mấy nhân vật quan trọng khác, đối với hình tượng và thời gian đều rất cố gắng.

Bữa tối ăn cơm hộp ở đoàn phim, sau khi ăn xong liền quay cảnh đêm.

Vì quá bận nên Giang Nhiễm không để ý giờ giấc.

Biệt thự Nguyệt Hồ viên.

Tiêu Mộ Viễn tắm rửa xong nằm trên giường, nhìn đồng hồ, đã 11 giờ.

Người phụ nữ kia vẫn không có tin tức gì.

Anh lật sách, nhưng càng đọc càng phiền lòng.

Cầm lấy di động muốn gọi cho cô, đột nhiên phát hiện ngay cả phương thức liên lạc với cô anh cũng không có.

Trước đó mỗi lần đều là thông qua trợ lý liên hệ nên anh không lưu số của cô.

Tiêu Mộ Viễn đứng dậy vào thư phòng, rót một lý nước uống thuốc.

Lần nữa trở lại giường, cho rằng mình có thể an tâm ngủ. Nhưng lúc này thuốc lại không phát huy tác dụng, có gì đó xuất hiện trong đầu khiến anh không nhịn được suy nghĩ…

Nửa đêm cô không về nhà thì ở ngoài làm gì?

Đoàn phim muốn quay suốt đêm sao? Cô là một cô gái, dù ở phim trường có nghỉ ngơi nhưng nơi nhiều người cả nam lẫn nữ lại có nhân viên hỗn tạp như vậy, có thể an toàn sao?

Tiêu Mộ Viễn càng nghĩ càng bực bội, nằm một tiếng vẫn không ngủ được, ngồi dậy nhìn thời gian thì đã 12 giờ.

Người phụ nữ không biết điều này chẳng những không về nhà mà một cuộc gọi cũng không có!

Tiêu Mộ Viễn trầm mặc xuống giường, nhanh chóng thay quần áo, gọi điện cho trợ lý.

Một lát sau, người đàn ông một thân tây trang ngồi trong xe đi tới phim trường.

Trợ lý ngồi phía trước, vốn định trấn an Tiêu Mộ Viễn vài câu, nhưng vừa thấy sắc mặt âm trầm kia liền sợ tới mức không dám mở miệng.

Tại phim trường, Giang Nhiễm đang quay cảnh nam hai và nữ hai chia tay.

Vẫn luôn thiếu chút gì đó nên đã quay lại tận bốn lần.

Cũng may những diễn viên trẻ này có thể chịu khổ mà không có nửa câu oán hận, tích cực phối hợp với đạo diễn.

Tài xế lái xe đến một bên rồi dừng lại, Tiêu Mộ Viễn nhìn thấy Giang Nhiễm đang hướng dẫn cách diễn cho nữ diễn viên kia.

Khoảng cách có chút xa nên không nghe được cô đang nói gì, nhưng có thể nhìn thấy biểu cảm phá lệ nghiêm túc, tập trung của cô.

Tiêu Mộ Viễn đốt một điếu thuốc, dựa vào ghế sau, từ xa nhìn Giang Nhiễm.

Trợ lý hỏi: “Tiêu tổng, có xuống xe không ạ?”

Tiêu Mộ Viễn đạm mạc đáp: “Trước cứ từ từ, đợi cô ấy bận việc xong đã.”

Tiêu Mộ Viễn nheo mắt, trong tầm nhìn là người phụ nữ đeo kính, mặc quần jeans và áo sơ mi kẻ ô, tóc bới thành một búi.

Rõ ràng trông bình thường như vậy, trang điểm lại tuỳ ý, nhưng không biết vì sao khi mặc trên người cô thì lại thấy rất đẹp?

Trông vừa thuần khiết lại có vẻ đáng yêu.

Cô đang đứng cùng với một nữ diễn viên trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp, nhưng phảng phất Tiêu Mộ Viễn chỉ nhìn thấy cô, còn nữ diễn viên kia lại trở thành một phong cảnh mơ hồ.

Sau khi nói xong, cảnh diễn cũng bắt đầu quay.

Giang Nhiễm ngồi trước camera, Tiêu Mộ Viễn liền nhìn thấy sườn mặt chuyên chú của cô.

Hoá ra tiểu cô nương còn có một mặc nghiêm túc như vậy.

“Cắt!” Giang Nhiễm đứng dậy, đi về phía nam diễn viên kia, xụ mặt hỏi: “Có phải cậu thất thần không? Vừa rồi phản ứng kia đã chậm mất vài giây rồi, trông rất giả.”

“Rất xin lỗi đạo diễn… tôi có chút hoảng, chúng ta thử lại đi…”

Trợ lý ngồi trước đúng lúc khích lệ một câu: “Tiêu tổng, phu nhân rất giống anh đó, đối với công việc rất nghiêm túc, chuyên chú đến quên mình.”

Tiêu Mộ Viễn cười khẽ một tiếng: “Tiểu nha đầu, hoá ra còn rất hung dữ.”

Trong lòng trợ lý đáp lại: Tiêu tổng, so với anh như vậy là còn nhẹ đó…

Giang Nhiễm quay xong cảnh đó liền nhận được điện thoại của trợ lý Tiêu Mộ Viễn.

Cô nhìn về hướng chiếc xe đang đỗ, sửng sốt, sau đó chạy vội đến.

Tiêu Mộ Viễn dựa vào cạnh xe, nhìn cô thở hổn hển chạy tới trước mặt mình.

“Sao anh lại đến đây?” Giang Nhiễm kinh hỉ hỏi, biểu cảm đã không còn nghiêm túc như lúc ở phim trường, trong nháy mắt lúm đồng tiền như hoa chợt xuất hiện.

Một góc nào đó trong lòng Tiêu Mộ Viễn chợt mềm mại, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng, liếc cô: “Đạo diễn Giang, em không biết người đã kết hôn mà đêm không về nhà ngủ có ý nghĩa gì sao?”



Editor: thích mấy anh nam gọi người thương là “tiểu nha đầu” ghê, nghe ngọt như mía lùi ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK