“ Cô chủ, lão đại cho gọi cô xuống nhà “.
Vận Nhi ngồi co mình trên giường vốn đã thấy sợ nghe tiếng A Trạch còn thấy sợ hãi hơn, hai mắt cứ khóc mãi từ lúc tỉnh giấc, những tia đỏ hiện ra trong màu mắt, cô không đáp lại chỉ cúi gầm mặt lắc lắc đầu mình.
“ Cô chủ, nghe tôi nói không, lão đại gọi cô “.
A Trạch lớn tiếng hơn, một lúc một đập cửa mạnh hơn, bên ngoài lực hắn càng mạnh thì cô gái nhỏ bên trong càng khóc lớn, tiếng khóc nức nở bây giờ ngay cả cậu ta cũng nghe thấy cô đang khóc, liền quay đầu đi xuống, từ từ đi đến chỗ Bùi Mặc, bình thản nói: “ Lão đại, cô bé nhốt mình trong phòng, còn đang khóc lớn “.
Bùi Mặc thở hắc một cái rồi trừng mắt bật đứng lên, đi đến cửa phòng thì giọng nhẹ đi một tông: “ Vận Nhi, mở cửa cho anh, đừng sợ “.
Vừa dứt lời hắn liền ra hiệu cho A Trạch, cậu ta chỉ vặn vặn khóa cửa vài cái cánh cửa liền mở toang, Vận Nhi bị dọa liền khóc gào lên, cúi chặt mặt xuống hai đầu gối, Bùi Mặc đứng nhìn cô vài giây rồi nhẹ nhàng đi vào trong, đi đến hai tay dịu dàng đưa mặt cô lên, hai mắt cô gái nhỏ đỏ hoe còn sưng húp.
“ Đừng nhốt mình trong phòng mãi, theo tôi ra ngoài “.
Vận Nhi nhìn hắn lắc lắc đầu, còn xua tay hắn ra khỏi người mình, dần ngồi lùi về sau lưng dán sát vào thành giường.
Bùi Mặc hơi nheo mắt bế thốc cô lên ôm chặt vào người rồi đi thẳng xuống phòng khách, mặc kệ cô gái nhỉ trong lòng không ngừng vùng vẫy.
Đặt cô ngồi trên sofa, hắn ra lệnh cho bọn người kia rời đi hết chỉ còn lại hắn và cô, Bùi Mặc mang đến một đĩa bánh mỳ sandwich, những ngón tay thon dài lau đi hai hàng nước mắt cho cô gái nhỏ.
“ Vận Nhi, sau này không được nhốt mình trong phòng nữa, em phải tập làm quen với thế giới bên ngoài “.
Vận Nhi chăm chú nhìn hắn, nhìn ánh mắt dịu dàng của Bùi Mặc, cô dần vơi đi sự sợ hãi, cô thả lỏng cơ thể mình, Bùi Mặc liền nắm lấy tay nhỏ.
“ Tôi là anh trai em, em không phải sợ, bên ngoài cũng không ai dám làm gì em, nghe lời tôi sau này không được tự nhốt mình nữa, nghe rõ chưa “.
“ Vâng ạ “, Vận Nhi to mắt nhìn anh đáp, sau đó liền nhận lấy đĩa bánh sandwich từ tay Bùi Mặc, ngoan ngoãn ăn, Bùi Mặc nhìn cô không chớp mắt, mọi dáng vẻ của cô gái nhỏ này dù chỉ là một hành động nhỏ cũng khiến hắn lạc mất bảy kiếp.
Hắn đưa tay vuốt tóc cô, mái tóc dài mượt này cũng làm hắn không nỡ rời tay.
Sau khi ăn xong cô hai tay đưa cãi đĩa lại cho hắn, ánh mắt nhỏ đảo khắp căn nhà rồi dừng lại ở hộp sữa trền bàn nhỏ bên cạnh sofa, cô chỉ tay vào nó: “ Sữa “.
Bùi Mặc nhìn cô rồi lại nhìn hộp sữa: “ Em muốn uống sữa? “.
Vận Nhi gật gật đầu mắt vẫn dán chặt trên hộp sữa, Bùi Mặc xoay người cô về phía hắn, khóe miệng hơi nhếch lên: “ Vận nhi, gọi tên tôi, nói em muốn uống sữa, tôi sẽ cho em “.
Vận Nhi nhìn hắn chớp chớp mắt, cô là đang cố gắng nhớ ra tên hắn, ở cô nhi khi hắn nói chuyện với cô cũng đã nói cho cô biết tên của mình nhưng lúc đó cô không quá để tâm nên bây giờ phải cố nhớ ra.
Bùi Mặc nhướng mày nhìn cô, kiên nhẫn đợi, vài giây sau đó Vận Nhi kéo kéo tay áo hắn, cất giọng êm tai: “ Mặc, em muốn uống sữa “
Cái tên của hắn phát ra từ miệng cô khiến Bùi Mặc cơ thể như bị điện giật, hắn cười
“Em nói lại lần nữa “.
“ Mặc, em muốn uống sữa “.
Vận Nhi gương mặt không một cảm xúc, cô không biết hắn bảo cô gọi hắn nhiều lần vậy để làm gì chỉ biết bây giờ bản thân đang rất muốn uống sữa, nên nghe theo. Bùi Mặc nhướng mày đi về phía hộp sữa mang lại cho cô, trong lúc Vận Nhi uống sữa, Bùi Mặc ngồi bên cạnh không rời mắt, cất lời: “ Sau này em cần thứ gì cứ nói y như vậy, tôi sẽ cho em, nhớ chưa “.
“ Vâng ạ “, Vận Nhi chóp chép miêng, rồi đáp.
Sau khi cô ăn no, Bùi Mặc đưa Vận Nhi đi trung tâm mua sắm, vì quần áo hiện tại quá cũ kỹ lại không đẹp hắn nhìn không thuận mắt nên muốn mua quần áo mới cho cô.
Bùi Mặc nhắm chặt tay Vận Nhi đi theo sau là A Trạch và hai tên đàn em, dạo quanh khắp trung tâm thương mại to lớn, cũng đã mua không ít đồ, đi vào một thương hiệu khác ở đây chủ yếu là váy, đầm kiểu nữ tính, nhẹ nhàng, Bùi Mặc vừa nhìn liền biết cô gái nhỏ này chính là rất hợp với kiểu này.
Vận Nhi lần đầu tiên cô thấy nhiều đồ đẹp như vậy, hơn nữa cũng rất thích mặc những kiểu váy nhẹ nhàng như thế này, vừa thấy mắt liền sáng lên, như bị thu hút liền đi thẳng vào trong, tay cô vẫn đang bị Bùi Mặc nắm chặt nên khi đi cũng kéo theo hắn.
Bùi Mặc cùng cô dừng lại ở một chiếc đầm màu xanh hoa, dáng dài hai dây, hắn lên tiếng: “ Em thích không “.
Vận Nhi không nhìn hắn, gật gật đầu.
Bùi Mặc ra hiệu cho nhân viên, cất giọng lạnh: “ Những mẫu đẹp nhất ở đây, gói lại cho tôi “
“ Vâng, Bùi tổng “, nữ quản lí gật đầu đi ngay.
Chỉ cần hắn đi đến đâu cũng đều phát ra uy quyền như vậy, khi mới bước chân vào nơi này toàn bộ nhân viên đều nhanh chóng nhận ra, bọn họ xếp thành hàng cúi đầu, kinh cẩn phục vụ. Có những ánh mắt tò mò nhìn về phía Vận Nhi nhưng chỉ dám nhìn lén, rồi âm thầm bàn tán với nhau.
“ Này cô gái đó là ai, bạn gái Bùi tổng sao “
“ Chắc không phải đâu, cô bé đó nhìn còn nhỏ tuổi “
“ không đâu, vóc dáng đó sao lại nhỏ tuổi được, chắc là bạn gái rồi “
“ Nhưng nhìn cô ấy cứ ngờ nghệch làm sao đó “.
…
A Trạch đứng ngay phía sau Bùi Mặc, điện thoại cậu ta vang lên sau khi nghe xong liền thủ thỉ vào tai hắn: “ Lão đại, bên kia có chuyện cần báo, anh nghe máy một lát “.
Bùi Mặc nhướng mày, vỗ vào vai Vận Nhi
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại, em ở yên ở đây, rõ chưa “
“ Vâng ạ “.
Bóng dáng Bùi Mặc và A Trạch vừa đi khuất, ở trong quầy lễ tân ba bốn cô nhân viên kéo nhau đi về phía Vận Nhi, bọn họ dòm dòm ngó ngó nếu là người bình thường chắc chắn sẽ thấy khó chịu ngay nhưng cô gái nhỏ này vì quá mê ngắm những chiếc váy xinh đẹp kia mà không quan tâm đến ánh nhìn của bọn họ.
Sau một hồi lâu có một cô nhân viên tiến lại gần, giọng không to không nhỏ: “ Này cô gái, cô là bạn gái của Bùi tổng sao “.
Nghe thấy giọng nói Vận Nhi giật mình, xoay người nhìn thấy ánh mắt bọn họ chằm chằm vào mình liền có chút sợ hãi, bất giác lùi mấy bước về sau.
Không thấy cô trả lời, một nữ nhân viên khác cũng đi đến, giọng người này có phần năng nề hơn: “ Này cô gái, cô bao nhiêu tuổi rồi “.
Giọng người phụ nữ này khiến Vận Nhi càng them sợ hãi, cô nhìn bọn họ ánh mắt đỏ hoe, còn không ngừng đi lùi về sau, cứ như vậy bọn họ hỏi một câu Vận Nhi lại né một bước, đến khi ra đến gần cửa cô đụng trúng Bùi Mặc đang đi vào liền quay đầu. Bùi Mặc thấy cô gái nhỏ của mình hai mắt như đang khóc hắn liền cau chặt mày, giọng lạnh: “ Sao lại khóc, ai bắt nạt em “.
Vận Nhi lắc lắc đầu, nước mắt cũng chảy xuống, ôm chặt lấy cánh tay Bùi Mặc, rồi vùi đầu vào ngực hắn, nước mắt cô thấm nhòe chiếc áo sơ mi người đàn ông.