Quý Miên cứ thế ở lại. Cái giá phải trả là tóc cậu đã thành đầu đinh, nhưng được cái là đầu đinh vẫn đẹp trai lắm.
Cậu làm việc cho Đoàn Chước, hay nói đúng hơn là làm việc cho "Đại ca" cậu. Đại ca bảo cậu làm gì thì Quý Miên sẽ làm cái đó. Đa phần thời gian là phụ giúp anh trong cửa hàng ở tầng một, đưa dụng cụ, bào gỗ.
Quý Miên thích bào gỗ, nhất là thích xem gỗ dưới lưỡi dao bào thành những dải gỗ mỏng nhưng dai. To có nhỏ có, xếp thành một đống rối bù.
Đoàn Chước lo chuyện cơm nước cho cậu.
Đoàn Chước không bao giờ nấu cơm, Quý Miên cũng không, vì thế bọn họ thường mua cơm ở các quán ăn xung quanh. Mỗi lần trước giờ ăn, Quý Miên sẽ lấy một ít tiền từ quầy thu ngân trong cửa hàng — thực ra chỉ là một cái tủ gỗ nhỏ, hỏi Đoàn Chước muốn ăn gì rồi đi mua hai phần mang về.
Đôi lúc Đoàn Chước còn ném cho cậu một xấp tiền, bảo là "tiền công". Có điều Quý Miên không chịu nhận, cậu đã ăn không ở không nhà "Đại ca" rồi, sao còn dám mặt dày mày dạn nhận tiền công nữa.
Nhưng có một lần, đại khái là vào một ngày cuối thu, nước giặt với khăn giấy ở tầng ba đều dùng hết. Hơn nữa, cái quần lót của Quý Miên phơi cả đêm vẫn chưa khô nên buộc phải mua cái mới.
Thế là Quý Miên xấu hổ nhận lấy một ít.
Lần đó, Đoàn Chước cầm xấp tiền kia vỗ vào trán Quý Miên một cái. Chẳng hiểu sao "Đại ca" lại cười.
Quý Miên cạo tóc được khoảng hai tuần thì đám tóc mới mọc ra được chút rồi, không ngờ là màu nâu nhạt thật. Thế là đầu cậu cũng biến thành màu nâu, nắng chiếu vào làm cái đầu trông vàng óng.
Phải khen một câu, dáng hộp sọ của Quý Miên khá là hoàn hảo.
Trong tháng tiếp theo, mỗi lần Quý Miên đi trong khu phố, những người qua đường nhìn thấy cậu đều cười, cười cậu là một quả trứng kho rám vàng. Trắng là da mặt cậu, còn vàng là đầu cậu.
Quý Miên cười theo, vì trong mắt những người đang cười cậu không có ác ý.
Cậu thích nơi này, nên cậu cũng cười.
Mọi người trong khu phố đều đối xử tốt với Quý Miên một cách lạ kỳ, tốt đến mức hơi quá luôn. Đến Tôn Tề cũng ghen tị, cuối tuần hắn xách cái ghế đẩu nhỏ ngồi trước cửa hàng, nhìn đại ca mình đang nằm trên ghế dựa, chua chát nói: "Thằng nhóc họ Quý kia không phải là kẻ trộm à? Sao lại được các cụ thích thế?"
Đoàn Chước híp mắt tắm nắng, biếng nhác chìa tay, nói: "Quýt."
Tôn Tề chọn lấy một quả quýt vàng ươm từ trong rổ đưa cho Đoàn Chước, nói tiếp: "Còn cả chị Mục nữa, sao lại đối xử tốt với thằng nhóc đó thế... Chẳng lẽ chị ấy thích nó?"
"Bộp", Đoàn Chước ném quả quýt vào đầu Tôn Tề.
"Ai u!" Tôn Tề gào một tiếng.
Quý Miên đang dùng một con dao bào nhỏ bào gỗ trong cửa hàng, nghe thấy âm thanh bên ngoài thì không khỏi nhìn ra.
Cậu thấy gò má của đại ca hơi nghiêng về phía Tôn Tề, đang nhướng mày mắng: "Tôn Tề, mày bị thiểu năng à?"
Nhìn xong, Quý Miên lại cúi đầu xuống, tiếp tục bào gỗ.
Bên ngoài yên tĩnh trở lại.
Tôn Tề ôm đầu, nghĩ thử, cũng đúng. Quý Miên nhỏ hơn Mục Ngữ Mạn tám tuổi. Dù thế nào thì chị ấy cũng không thể thích một thằng nhóc đến lông còn chưa mọc hết được.
Thế là hắn yên tâm hơn chút.
Chị Mục tốt nhường kia, tuy hắn biết mình không xứng với chị ấy, nhưng chỉ cần chị ấy chưa thích ai thì hắn vẫn còn cơ hội.
...
Với Quý Miên, tháng ngày phụ giúp bào gõ chẳng hề khó khăn. Dường như cậu vốn đã có nhiều kiên nhẫn hơn người khác rồi, chưa bao giờ có lúc nóng vội.
Nhưng sau hai tháng liên tục bào gỗ, không tránh khỏi có những lúc Quý Miên cảm thấy ngứa ngáy.
Lúc này, Đoàn Chước đang ở trong cửa hàng, anh cầm đục, thong thả chế tác khúc gỗ trong tay.
Quý Miên ngồi bên cạnh anh, dõi mắt nhìn một khối gỗ kỳ quặc dần dần thành hình dưới từng nhát đục của Đoàn Chước. Khúc gỗ thô ráp ban đầu giờ đây đã biến thành một tác phẩm điêu khắc sơn thủy mơ hồ có thể nhận ra hình dạng. Khúc gỗ kỳ lạ ấy chỉ qua từng nhát đục, từng nhát khắc tỉ mỉ đã trở nên độc đáo và đầy tính nghệ thuật.
Tiếp theo chỉ cần thêm thời gian và công sức để hoàn thiện trau chuốt là nó sẽ trở thành một tác phẩm có thể được trưng bày trong tủ kính.
Cậu ngắm nghía, hâm mộ nói: "Anh siêu quá, khắc y như thật vậy!"
Chỉ là một câu khen ngợi đơn thuần không có ý nịnh hót. Đoàn Chước nghe ra, liếc cậu một cái: "Qua bên kia đi."
"Dạ."
Bên chân Đoàn Chước có vài khối gỗ khá to, là mấy khối bỏ đi khi tạo hình ban đầu, không phải gỗ quý gì.
Quý Miên đã động lòng từ lâu lắm rồi, cuối cùng không nhịn được mà nhặt lên, hỏi: "Anh ơi, anh không cần mấy khối này nữa ạ?"
"Ừ."
"Thế... cho em nhé? Em cũng muốn thử."
Đoàn Chước liếc cậu, không nói được hay không.
Quý Miên biết anh ngầm đồng ý rồi.
Cậu hí hửng lôi một cái bào, một cái đục với một con dao khắc nhỏ trong hộp dụng cụ ra, tìm một cái ghế đẩu rồi ngồi vào trong góc.
Khối gỗ bé bằng bàn tay được cậu xoay đi xoay lại trong tay mấy vòng.
Cuối cùng cũng bắt đầu. Cậu dùng bào gọt bỏ phần thô ráp của gỗ, mài nhẵn nó, sau đó dùng dụng cụ mài để mài nó nhẵn hơn. Quý Miên làm bước này rất thành thạo, dù sao thì hai tháng qua, ngày nào cậu cũng lặp đi lặp lại công việc này mà.
Quý Miên không dùng cái đục, thực tế là cậu vẫn chưa biết cách dùng nó để tạo hình.
Còn dao khắc...
Quý Miên nhìn khối gỗ trong tay mình đã được mài nhẵn, tay nắm chặt con dao khắc.
Cậu cẩn thận khắc vài lỗ nhỏ tròn trịa trên đó, quá trình này mất gần nửa tiếng.
Bên kia, Đoàn Chước đã vứt cái đục xuống, chuẩn bị dọn dẹp.
"Vẫn chưa xong à?"
Quý Miên cầm tác phẩm vĩ đại của mình trong tay, nói: "Em sắp xong rồi."
Cậu xòe tay ra, một khối gỗ tròn trịa nằm yên trong lòng bàn tay, xám xịt, trên bề mặt có ba bốn vết lõm nông.
Đoàn Chước nhíu mày: "Đây là cái gì vậy?"
Quý Miên hơi xấu hổ: "Là củ khoai tây ạ."
"..."
"Đúng là..." Đoàn Chước tạm dừng: "Sinh động như thật."
Quý Miên lặng lẽ cất củ khoai tây vào trong ngực, quyết định sau này vẫn nên ngoan ngoãn bào gỗ thôi.