Chuyện Quý Miên thích Mục Ngữ Mạn trở thành trò cười cho đám mất nết, có điều Đoàn Chước vẫn “tử tế” lắm, dặn Tôn Tề không được kể chuyện này cho Mục Ngữ Mạn.
Cười thì cười, nhưng anh không đến mức coi tình cảm của Quý Miên là trò đùa.
Quý Miên đã đẽo khắc con mèo suốt hai tuần. Đoàn Chước vẫn chưa trả lại, chẳng biết sẽ vứt nó vào góc xó xỉnh nào nữa.
Vừa nghĩ vậy, Quý Miên lại thấy buồn bã.
Cậu chưa từng nghĩ đến khả năng Đoàn Chước sẽ giữ nó lại, Quý Miên cho rằng xác suất này nhỏ hơn hoặc bằng không.
Mà trên thực tế, Đoàn Chước lúc đầu đúng là không có ý định giữ nó lại.
Tối hôm đó, sau khi tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, anh sờ thấy thứ gì đó cộm trong túi mới nhớ ra con mèo gỗ của Quý Miên bị mình tịch thu ban ngày.
Kỹ thuật của Quý Miên quả thực đã tiến bộ hơn nhiều so với trước đây.
Đoàn Chước vuốt ve đầu của con mèo gỗ, đám lông phía trên được khắc tỉ mỉ mang đến cảm giác bồng bềnh sống động. Có thể coi là khá tinh xảo, nhưng kỹ thuật vẫn chưa đủ điêu luyện.
Để trả lại cho nhóc đó vậy. Đoàn Chước nghĩ.
Lại nhìn chằm chằm vào cái đầu xù của con mèo gỗ mấy lần, anh bỗng nghĩ đến mái tóc ngắn màu nâu bồng bềnh của Quý Miên cũng giống như vậy. Cộng thêm tính cách ngoan ngoãn nhu mì của cậu, anh bỗng thấy con mèo gỗ này khá giống với Quý Miên.
“…”
Con mèo gỗ xoay đi xoay lại hai vòng trong lòng bàn tay anh, cuối cùng Đoàn Chước kéo ngăn bàn ra, tiện tay ném nó vào trong.
…
Tháng Tám, Quý Miên đã làm việc trong cửa hàng của Đoàn Chước được một năm, cuối cùng cũng bắt đầu được giao những công việc vất vả hơn, hay nói đúng ra là quan trọng hơn.
“Đi giao hàng với anh.”
Đoàn Chước đứng bên ngoài cửa hàng, gõ vào mặt cửa kính.
Quý Miên đang cầm một cái đục nhỏ trong tay, đang tạo hình cho khúc gỗ, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Giao hàng gì anh?”
“Hai bức tranh điêu khắc gỗ khách đặt.”
“À, thế anh Tôn Tề đâu ạ?”
Trước đây toàn là Tôn Tề đi giao hàng.
Lúc này, Tôn Tề với cánh tay phải quấn băng thạch cao không dày lắm xuất hiện ở cửa ra vào, vẻ mặt xám xịt.
“Anh Tôn Tề? Tay anh bị sao thế?”
Tôn Tề mím môi, không nói gì.
Đoàn Chước cười khẩy: “Còn sao nữa? Đánh nhau với đám côn đồ ở khu bên cạnh.”
Mặt Tôn Tề đỏ bừng: “Đám chết tiệt kia động tay động chân với con gái nhà người ta! Em không thể đứng nhìn được!”
“Mày nuốt mất ‘110’ rồi à?”
“Thì, chúng ta ở đây cũng có tí tiếng tăm, báo cảnh sát… mất mặt lắm.”
Quý Miên nghe hai người nói chuyện, vừa ra khỏi cửa hàng thì thấy ngay chiếc xe ba bánh mộc mạc trước cửa. Đây là xe Đoàn Chước thường dùng để đi giao hàng, nhưng ít khi sử dụng, vì phần lớn đơn hàng mà cửa hàng nhận được đều là những món đồ nhỏ, nên chỉ cần dùng chiếc xe Volkswagen cũ của Đoàn Chước đi giao là được.
Chỉ khi có tranh điêu khắc gỗ cỡ lớn, cốp xe không chứa vừa, mà đặt ở ghế sau lại dễ bị va đập thì mới dùng đến chiếc xe ba bánh này.
Quả nhiên, trong thùng xe ba bánh lộ thiên có hai bức tranh điêu khắc gỗ rất to, được bọc bằng giấy da bò dày và vải bông để tránh va đập trong quá trình vận chuyển.
Hai bức tranh này gần như đã lấp đầy đáy thùng xe, chỉ chừa lại một khoảng trống bé xíu phía trước, trong khoảng trống bé xíu ấy có đặt một chiếc ghế đẩu nhỏ cho Quý Miên ngồi.
Đoàn Chước đạp lên bậc chỗ đầu xe, ngồi xuống ghế lái. Anh quay đầu nói với Quý Miên: “Lên đây, bảo vệ hàng.”
“Vâng.” Quý Miên đưa tay vịn vào mép thùng xe, chưa kịp nhảy lên đã bị nhiệt độ của lớp vỏ sắt làm cho bỏng rụt tay về.
Lúc này vẫn đang đầu hạ, thời tiết nóng bức, mặt trời trên đỉnh đầu chói chang, nung nóng mọi thứ trên mặt đất, huống chỉ là vỏ sắt?
Đoàn Chước hơi nhíu mày, nhưng không phải vì chê cậu chậm chạp.
Một năm qua, Quý Miên đã thay đổi rất nhiều. Kiểu tóc “sành điệu” kỳ quặc lúc trước đã được cắt ngắn thành đầu đinh, về sau tóc dài ra lại được tỉa tót mấy lần.
Tóc Quý Miên vốn thẳng, dày nhưng mềm và dễ bông.
Sau khi dài ra, giờ đây mái tóc mềm mại lại bắt đầu bồng bềnh, bông như lông mèo. Bất cứ ai nhìn tóc cậu cũng không nhịn được mà muốn sờ.
Làm việc trong tiệm điêu khắc gỗ một năm, giờ Quý Miên trắng hơn lúc mới đến những vài tông. Cậu đứng ở đó trông chẳng khác nào mộ tấm phản quang hình người.
Đoàn Chước nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, thình lình quay sang nói với Tôn Tề: “Tìm cho anh cái ô.”
“Hả?” Tôn Tề hoang mang.
Trời sắp mưa à? Dự báo thời tiết có nói vậy đâu nhỉ.
Đoàn Chước hững hờ liếc hắn.
“Đây đây!” Tôn Tề đi luôn.
Bên này, Quý Miên đang kéo vạt áo thun cộc tay của mình lên, lót vào mép thùng xe, cuối cùng cũng leo lên được.
Eo cậu hở ra một đoạn, rất thon, trắng đến lóa cả mắt.
Đoàn Chước vốn đang uể oải dựa vào thùng xe, anh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy vậy bèn ngoảnh đầu đi, không nhìn nữa.
Quý Miên thả tay ra, vạt áo rơi xuống, che lại vòng eo trắng nõn nà.
Chẳng mấy chốc, Tôn Tề quay lại, trong tay còn cầm theo một cái ô mỏng.
Mặt ô rất tệ, trông là biết giá chỉ có vài đồng, là loại đàn ông cẩu thả hay dùng.
“Đổi cái khác.” Đoàn Chước nói với giọng điệu bình thản: “Kiếm cái che nắng được ấy.”
“Hả? Che nắng á?” Tôn Tề cầm ô bằng một tay: “Đại ca, em làm gì có!”
“Đi mượn chị Mục.”
Quý Miên nhìn cảnh này mà chẳng hiểu ra sao, trong đầu cũng nghĩ hệt như Tôn Tề: “Anh ơi, nay trời mưa ạ?”
Không ai trả lời.
Quý Miên đành im lặng.
Lúc sau Tôn Tề quay lại, tay trái cầm một chiếc ô che nắng màu xanh nhạt, bên trong còn tráng thêm lớp phủ màu đen.
“Lần này thì chắc chắn đúng rồi! Em mượn của chị Mục đó.”
Đoàn Chước “Ừ” một tiếng, nói với Quý Miên: “Cầm lấy.”
“…”
Tại sao lại bắt cậu cầm ô?
Nhưng đại ca nói gì cậu cũng phải nghe lời. Quý Miên vẫn luôn ghi nhớ điều này.
【Ha ha.】Hệ thống đột nhiên cười giễu.
Quý Miên không hiểu gì: 【Anh sao vậy?】
Trả lời cậu vẫn chỉ có một tiếng:【Hừ.】
Quý Miên không để ý đến hệ thống nữa. Cậu nhận lấy ô từ tay Tôn Tề, bật ô lên. Ánh nắng nóng rực lập tức bị ngăn cách bên ngoài, không khí dường như cũng trở nên mát mẻ hơn nhiều.
Tôn Tề gãi đầu: “Thằng nhóc nhà cậu cũng kiên nhẫn ghê, không lại chịu bào gỗ cả năm trời.”
Lúc trước hắn cũng từng làm việc này, khi ấy có một đơn hàng lớn, Đoàn Chước bận quá nên gọi hắn đến giúp. Làm được hai ngày, hắn đã kêu gào muốn nghỉ rồi.
Trong đầu chỉ nghĩ: Bảo hắn lên núi đao xuống biển lửa cũng được, chứ đừng bắt hắn bào gỗ nữa!
Hắn nhìn Quý Miên đang trốn dưới ô, cảm thán: Chắc đây là sự kiên nhẫn nên có của kẻ móc túi.
Dù sao thì muốn ăn trộm, nếu nóng vội thì không bao giờ thành công được.
Chiếc xe ba bánh từ từ nổ máy, bầu không khí oi bức của mùa hè bỗng mát mẻ hơn nhờ có gió.
Quý Miên ngồi trong thùng xe, yên lặng từ đầu tới cuối.
Không phải là cậu không muốn nói chuyện với Đoàn Chước, chỉ là khí chất của đại ca khác hẳn với Mục Ngữ Mạn, Quý Miên cảm thấy, nếu mình mà ồn ào thỉ kiểu gì cũng bị ghét.
Do vậy, những khi ở riêng với Đoàn Chước, cậu luôn vô thức giữ im lặng. Phải đến năm ngoái, sau khi trải qua dịp Tết trong nhà Đoàn Chước xong, cậu mới bạo dạn nói nhiều hơn một chút.
Đoàn Chước mặc áo cộc tay lái xe phía trước, trong miệng điếu thuốc vừa châm lửa.
Mùi thuốc lá từ trước bay tới, chui vào mũi Quý Miên.
Quý Miên nghiêng đầu, dần to gan hơn: “Anh, hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu.”
Nhưng thực ra là cậu ghét mùi khói thuốc, nồng nặng khó chịu.
“Ờ.”
“…” Biết đại ca mình sẽ không nghe lời mình, Quý Miên đành ngậm ngùi im miệng.
Mặt trời đã hoàn toàn chui ra khỏi những đám mây, ánh nắng ban trưa nóng bỏng người.
Quý Miên ngẫm nghĩ chốc lát, cậu hơi ngả người ra sau, nghiêng ô về phía Đoàn Chước.
Trên đầu có thêm bóng râm, Đoàn Chước liếc nhìn vào gương chiếu hậu, thấy thiếu niên ngồi trong thùng xe đang dùng hai tay giữ cán ô, cố gắng dựa gần về phía anh.
Nhưng Đoàn Chước đã quen với việc phơi nắng từ lâu rồi, hoàn toàn không cần che ô. Anh nhìn chăm chú mấy giây, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Khụ…”
Quý Miên cầm ô, vì cách Đoàn Chước gần quá nên không cẩn thận bị sặc khói.
Thế là cậu lại lén lút dịch người ra, núp sau gáy Đoàn Chước để tránh khói.
Một lúc sau, có lẽ là Đoàn Chước đã hút xong điếu thuốc kia, anh dập tắt điếu thuốc, sau đó không hút thêm điếu nào nữa.