Bùi Mặc nằm ngủ bên cạnh Vận Nhi cả hai đều bị giọng của cậu ta làm tỉnh giấc, Vận Nhi ‘ ự ‘ một tiếng khẽ, hai tay dụi dụi mắt nhìn sang Bùi Mặc đã thấy hắn ngồi bật dậy từ lúc nào, chỉnh lại áo choàng rồi mở xộc cửa ra ngoài, nhìn điệu độ đó của hắn Vận Nhi sửng người nhìn theo, theo đó cũng ra khỏi giường.
Dưới phòng khách Bùi Mặc chăm chú đưa mắt lên tivi, bảng tin đứng đầu bảng tin thời sự hôm nay, trên tivi nữ biên tập viên giọng cao vút.
“ Rạng sáng hôm nay, cụ thể là hai giờ bốn mươi lăm phút, cảnh sát quốc gia đã phát hiện và bắt giữ một nhóm người đang trong quá trình vận chuyện số thuốc phiên hơn 700 ki lô gam ở cảng biển thành phố Châu Thành, hiện tại nhóm người kia đã bỏ trốn chỉ còn lại số thuốc phiện đang được phía cảnh sát tịch thu “
Bùi Mặc nghe đến đây liền nghiến răng ken két, hai tay đã siết thành nắm đấm, ánh mắt hắn bây giờ còn hơn cả dã thú, A Trạch đứng bên cạnh dù không muốn mở miệng cũng phải lên tiếng: “ Người của chúng đã kịp thời thoát khỏi rồi, bọn họ đang ở chỗ tôi, lão đại chuyện này….”.
Bùi Mặc tối sằm mặt, hai tay một lúc một siết đến phát đỏ: “ Xử lí đi, đừng để cớm tìm tới “.
“ Vâng, lão đại, còn một lô đi Đông Nam Á thì thuận lợi ạ “
Bùi Mặc cũng thở phào được một hơi, hắn gật đầu rồi lại chăm chú xem tivi, nữ biên tập viên vẫn đang nói về lô hàng thuốc phiện đó
“ Cảnh sát trưởng đảm nhận vụ việc lần này là Châu Khởi Đồng, một cảnh sát vừa mới nhậm chức tháng trước, ông là người đã phá phần lớn những vụ buôn bán phi pháp ở Thái Lan được đích thân chủ tịch Trung Quốc mời trở về “.
Người đàn ông trên Châu Khởi Đồng đang trả lời phỏng vấn của hơn một tram phóng viên, ông ta là người Thái gốc Trung đã từng học Học viện cảnh sát nhân dân ở Trung Quốc sau đó lại sang Thái làm việc vì thành tích quá xuất sắc mà được đích thân nhà nước Trung Quốc mời về góp sức cho nhà nước.
A Trạch nhìn hình ảnh người đàn ông, hắn cũng hầm hực trợn mắt: “ Ông ta vừa nhậm chức không lâu, không ngờ không phải dạng vừa, lão đại ông ta không như những tên cảnh sát khác, ông ta tinh ranh thông minh hơn nhiều “.
Bùi Mặc cũng đang rất tập trung vào người đàn ông đó, hắn chỉ hận không thể bóp nát ông ta ngay lập tức.
Lô hàng này đã khiến Bùi Mặc tổn thất nặng nề còn mất không ít người, lần này người trực tiếp đứng ra giao dịch chính là tên đàn ông người nước ngoài lần trước ở Tinh Châu, tên này lại là một tên vô dụng còn là một tên vô trách nhiệm, khi lô hàng bị bắt hắn lại là người im lặng trốn đi trước, Bùi Mặc ngay lập tức điều lệnh cho toàn bộ người bắt giữ ngay.
Những ai có mặt ở cảng biển tối qua cùng lô hàng kia đều bị người của hắn diệt khẩu, còn vứt xác xuống sông, chết không đối chứng chỗ Bùi Mặc cũng không dính bất cứ nghi ngờ gì, chưa tới nửa ngày mọi chuyện đã được hắn một tay giải quyết ổn thỏa.
Năm hai mươi lăm tuổi Bùi Mặc đã có trong tay cơ ngơi này, lúc đó Tinh Châu cũng vừa được thành lập nhằm mục đích làm lá chắn cho việc làm phi pháp của hắn, đến bây giờ hắn ba mươi tư tuổi vẫn là một ông trùm khét tiếng, Tinh Châu cũng trở thành tập đoàn đứng đầu thương trường điều này càng chứng minh Bùi Mặc càng không phải dạng tầm thường trong dạng tầm thường.
Cơ ngơi này do một tay hắn gây dựng hắn chưa đồng ý thì không một ai có thể phá hủy được.
A Trạch bước lên một bước, gương mặt trở về nét thản nhiên: “ Lão đại, chuyện đã ổn thỏa cả rồi ạ “.
“ Mặc, anh có chuyện gì sao ạ “
Vận Nhi vừa đi xuống vừa nói, ánh mắt cô lo lắng đi thẳng về phía Bùi Mặc ngồi xuống ngay cạnh hắn, Bùi Mặc nhướng mày ánh mắt trở nên dịu đi vài phần, những ngón tay vuốt nhẹ cánh môi mỏng: “ Không có “.
Vận Nhi nhìn thẳng vào mắt hắn gật gật đầu, sau đó Bùi Mặc cũng ra hiệu cho A Trạch rời đi, chỉ còn lại hắn và cô.
“ Vẫn còn sớm mà sao lại thức rồi”, Bùi Mặc đưa tay tắt tivi, rồi liếc mắt nhìn đồng hồ, Vận Nhi cũng đưa mắt nhìn theo đúng là còn sớm thật còn chưa tới sáu giờ, bảy giờ cô mới đi học, nhưng lúc nãy A Trạch lớn tiếng quá bây giờ có muốn cũng không ngủ lại được nữa.
...
Đến trước cổng trường vừa xuống xe đã thấy Châu Tuấn, cậu cứ như là đang cố tình đợi cô, Vận Nhi vừa đi vào liền tiến lại bắt chuyện ngay, trong xe Bùi Mặc tính cho xe chạy thì lại nhìn thấy cảnh tượng này, mắt hắn hơi nheo lại.
“ Vận Nhi, cho cậu “, Châu Tuấn đưa ra trước mắt cô một chiếc móc khóa màu xanh dương cực đẹp mắt, không giống như những chiếc móc khóa trẻ con khác, cái này được thiết kế đặc biệt hơn, phía sau còn khắc hai chữ ‘ Vận Nhi ‘, cô đăm chiêu nhìn vài giây rồi nhận lấy, gương mặt không vui cũng không buồn, cứ cầm trên tay mà ngắm, bất giác thôt lên: “ Thật đẹp “.
Châu Tuấn liền cười tươi, thấy cô có vẻ thích món quà đó, cậu lại tiến gần hơn bây giờ hai người gần nhau đến nỗi hai cánh tay cũng chạm sát vào nhau.
“ Cậu thích không, giữ lấy đi nhé “.
Vận Nhi còn chưa kịp trả lời từ sau lưng cô một cơn thịnh nộ đang ùa đến, Bùi Mặc nắm lấy cánh tay cô kéo vào người mình, chiếc móc khóa vì không được nắm chắc mà rơi xuống vỡ toang, Vận Nhi ngước đầu nhìn hắn, cô lại quên lời hắn dặn rồi, bây giờ hắn đang rất tức giận.
Bùi Mặc gằng giọng lạnh băng: “ Về nhà “.
Rồi sau đó kéo Vận Nhi đi ngay để lại Châu Tuấn kinh ngạc nhìn theo, cậu đưa mắt nhìn xuống chiếc móc khóa kia ánh mắt liền nheo lại, không phải buồn cũng không phải tức giận mà là ánh mắt ngờ vực.
Đây là lần thứ hai hắn và cậu gặp nhau, cả hai lần đều là dáng vẻ tức giận kia, cậu cũng không biết hắn và Vận Nhi là quan hệ gì nhưng ánh mắt của Bùi Mặc khi nhìn Vận Nhi khiến Châu Tuấn dáy lên nghi ngờ.