Tiêu Mộ Viễn lập tức bị Giang Nhiễm chặn lời.
Anh hít sâu một hơi, nói: “Anh đến đón em rồi còn phải chịu trách nhiệm khiến em vui vẻ sao?”
Giang Nhiễm: “Em không có ý đó.”
Giang Nhiễm nhìn anh, bỗng nhận ra có điều gì đó: “Anh không vui à?”
Tiêu Mộ Viễn: “……”
Vui vẻ? Một người đàn ông bị vợ bỏ rơi, lại còn được cấp dưới đồng tình liệu có vui nổi không?
Giang Nhiễm lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tiêu Mộ Viễn biểu tình nhạt nhẽo: “Không có gì.”
“À……” Giang Nhiễm không hỏi nữa.
Cô cầm di động, không nhịn được lại kiểm tra số liệu.
Nhìn thấy vé bán ra ít đến đáng thương, trái tim không khỏi đau nhói.
Khó chịu, thật khó chịu, vô cùng khó chịu!
Tiêu Mộ Viễn liếc qua, nhận thấy vẻ mặt cô có chút không ổn. Cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hình như đang xem số liệu thống kê của phòng bán vé.
Tiêu Mộ Viễn hỏi: “Giang đạo diễn, việc bán vé sao rồi?”
Giang Nhiễm trả lời: “Flop rồi.”
Nghe được sự buồn rầu trong đó, anh liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Trầm mặc trong chốc lát, anh không nhịn được an ủi cô: “Mới ngày đầu tiên thôi, chưa thể kết luận được.”
Giang Nhiễm gật đầu: “Anh nói rất đúng, còn có hi vọng.”
Không biết vì cái gì, trong lòng cô đột nhiên dễ chịu hơn.
Trên thị trường điện ảnh, phim nhựa nổi tiếng không phải không có, không nên uể oải sớm như vậy.
Giang Nhiễm bật nhạc, cười nói: “Nghe một chút nhạc nhé.”
Tiếng nhạc vang lên, Giang Nhiễm nhẹ nhàng lắc lư theo giai điệu.
Tiêu Mộ Viễn nhìn cô, rất dễ dàng nhận ra cô đang dùng nụ cười để che đi mây đen mù mịt trong đáy mắt.
Lúc đèn đỏ, xe dừng lại, anh vươn tay, phủ lên tay cô, bóp nhẹ.
Giang Nhiễm quay đầu nhìn anh gỡ tay cô ra, đan mười ngón tay vào nhau, nắm chặt.
Giang Nhiễm nhìn sườn mặt anh tuấn kia, cảm nhận độ ấm trong lòng bản tay, tâm tình liền thả lỏng.
Đèn xanh sáng lên, Tiêu Mộ Viễn buông tay, xoay vô lăng, tiếp tục lái xe.
Tới Tiêu gia, Giang Nhiễm khoác tay Tiêu Mộ Viễn, cùng nhau đi vào.
Đêm nay liên hoan nên không chỉ có người thân mà còn có một ít bạn bè thân thiết đến.
Một bà cô nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, cười cảm thán nói: “Trước kia Mộ Viễn đều một thân một mình, độc lai độc vãng, kết hôn rồi đúng là khác hẳn.”
“Đúng vậy, có đôi có cặp trông hạnh phúc hẳn.” Một người khác tiếp lời.
Bọn họ quay sang Tiêu Mộc Thành: “Chừng nào thì cháu kết hôn đây?”
Trần Tư Vận cười nói: “Nó còn nhỏ mà, nên lấy sự nghiệp làm trọng đã.”
Tiêu Mộc Thành bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Đã đủ tuổi kết hôn rồi.”
Lúc anh học đại học có bạn gái, bị mẹ dùng gậy đánh uyên ương chia rẽ, trong lòng vẫn còn khó chịu.
Trần Tư Vận lại nói: “Con phải học hỏi anh Mộ Viễn kìa. Có sự nghiệp ổn định đã rồi tính.”
Tiêu Mộ Viễn thở dài một hơi, hướng Giang Nhiễm làm mặt quỷ.
Giang Nhiễm cười cười.
Trên bàn cơm, có người hỏi Giang Nhiễm: “Hai đứa tính khi nào sinh em bé?”
Giang Nhiễm có chút bối rối, cô còn chưa nghĩ đến.
Trưởng bối tha thiết dặn dò: “Mộ Viễn đã ba mươi rồi, nên có con thôi.”
Tiêu Mộ Viễn lạnh nhạt trả lời: “Chưa đến lúc.”
Trần Tư Vận cười nói: “Được rồi, bọn nó tự có kế hoạch riêng, chúng ta đừng thúc giục.”
Tiêu Hạo rất không cao hứng, hừ lạnh: “Lúc tôi bằng anh bây giờ, anh đã chạy lon ton khắp nơi rồi.”
Tiêu Mộ Viễn hờ hững đáp lại: “Bố là bố, tôi là tôi.”
Thấy không khí trở nên căng thẳng, Giang Nhiễm chủ động múc canh cho Tiêu Mộ Viễn, muốn dừng đề tài này lại.
Bữa cơm kết thúc, Tiêu Mộ Viễn không ở lại bao lâu, mang Giang Nhiễm đi về.
Trên đường về nhà, Giang Nhiễm hỏi Tiêu Mộ Viễn: “Anh muốn có con không?”
Tiêu Mộ Viễn trầm mặc trong chốc lát, nói: “Tùy thôi.”
Giang Nhiễm cạn lời, sinh em bé mà còn có tùy sao?
Nhưng Giang Nhiễm cũng đã nhìn ra, Tiêu Mộ Viễn đối với việc làm bố không mong chờ lắm.
Ngày hôm sau, Giang Nhiễm thức dậy, chuyện đầu tiên làm chính là cầm lấy di động kiểm tra số liệu bán vé.
Hôm nay còn ít hơn hôm qua…… Chỉ có 6%……
Tâm tình nháy mắt hạ xuống.
Tiêu Mộ Viễn nghiêng người tới, nhìn thoáng qua, biểu tình cũng chìm xuống.
Giang Nhiễm phát hiện Tiêu Mộ Viễn đang xem, lập tức úp điện thoại xuống nệm.
…… Thành tích kém như vậy, thật mất mặt a!
Tiêu Mộ Viễn ôm lấy Giang Nhiễm, xoa đầu cô, nói: “Hôm nay em làm bữa sáng được không?”
Giang Nhiễm hỏi: “Vì sao?”
Tiêu Mộ Viễn: “Đầu bếp xin nghỉ.”
“À……”
Giang Nhiễm rửa mặt xong, đi xuống phòng bếp.
Tiêu Mộ Viễn gọi điện thoại cho trợ lý Tưởng: “Hẹn Khương Trạch đi, hôm nay tôi muốn qua Đông Ảnh.”
Trợ lý Tưởng: “Vâng ạ. Tiêu tổng muốn đi cùng người nào?”
Tiêu Mộ Viễn: “Không cần, tôi muốn nói chuyện riêng với Khương Trạch.”
Trợ lý Tưởng: “Tôi hiểu rồi.”
Tiêu Mộ Viễn tắt điện thoại, rửa mặt, đi xuống lầu.
Đến cửa phòng bếp, anh phát hiện Giang Nhiễm đang ngẩn người nhìn nồi trứng.
Gương mặt kia tràn ngập uể oải, mất mát……
Tiêu Mộ Viễn rất khó chịu, anh muốn cô đi làm bữa sáng là để phân tán lực chú ý của cô.
Tiêu Mộ Viễn đi vào phòng bếp, gõ đầu Giang Nhiễm: “Sao lại ngẩn người?”
Giang Nhiễm quay đầu, bất mãn nhìn anh: “Sao anh đánh em?”
Mắt cô hồng hồng, biểu tình ủy khuất đến cực điểm, nhìn như muốn khóc đến nơi.
Tiêu Mộ Viễn đau lòng không thôi.
Anh biết lực tay của mình, cái gõ kia cực kỳ nhẹ, không thể làm cô đau.
Cô chỉ đang mượn một lý do để phát tiết cảm xúc mà thôi.
Anh duỗi tay, kéo cô vào trong ngực.
Giang Nhiễm: “Anh làm gì vậy……”
Anh ôm cô, nhẹ nhàng xoa đầu.
Giang Nhiễm hít hít mũi, an tĩnh dựa vào ngực anh.
Một lúc lâu sau, Tiêu Mộ Viễn thấp giọng nói: “Anh tin em.”
Giang Nhiễm: “Tin gì cơ?”
“Em rất tuyệt.” Anh vuốt tóc cô: “Nếu thị trường không coi trọng em thì chính là thị trường sai rồi.”
Vốn dĩ không định khen cô, sợ cô càng kiêu ngạo hơn nhưng giờ phút này anh hận vốn từ của mình quá ít, không thể biểu lộ hết tâm tình của mình, làm cô vui vẻ.
Đến bây giờ anh mới nhận ra rằng cảm xúc của cô ảnh hưởng đến anh nhiều như vậy.
Khi cô buồn, thế giới của anh cũng mất đi màu sắc.
Loại cảm giác này thật không ổn.
Giang Nhiễm ngước nhìn Tiêu Mộ Viễn, nhón chân, hôn lên mặt anh, nở nụ cười: “Cảm ơn ông xã.”
Trái tim của Tiêu Mộ Viễn thoáng chốc như được nhét đầy bông, mềm mại vô cùng.
Anh cúi người, đỡ lấy mặt cô, hôn lên môi.
Giang Nhiễm bị anh ép từng bước lui về sau, cho đến khi dựa vào tủ.
Mỗi một bước chân, anh càng tiến vào sâu hơn, cô muốn ngăn cản nhưng không thể……
Anh cắn tai cô, nói giọng khàn khàn: “Đừng nghĩ lung tung nữa…… Cùng anh……”
Thay vì ở đây uể oải thì không bằng giao mình cho anh.
“Bữa sáng…… Còn chưa chuẩn bị xong……” Giang Nhiễm giãy giụa.
“Em biết anh càng muốn ăn gì hơn mà……” Anh cười xấu xa.
…… Giang Nhiễm bị anh kéo theo, cùng nhau trầm luân.
Ôm cơ thể to lớn ấy, cô đạt được khoái cảm chưa từng có.
Những cảm xúc rối loạn kia, vào lúc kịch liệt ấy, tất cả đều tan biến……
Công ty Đông Ảnh, trong văn phòng tổng giám đốc.
Khi Khương Trạch biết được Thái Tử gia muốn tới liền mặc kệ ngày nghỉ, đến công ty chờ.
Hắn ta bồn chồn mãi, Thái Tử gia đột nhiên giết tới, lại còn vào đúng ngày nghỉ, cũng không mang theo ai ……
Chắc không có chuyện gì đâu ha……
Khương Trạch nhận được tin Tiêu Mộ Viễn đã tối liền vội vàng xuống lầu đón người.
Bãi đỗ xe, Khương Trạch tự mình mở cửa xe cho Tiêu Mộ Viễn, cung kính nghênh đón: “Tiêu tổng.”
Tiêu Mộ Viễn xuống xe, đi trước, không thèm nhìn hắn ta.
Khương Trạch cùng với những trưởng phòng khác, khúm núm theo sau.
Trong thang máy, không khí ngày một lạnh hơn.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Thái Tử gia, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Vào phòng họp, Tiêu Mộ Viễn ngồi xuống, ánh mắt dừng trên người Khương Trạch, gõ tay trên bàn, nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, phim của Giang Nhiễm hợp tác với Đông Ảnh đúng không?”
“Đúng…. Đúng vậy!” Khương Trạch gật đầu không ngừng.
Tiêu Mộ Viễn: “Được. Vậy đem bản kế hoạch đến đây cho tôi xem.”
Khương Trạch trong lòng cả kinh, cứng đờ trả lời: “Cái này…… Còn đang sửa……”
“Vậy gọi người phụ trách hạng mục đến đây báo cáo cho tôi.” Tiêu Mộ Viễn lạnh lùng nhìn hắn: “Khương tổng, chẳng lẽ người dưới trướng làm gì cũng không biết?”
“Không có không có…… Tôi lập tức đi gọi, ngài chờ một lát.”
Khương Trạch sau khi ra khỏi phòng họp, vội lau cái trán ướt đẫm mồ hôi.
Tình huống này làm hắn bất ngờ…… Những người có quan hệ đều biết, Giang Nhiễm là con dâu mà Trần Tư Vận cưới vào cửa. Mà người con dâu này cùng với Tiêu thái tử chỉ là phụng mệnh thành hôn, không có tình cảm.
Cho nên bọn họ cho rằng, Giang Nhiễm hết thảy đều do Trần Tư Vận định đoạt……
Đối với việc Thái Tử gia bất ngờ hỏi đến…..
Có chút trở tay không kịp.
Khương Trạch dẫn người phụ trách hạng mục lên, báo cáo với Tiêu Mộ Viễn.
Giải thích rất nhiều, đưa ra lí do này nọ, thể hiện rằng họ đã rất cố gắng nhưng do không có diễn viên nổi tiếng, ý tưởng phim lại không hay nên không thể thu hút người xem.
Cuối cùng, giám đốc vẻ mặt sầu não nói: “Hôm qua chúng tôi còn triển khai hội nghị khẩn cấp vì 《Gửi đến chúng ta》. Không ngờ ratings vẫn thấp như vậy.”
“Nhưng mà chúng tôi sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ làm thêm nhiều hoạt động, gia tăng tỉ lệ lộ diện, tích cực liên hệ với truyền thông……”
Tiêu Mộ Viễn cười lạnh: “Một bộ phim mới mà làm khó các người quá nhỉ?”
“Không có không có…… Đây là bổn phận của chúng tôi!” Giám đốc tuyên truyền vội nói.
Tiêu Mộ Viễn thu lại nụ cười, hai mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu đã thuộc bổn phận công việc, ông lại làm không tốt, có phải không nên ở vị trí này nữa hay không?”
Sắc mặt Giám đốc tuyên truyền tái nhợt, bất lực nhìn Khương Trạch.
Khương Trạch vội vàng mở miệng nói: “Tiêu tổng, ngài cho chúng tôi một chút thời gian đi. Ngài yên tâm, tôi sẽ dốc toàn lực vào hạng mục này. Nhất định sẽ làm cho nó nổi tiếng.”
Tiêu Mộ Viễn nhìn hắn, cười lạnh: “Ông cảm thấy, ông xứng với vị trí này sao?”
Khương Trạch: “……”
Tiêu Mộ Viễn cầm lấy tập văn kiện trên bàn, tiến lại gần Khương Trạch, ném xuống: “Không có cơ hội thứ hai.”
Dứt lời, anh rời đi.
Chân Khương Trạch mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế.
Ra khỏi phòng họp, trợ lý Tưởng đi theo sau Tiêu Mộ Viễn, có chút do dự, lo lắng hỏi, “Nếu bây giờ xảy ra biến động, phim của phu nhân phải làm sao đây ạ?” Những việc này sẽ ảnh hưởng đến bộ phim tiếp theo.
Tiêu Mộ Viễn trả lời: “Còn có tôi.”
“……??” Trợ lý Tưởng cho rằng mình đã nghe lầm.
Lúc đang định hỏi rõ ràng thì Tiêu Mộ Viễn lại nói: “Bộ phim tiếp theo để tôi làm.”
Trợ lý Tưởng: “……!!!”
Đường đường là Thái Tử của tập đoàn Đông Tinh vậy mà lại tự mình làm một bộ phim.
…