Mặc dù tình hình trước mắt không mấy khả quan, trong lòng cô cũng rất buồn nhưng cô cũng không định buông xuôi tất cả.
Cô liên lạc với bên Đông Ảnh, muốn cùng nhau nghĩ cách.
Nhưng đối phương có vẻ còn tiêu cực hơn cô. Lúc thì nói cách này không được, lúc lại bảo cách kia không khả quan. Dù cô đưa ra ý kiến nào cũng gạt đi, còn khuyên cô nên bỏ cuộc.
Giang Nhiễm nén giận, ngại sau này còn có lúc phải hợp tác với họ nên chỉ có thể nhẫn nhịn cho qua.
Hai bên đang thảo luận thì đột nhiên đối phương lại nói: “Giang đạo, chúng tôi có một cuộc họp khẩn cấp…”
Giang Nhiễm bất đắc dĩ trả lời: “Ok. Vậy anh đi họp đi.”
“Vậy tôi đi trước. Sau khi xong việc sẽ liên hệ với cô.”
Giang Nhiễm không ngờ chờ đến khi trời tối vẫn không thấy đối phương gọi lại.
Cô lên WeChat nhắn tin cũng không thấy trả lời.
Đêm đó, Giang Nhiễm nằm trên giường, không nhịn được phàn nàn với Tiêu Mộ Viễn: “Bên Đông Ảnh làm việc thật vô trách nhiệm”
“Sao vậy?” Tiêu Mộ Viễn ôm cô vào trong lồng ngực, ngón tay vuốt ve mái tóc dài, lười biếng hỏi.
“Không liên hệ được với ai cả! Cho dù lợi nhuận của phim không tốt thì cũng không đến mức làm ngơ như không thấy chứ?” Giang Nhiễm lẩm bẩm.
“Quá khinh người rồi! Bắt nạt người khác thì không nói nhưng mà dù sao em……” Giọng cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dừng lại.
“Dù sao gì?” Tiêu Mộ Viễn truy hỏi.
Giang Nhiễm u oán trừng mắt nhìn anh: “Biết rồi còn hỏi. Dù sao em cũng là vợ anh mà. Đối xử với em như vậy, thật không xem anh ra gì.”
Tiêu Mộ Viễn bóp tay cô, cười nhẹ nói: “Nói không chừng vì em là vợ của anh nên mới có loại đãi ngộ này.”
“……??” Giang Nhiễm giãy dụa thoát ra, khó hiểu nhìn anh: “Là sao? Anh có ý gì?”
Tiêu Mộ Viễn kéo cô lại, một lần nữa ôm vào lòng.
“Bên kia sắp có biến. Sẽ có sự thay đổi nhân sự lớn.”
“Hả?” Giang Nhiễm quay đầu nhìn anh, lo sợ bất an: “Thay đổi nhân sự??? Vậy không phải tình hình sẽ càng tệ hơn sao?”
“Sẽ không. Chỉ là dọn sạch những người ăn không ngồi rồi và giữ lại những ai có năng lực thật sự thôi.”
Giang Nhiễm nghiêng người, tựa vào lồng ngực rắn chắc kia: “Nếu thay đổi nhân lực vậy… Những người phụ trách tuyên truyền phim của em thì sao?”
Trải qua mấy ngày tàn khốc này, cô cũng không dám vỗ ngực nói những người đó có vấn đề, đối với bộ phim không được hoan nghênh này cô đã đặt một dấu chấm hỏi lớn.
“Đổi thì đổi. Chi phí của bộ phim không cao. Anh có thể gánh được.” Tiêu Mộ Viễn vân đạm phong khinh nói.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà kia, chậm rãi nói: “Cả đời em không chỉ có mỗi bộ phim này. Cứ chuẩn bị thật tốt để quay bộ tiếp theo là được.”
Thanh âm trầm ấm đầy nam tính vang lên trong màn đêm yên tĩnh vô cùng có sức trấn an lòng người.
Trong lòng Giang Nhiễm như có một dòng nước ấm chảy qua, sưởi ấm toàn thân, mang đến cảm giác an toàn. Cho dù là ở dưới đôi cánh của cha mẹ, cô cũng chưa từng có cảm giác kiên định như này. Giống như chỉ cần có anh, dù trời sập cũng không sợ.
Dù cô thành công hay thất bại, anh đều sẽ che chở cô, cho cô điều tốt nhất.
Giang Nhiễm cọ cọ lên ngực anh, làm nũng giống như em bé, mềm mại nói: “Ông xã, hình như càng ngày em càng thích anh…… Sau này không rời anh được thì phải làm sao a……”
“Đã vào cửa nhà anh mà còn muốn chạy đi đâu?” Tiêu Mộ Viễn hừ nhẹ.
Giang Nhiễm nằm im trong lòng anh, cười tươi như hoa.
Cao ốc Tập đoàn Đông Tinh.
Trên tầng cao nhất, cuộc họp hội đồng quản trị đang diễn ra.
Tiêu Mộ Viễn lấy lý do Khương Trạch – Tổng giám đốc công ty Đông Ảnh bỏ bê nhiệm vụ, kiến nghị sa thải.
Trần Tư Vận là người đầu tiên đứng ra: “Dì có chút nghi vấn, vì sao cậu luôn nhằm vào Đông Ảnh? Lần trước là Trần Trí Quân, bây giờ đến Khương Trạch, tiếp theo sẽ là ai? Có phải bất kể ai ngồi vị trí này, đều sẽ chạm vào họng súng của cậu không?”
Tiêu Mộ Viễn không chút gợn sóng nhìn bà ta nói: “Giám đốc Trần có ý gì? Dì cảm thấy quyết định của tôi là sai à?”
Trần Tư Vận: “Dì không có ý đó. Nhưng mà cậu có nghĩ tới nếu biến động quá thường xuyên sẽ bất lợi với công ty không?”
Tiêu Mộ Viễn lật văn kiện trên tay, nhếch môi cười, nói: “Vậy giám đốc Trần có biết những người dì đề bạt đều vấn đề không?”
Sắc mặt Trần Tư Vận biến đổi: “Cậu có ý gì?”
Tiêu Mộ Viễn nhìn vào mắt bà ta: “Trong lòng dì hiểu rõ.”
Trần Tư Vận hít sâu một hơi, điều chỉnh biểu tình, bình tĩnh mỉm cười: “Dì không hiểu cậu đang nói gì.”
Cuộc họp hôm nay chỉ toàn các giám đốc, không nên tranh cãi.
Bà ta tiếp tục nói: “Khương Trạch chỉ mới đảm nhiệm vị trí này nửa năm. Không tạo ra sai lầm gì lớn cũng không nhân cơ hội mà nhận hối lộ hay biển thủ công quỹ. Dì cảm thấy lý do của cậu quá gượng ép.”
“Gượng ép?” Tiêu Mộ Viễn bật cười: “Trong thời gian ông ta giữ chức, Đông Ảnh có phát triển sao? Giá cổ phiếu có tăng à? Có đem về được lợi ích gì cho công ty chưa?”
Trần Tư Vận bị Tiêu Mộ Viễn chất vấn đến nói không nên lời. Một lúc lâu sau, miễn cưỡng nói: “Những cái đó cần phải có thời gian, chưa đến một năm mà đòi hỏi thành tích thì có hơi sớm.”
“Không sớm. Hạng mục 《Gửi đến chúng ta》 bị làm cho rối tinh rối mù, đã là tín hiệu nguy cấp rồi.”
Trần Tư Vận như bắt được yếu điểm của anh, liền nói ngay: “Cho nên Tiêu tổng tức giận như vậy là vì phim của vợ cậu – Giang đạo không nổi sao?”
Bà ta cười nhẹ, nhún vai: “Vì nội dung phim không tốt mà trút giận lên Khương Trạch có phải quá vô lý không?”
Bà nhìn mọi người: “Chúng tôi hiểu được cậu lo lắng cho vợ mình nhưng mà thương trường chỉ nói chuyện làm ăn. Vì việc nhỏ này mà tùy tiện sa thải một giám đốc, sao có thể thu phục lòng người được?”
Có người gật đầu, có người nhìn Tiêu Mộ Viễn, chờ đợi anh mở miệng.
Ở đây toàn là những người tinh tường, đối với việc cạnh tranh của Tiêu Mộ Viễn và Trần Tư Vận họ đều rõ ràng trong lòng, sẽ không tùy tiện tỏ thái độ.
Tiêu Mộ Viễn đứng lên, lạnh lùng nhìn Trần Tư Vận, “Giám đốc Trần, dì sai rồi. Tác phẩm của vợ tôi không phải là việc nhỏ. Tôi vô cùng yêu thích và coi trọng bộ phim này.”
Anh liếc mắt nhìn mọi người, “Các vị có ý kiến gì sao?”
Mọi người: “……”
Có ý kiến gì được. Coi trọng tác phẩm của vợ mình, quá hợp tình hợp lý rồi.
“Ngay cả việc tuyên truyền phim của vợ tôi cũng làm không tốt thì còn giữ lại làm gì?” Tiêu Mộ Viễn chậm rãi nói, thái độ không lạnh không nhạt nhưng lại tràn ngập cảm giác áp bách, cường thế: “Thể loại ăn không ngồi rồi này chính là sâu mọt của công ty. Cần phải được dọn dẹp.”
Trần Tư Vận còn định nói gì đó, Tiêu Mộ Viễn chống tay lên mặt bàn, cúi người xuống, nhìn bà ta, nói: “Hơn nữa, tôi đây không phải đang trưng cầu ý kiến của dì. Dì có đồng ý hay không cũng không quan trọng. Nhắc nhở dì một câu, nếu cứ tiếp tục bảo vệ Khương Trạch như vậy, đến lúc tôi tra ra điều gì đó sẽ tìm dì chịu trách nhiệm đó.”
Lời nói của Tiêu Mộ Viễn mang theo sự cường thế, vừa khiêu khích, vừa uy hiếp.
Trần Tư Vận bị chọc tức, trong lòng nghẹn muốn chết nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm, giả vờ bình tĩnh.
Tuy rằng Khương Trạch là người của bà nhưng bà cũng không thể bảo đảm ông ta hoàn toàn trong sạch. Lỡ như……
Trần Tư Vận trả lời: “Dì chỉ là muốn phát triển công ty mà thôi. Sẽ không thiên vị ai.”
“Tốt nhất là như vậy.” Tiêu Mộ Viễn mỉm cười.
Trần Tư Vận đặt câu hỏi: “Nhưng mà nếu cách chức Khương Trạch thì nên chọn ai?”
Tiêu Mộ Viễn: “Tạm thời chưa chọn được ai, để khảo sát xem sao đã.”
Trần Tư Vận: “Vậy cần bao lâu? Để trống như vậy không tốt lắm.”
Tiêu Mộ Viễn: “Nếu không chọn được người như ý vậy tôi sẽ tạm thời nhậm chức Tổng giám đốc Đông Ảnh.”
Trần Tư Vận: “……”
Lúc này mọi người đều đã minh bạch, Tiêu tổng đang thật sự nổi giận.
Tình nguyện nhúng tay vào cũng chỉ vì muốn bảo vệ tác phẩm của vợ mình.
Trần Tư Vận lưỡng lự: “Nhưng cậu chưa bao giờ làm lĩnh vực này……”
“Cứ chờ xem đi.” Tiêu Mộ Viễn trả lời, trên mặt lộ rõ sự tự tin.
Tám năm Tiêu Mộ Viễn tiến vào Tập đoàn, không còn ai dám nghi ngờ năng lực của anh.
Bằng chính năng lực của bản thân, anh đã giúp Tập đoàn tăng trưởng gấp mười lần, đưa Đông Tinh lên thời đại thịnh vượng nhất.
Cũng vì năng lực của anh quá mức xuất chúng, đánh đâu thắng đó nên những người vốn nịnh bợ Trần Tư Vận, thủ hạ của Tiêu Mộc Thành dần dần trở thành người của Tiêu Mộ Viễn.
Trần Tư Vận am hiểu nhất chính là lợi dụng quyền lực đùa bỡn lòng người. Còn Tiêu Mộ Viễn lại dùng thực lực nói chuyện, khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Nên khi Tiêu Mộ Viễn nói muốn đích thân tiếp quản Đông Ảnh, những người ở đây ai cũng tin anh nói được làm được. Bao gồm Trần Tư Vận.
Sự thù địch lớn nhất của Trần Tư Vận dành cho Tiêu Mộ Viễn chính là đến từ năng lực của anh.
Anh quá xuất chúng, tương lai con của bà là Tiêu Mộc Thành khó có thể vượt qua được nên bà luôn tìm mọi cách để áp chế anh. Nhưng thời gian qua đi, anh càng ngày càng cường đại, mọi chuyện dần thoát khỏi sự kiểm soát của bà. Thậm chí còn uy hiếp đến lợi ích của bà.
Lúc trước tưởng Tiêu Mộ Viễn không coi trọng mảng điện ảnh, không ngờ bây giờ lại muốn tự mình nhúng tay, đây chính là uy hiếp với thế lực của bà.
Nhưng mà, đến bước này rồi, bà không còn lý do nào để ngăn cản Tiêu Mộ Viễn nhậm chức nữa.
Nếu áp dụng phiếu bầu, bà ta cũng không có ưu thế.
Tiêu Mộ Viễn đi một bước tính ba bước, kể cả đường lui cũng đều suy xét rồi.
Công văn rất nhanh được ban xuống.
Khương Trạch bị cách chức, Tiêu Mộ Viễn tạm thời tiếp quản Đông Ảnh.
Việc đầu tiên khi Tiêu Mộ Viễn nhậm chức chính là đề ra phương án cho 《Gửi đến chúng ta》.
Có Tiêu Mộ Viễn chỉ huy, hiệu suất làm việc cực cao.
Giang Nhiễm đang cùng hai vị bạn tốt uống trà, nói chuyện phiếm, Củng Tinh lướt di động, đột nhiên la lên: “What??? Chuyện gì đang xảy ra?”
Giang Nhiễm sửng sốt, “Sao vậy?”
“Mau lên xem weibo!” Củng Tinh nghi hoặc nhìn cô, “Cậu không biết à?”
Lê Hinh và Giang Nhiễm lấy di động, mở Weibo ra xem.
Toàn bộ thông báo đều là 《Gửi đến chúng ta》 tuyên bố rút phim.
Lê Hinh đọc lên: “Bộ phim 《Gửi đến chúng ta》 do công ty chúng tôi sản xuất vì nhiều nguyên nhân mà chúng tôi quyết định sẽ thu hồi bộ phim này. Thật sự xin lỗi mọi người, đây toàn bộ đều là lỗi của công ty chúng tôi. Chúng tôi không muốn đem đến cho mọi người một bộ phim không hoàn hảo. Mong mọi người sẽ tha thứ và tiếp tục ủng hộ chúng tôi. 《Gửi đến chúng ta》, sau này còn gặp lại.”
Giang Nhiễm lắng nghe từng câu từng chữ, sợ đến ngây người.
Thu hồi? Tại sao không ai nói với cô? Thu hồi rồi khi nào mới có thể chiếu lại?
Đông Ảnh có ý gì? Muốn xóa sổ bộ phim này sao?
Ngay lúc Giang Nhiễm tâm thần không yên lại nhận được một cuộc điện thoại.
“Xin chào. Cho hỏi có phải Giang đạo không?”
“… Xin chào. Tôi là Giang Nhiễm. Cô là?”
“Tôi là Lý Hành, trưởng phòng marketing của Đông Ảnh, sau này sẽ phụ trách làm việc cùng Giang đạo.”
“Vậy…… Chuyện thu hồi là sao?”
“Giang đạo, ngài yên tâm, thu hồi là vì muốn chiếu phim ở một thời điểm tốt hơn.”
“Khi nào thì tốt a?”
“Tạm thời còn chưa xác định nhưng chúng tôi nhất định sẽ tranh thủ cơ hội tốt nhất vì cô.”
“Được. Tôi hiểu rồi.”
Thấy Giang Nhiễm tắt điện thoại, Củng Tinh và Lê Hinh vội hỏi.
“Là người bên Đông Ảnh gọi sao?”
“Thu hồi là chuyện gì?”
“Muốn xóa sổ hay là chờ thời cơ để phản kích?”
Giang Nhiễm ngẫm nghĩ, nói: “Tớ cảm thấy… Chắc là ý hai đi.”
Củng Tinh gật gật đầu: “Tớ cũng nghĩ vậy. Có Tiêu Thái tử ai dám bỏ mặc cậu chứ.”
Lê Hinh nói: “Liệu chuyện này có phải do Tiêu tổng làm không?”
Giang Nhiễm: “Không biết nữa. Để tối về tớ hỏi anh ấy……”
Nhưng cô cảm thấy, Tiêu Mộ Viễn bận rộn trăm công ngàn việc, hẳn sẽ không rảnh rỗi tự mình nhúng tay vào đâu.
Trước giờ ăn cơm tối, Giang Nhiễm nhận được cuộc gọi từ Tiêu Mộ Viễn.
“Đêm nay anh phải tăng ca, khả năng sẽ về rất khuya, em ăn rồi ngủ trước nhé.” Thanh âm trầm thấp từ ống nghe truyền đến.
“Ừm. Anh cứ làm việc đi.” Giang Nhiễm trả lời: “Ráng về sớm nhé.”
“Ừ.” Tiêu Mộ Viễn cũng không nói nhảm nhiều, tắt điện thoại.
Đây là lần đầu anh làm ở lĩnh vực giải trí, không chỉ muốn tự lo vụ của Giang Nhiễm mà còn muốn chỉnh đốn lại cả Đông Ảnh.
Anh cần phải sớm nắm giữ được Đông Ảnh.
Đêm đó, khi Tiêu Mộ Viễn về nhà đã là gần nửa đêm.
Giang Nhiễm đang nằm trên sô pha đọc sách, anh vừa bước vào phòng khách liền nhìn thấy cô.
Tiêu Mộ Viễn nhăn mặt: “Sao em còn chưa ngủ?”
Giang Nhiễm tiến đến, cầm lấy áo khoác trên tay anh, treo lên giá.
Tiêu Mộ Viễn cởi cà vạt, nhắc nhở: “Sau này không cần chờ anh.”
Giang Nhiễm hừ nhẹ một tiếng: “Trước kia em tăng ca, anh còn đi đón em. Bây giờ anh tăng ca sao lại không cho em chờ? Còn đuổi em đi ngủ nữa. Không được độc đoán vậy nha.”
Tiêu Mộ Viễn nói: “Không giống nhau. Em là phụ nữ, anh là đàn ông.”
“Em không quan tâm.” Giang Nhiễm ôm eo Tiêu Mộ Viễn, làm nũng: “Em chỉ biết, không có anh em không ngủ được.”
Tiêu Mộ Viễn bị lời này của cô làm cho cảm động, trong lòng lập tức nở hoa.
Nhưng trên mặt vẫn giả vờ nghiêm túc, đẩy cô ra, nói: “Đừng ngụy biện. Anh đi tắm đã. Lên giường chờ anh.”
Quay người lại, đưa lưng về phía cô, bước lên cầu thang, khóe miệng cong lên.
Chờ đến khi Tiêu Mộ Viễn lên giường, đã là 12 giờ đêm.
Anh ôm Giang Nhiễm vào trong ngực, Giang Nhiễm ngáp một cái, nói: “Ngủ ngon……”
“Bây giờ anh không muốn ngủ……” Anh đè cô xuống, bắt đầu thăm dò thứ mình muốn.
“…… Quá muộn rồi…… Anh không mệt sao?”
“Không mệt.” Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, không làm gì, anh mới ngủ không được.
“Em buồn ngủ quá ……”
“Anh đã bảo em ngủ trước rồi.” Anh ngẩng đầu, nhéo cằm cô. Hai mắt đen kịt, tràn ngập dục vọng: “Nếu em chịu ngủ trước thì bây giờ đã có thể thoải mái vui đùa cùng anh rồi.”
Giang Nhiễm: “……”
Cô không biết nói gì hơn. Hóa ra anh thúc dục cô đi ngủ sớm là vì lí do này. Uổng công cô còn tưởng anh lo lắng cho cô.
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Sau một phen ngọt ngào, anh nói giọng khàn khàn: “Chỉ có em mới có thể thỏa mãn anh……”
Cô có sức ảnh hưởng lớn đến anh. Mỗi lần gần bên cô, máu trong người anh đều trở nên phấn khích.
Cô như một phép màu, đến bên cạnh và tô sắc cho cuộc sống của anh.
Là khát vọng duy nhất mà anh luôn cố gắng phấn đấu để giành lấy.
Cũng không biết từ khi nào, anh cần cô như người nghiện cần thuốc phiện.
Mặc kệ bản thân mất khống chế, để mặc dục vọng muốn dung hợp cô vào trong xương tủy của mình ngày càng bành trướng.
Sau một hồi quấn quýt mây mưa, Giang Nhiễm nằm trong ngực Tiêu Mộ Viễn thở dốc.
Anh ôm cô thật chặt, mồ hôi của hai người hòa vào nhau.
Khi Giang Nhiễm dần bình phục, nhớ tới việc thu hồi, kể cho Tiêu Mộ Viễn nghe.
“Bên Đông Ảnh thu hồi phim của em……”
“Ừ.”
“Anh biết à?”
“Đúng vậy.”
Giang Nhiễm lại hỏi: “Vậy khi nào mới được chiếu lại?”
Tiêu Mộ Viễn: “Em muốn khi nào?”
Giang Nhiễm: “Nếu …. em nói muốn Tết Âm Lịch chiếu…… Liệu có giống kẻ điên đang nằm mơ không?”
Dù sao lúc đầu cũng không tranh được.
Nhưng mà cô vẫn nhớ lời hứa với mấy đứa bé ấy. Đây là chấp niệm của cô.
Tiêu Mộ Viễn nắm tay cô thưởng thức, lười biếng lên tiếng: “Được.”
“Được gì cơ?” Giang Nhiễm không hiểu.
“Vào Tết Âm Lịch sẽ chiếu phim.” Tiêu Mộ Viễn khẳng định.
“Thật vậy sao?” Giang Nhiễm bật dậy, vẻ mặt không thể tin được nhìn anh “Thật sao? Anh không lừa em chứ? Có thể chiếu vào Tết Âm Lịch sao?”
Tiêu Mộ Viễn thâm tình nhìn cô, mỉm cười: “Anh nói được là được.”
“Chúa ơi……” Giang Nhiễm la lên. Sau đó nhào tới, ôm chặt lấy Tiêu Mộ Viễn: “Ông xã thật tuyệt!…… Em yêu anh muốn chết! Sao anh có thể giỏi như vậy a!”
Giang Nhiễm đè trên người Tiêu Mộ Viễn, cao hứng đến nỗi nói năng lộn xộn: “Sau này anh chính là daddy của em. Anh nói cái gì chính là cái đó!”
Tiêu Mộ Viễn lật người lại, đảo khách thành chủ, cười như không cười, hư hỏng nói: “Thật vậy sao?”
“Muốn đổi ý cũng không kịp rồi.”
Anh ôm cô, cùng nhau tận hứng thêm một lần nữa. Dụ dỗ cô làm đủ loại tư thế.
Cho đến khi giọng Giang Nhiễm khản đặc cũng không thể làm anh dừng lại……
Ngày kế, Giang Nhiễm ở nhà nghỉ ngơi.
Tối hôm qua lăn lộn quá sức, đến nỗi chân nhũn ra, không thể đứng thẳng được.
Điều khiến cô tức giận chính là, người khởi xướng lại mang tinh thần sáng láng, thần thanh khí sảng đi làm.
Giang Nhiễm một lần nữa cảm nhận được thể lực chênh lệch giữa hai người, cô cảm thấy mình cần chăm chỉ rèn luyện thêm.
Sau khi Tiêu Mộ Viễn biết Giang Nhiễm muốn chiếu vào dịp Tết Âm Lịch, liền bắt đầu lên kế hoạch.
Tết Âm Lịch từ trước đến nay luôn là chiến trường mà các nhà chiến lược gia tìm mọi cách để giành lấy. Nếu Giang Nhiễm đã muốn, anh sẽ toàn lực phối hợp, cho cô tài nguyên tốt nhất.
Tiêu Mộ Viễn liên hệ với người đứng đầu của những công ty điện ảnh, truyền hình và các rạp chiếu phim lớn.
So với những công ty điện ảnh riêng lẻ kia, chỉ cần một mình Thái Tử gia Tiêu Mộ Viễn của tập đoàn Đông Tinh lên tiếng cũng đã có đủ phân lượng.
Khi mọi người biết được anh muốn tự mình tiếp quản Đông Ảnh là vi muốn chống lưng cho phim của vợ mình càng thêm không dám chậm trễ hạng mục này.
Cùng lúc đó, bộ phận marketing bắt đầu cho ra một loạt hoạt động tuyên truyền.
Giang Nhiễm cảm giác được mình một bước lên tiên……
Bộ phim của cô không chỉ xuất hiện trên ti vi, internet, mà còn có mặt trên nhiều tạp chí nổi danh.
Vì 《Gửi đến chúng ta》 là bộ phim nói về thanh xuân, nên công ty đã lên kế hoạch đến hai mươi trường cao đẳng, đại học khắp cả nước để tuyên truyền.
Phải đi trong nửa tháng, có hơn phân nửa thời gian là đi công tác ở tỉnh khác.
Sau khi Tiêu Mộ Viễn về nhà, Giang Nhiễm đưa bảng kế hoạch cho anh xem.
Điều cô không biết là, Tiêu Mộ Viễn đã sớm biết đến, hơn nữa bảng này do chính anh thúc giục soạn ra.
Tiêu Mộ Viễn dựa vào trên sô pha, cầm bảng kế hoạch, tâm tình thực phức tạp.
Giang Nhiễm rúc vào bên cạnh anh, ôm cánh tay rắn chắc kia, nói: “Ông xã, em phải đi công tác nha……”
Tiêu Mộ Viễn đáp lời: “Ừ. Có rảnh anh sẽ đi thăm em.”
Thật ra, anh vô cùng không muốn cô đi công tác, bởi vì khi cô đi ra ngoài, đồng nghĩa với việc anh không thể ôm cô ngủ, cũng không thể sinh hoạt vợ chồng.
Nhưng mà anh không thể ngăn cản bởi anh biết, bộ phim điện ảnh này, cô không chỉ là đạo diễn mà còn làm nữ chính, nên cần phải tham dự hoạt động tuyên truyền.
Tiêu Mộ Viễn ngửa đầu dựa vào lưng ghế, bóp trán, muốn giảm bớt cơn đau đầu.
Anh rất phiền lòng, nhưng không thể nói ra, chỉ có thể chịu đựng.
Giang Nhiễm vui vẻ ôm eo anh: “Cảm ơn chồng yêu.”
Tiêu Mộ Viễn rũ mắt, nhìn nụ cười tươi đẹp kia.
Vì mong muốn của cô, anh tình nguyện nhượng bộ.
Anh cũng không hiểu suy nghĩ mâu thuẫn của mình, dù không vui nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
Hôm đầu tiên tuyên truyền ở trường đại học, thành công hơn mong đợi.
Hội trường đông nghẹt, sinh viên ngồi kín các hàng ghế. Mặc dù không thể so với những bộ phim thanh xuân vườn trường của các tá giả nổi tiếng nhưng chất lượng cảnh quay tốt cùng với giá trị nhan sắc cao của dàn diễn viên khiến cho trong một buổi đã thu về rất nhiều fans.
Hình ảnh và video của Giang Nhiễm được tung lên mạng, kết hợp với sự lăng xe của công ty chiếm lấy vị trí hot search.
Kết thúc buổi tuyên truyền đầu tiên. Sau khi cùng mọi người ăn cơm, Giang Nhiễm trở lại khách sạn. Rửa mặt xong, nhìn đồng hồ đã tối muộn. Hẳn lúc này Tiêu Mộ Viễn đã về đến nhà, liền gọi điện cho anh.
Giang Nhiễm: “Đang làm gì vậy?”
Tiêu Mộ Viễn: “Vừa về đến nhà.”
Khi thanh âm nam tính từ ống nghe truyền đến, Giang Nhiễm cảm thấy cả người đều mềm đi.
Thật thích thanh âm này a!
“Hôm nay hoạt động rất thuận lợi, mọi thứ đều ổn thỏa, trường học phối hợp cũng tốt.”
“Ừ.”
“Em đang ở khách sạn, chuẩn bị ngủ…… Có phải anh chuẩn bị đi tắm không?”
“Ừ.”
“Vậy anh tắm đi. Lát gọi lại.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại xong, Giang Nhiễm có chút khó chịu.
Sao anh không nói gì? Cả cuộc gọi chỉ toàn ừ ừ.
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, quyết định chờ anh gọi lại.
Một lát sau, nhạc chuông điện thoại vang lên.
Tiêu Mộ Viễn: “Anh đã lên giường. Chuẩn bị ngủ.”
Giang Nhiễm: “Vậy… ngủ ngon.”
Tiêu Mộ Viễn: “Đừng tắt điện thoại.”
Giang Nhiễm: “Hả?”
“Cứ để vậy ngủ đi……”