Bàn tay của Lan Khanh vẫn không ngừng lại, ôm con cọp tung lên hai cái: “Ừ, nên mang đến cho nương xem”. Rồi không nói nữa.
Phương Uyển Chi nghĩ hắn không muốn đề cập đến người nhà với nàng, nên cũng cười không hỏi nữa.
Nàng không biết là, có một ngày trong tương lai, Vương Thủ Tài đúng là đã xuất hiện trước mặt lão phu nhân, trên ngực còn đeo một đóa hoa hồng rất đẹp. Nàng và hắn, hắn ôm Vương Đại Tráng, quỳ trước phần mộ của lão phu nhân, nói chuyện cả buổi chiều.
Đến khi đó nàng mới biết được, trước lúc qua đời lão phu nhân mới cố gắng làm xong con cọp này. Bà muốn để lại một món đồ chơi cho con trai, bà còn nói: “Dụ Nhi, con cọp này là độc nhất vô nhị, tương lai con cũng sẽ tìm được một nương tử độc nhất”.
Sau buổi trưa ấy, Liên Dụ chín tuổi ôm con cọp độc nhất vô nhị, lẳng lặng tiễn nương đi hết đoạn đường cuối cùng. Giờ lúc hắn hai mươi bảy tuổi, hắn gặp được Vương Thủ Tài độc nhất vô nhị, cho nên hắn mới vô cùng vui vẻ, giống như đồ vật nương đưa cho hắn sống lại vậy, hắn muốn nuôi nó, như một món quà của nương gửi về. Cũng ở tuổi đó, hắn gặp được Phương Uyển Chi độc nhất vô nhị, ràng buộc rất nhiều năm, cũng là một món quà khác được ông trời ban cho.
Đương nhiên đó là chuyện về sau.
Còn Vương Thủ Tài bây giờ, lúc chưa vào cửa đã kiêu ngạo là vậy, giờ vào nhà được Lan Khanh chiều chuộng lại càng phát tướng ra.
Móng mèo dài quá, lại hay đi cào mấy món đồ gỗ quý hiếm. cho nên Lan Khanh định cắt đi. Mỗi lúc như thế con mèo lại nước mắt đầy mặt làm hắn đau lòng không cách nào cắt được, cuối cùng phải đổi mọi thứ trong phòng thành đồ bình thường. Ngày ngày nhìn một đống vết cào cắt của lão ta, hắn chỉ có thể thở dài.
Mỗi khi gặp, Phương Uyển Chi không nhịn được mà cười trộm. Cảm giác có thêm một Vương Thủ Tài cũng rất tốt, khiến cho bản tính kiêu căng của người kia bớt đi nhiều. Lúc vẽ tranh, nhìn Lan Khanh bị khinh bỉ cũng trở thành chuyện vui còn hấp dẫn hơn cả nghe bát quái.
Chỉ là gần đây hắn bề bộn nhiều việc, đã lâu không phái xe đến đón nàng qua.
Đại Yển được ba mươi hai năm, chiến tranh với Lưu Cầu lại khai hỏa lần nữa.
Ba lần bị man di xấm chiến cửa khẩu, cảnh hoang tàn khắp nơi, dưới cơn thịnh nộ Lưu Nguyên Đế triệu hồi lão tướng Nhạc Thâm đang đóng ở ngoại thành, chuẩn bị lương thảo và quân nhu để hắn mang binh đánh thẳng vào cứ điểm ở biên quan của Lưu Cầu.
Một cuộc đại chiến, khói thuốc súng ngập tràn. Trong triều quan viên cũng vì trận chiến này mà run sợ quan sát thế cục, với gương mặt già nua của Lưu Nguyên Đế cũng có nhiều dự đoán. Mấy bên không ai dám động, chỉ sợ ngày nào đó tâm trạng hoàng đế không tốt lại bị lôi ra xét hỏi, không được còn mất.
Liên Dụ đương nhiên là không sợ bị tra hỏi, nhưng lúc này cũng không thiếu mấy lão học giả hay giở giọng với hắn, láu cá như hồ ly.
Hắn là văn thần, nhưng đã từng ra chiến trường, cũng từng mang binh, chỉ là bộ dạng sinh nho sinh khí, khiến cho rất nhiều người quên đi trận chiến dưới dãy núi với man di ba năm trước đẹp đến mức nào.
Nhạc Thâm là lão tướng, nhưng lại không hề kiêu ngạo, tuy lớn hơn Liên Dụ năm tuổi nhưng rất muốn nghe ý kiến của hắn.
Trước khi đi hắn nhận một phương trận đồ do Liên Dụ đưa, chiến sự vừa bắt đầu đã liên tục nghe tin chiến thắng.
Trên thư gửi hoàng đế, hắn cũng trung thực tấu rằng, sở dĩ trận chiến này có thể đánh được thuận buồm xuôi gió như thế, hoàn toàn là nhờ vào diệu kế của Liên thượng thư và các tướng sĩ anh dũng. Xem sớ xong, Lưu Nguyên Đế lòng như nở hoa, lúc lâm triều lại vỗ đùi tán dương Liên Dụ một phen, còn ban thưởng chiếc áo mãng bào màu xanh đen và hoàng mã quái.
Liên các lão mặt mày non nớt, mặc bộ áo mãng bào vào thì càng thêm đẹp đẽ quý phái.
Nhưng hắn thấy bộ đồ này chẳng ra cái gì cả, quanh mình toàn tiếng tán dương ầm ầm ĩ ĩ, xã giao cũng tầng tầng lớp lớp.
Từ trước đến nay hắn không cự tuyệt những thứ xã giao này, thứ nhất, làm quan kị nhất là một mình đơn độc, tán thành cũng được, không ủng hộ cũng tốt, nhưng loại tiệc này không thể từ chối quá nhiều. Thứ hai, hắn ít khi kiêng đồ ăn, cũng thích xem náo nhiêt, nhìn mấy khuôn mặt nịnh nọt cũng thành thói quen.
Nhìn chung Liên các lão gần nửa đời làm quan, mười bảy tuổi đậu trạng nguyên, hai mươi hai làm thị lang, hai mươi bảy tuổi làm thượng thư. Tính tình thì cực kì thích hợp với chốn quan trường, láu cá, giảo hoạt, lại có thủ đoạn. Nhiều đại thần trong triều lăn lộn hơn ba mươi năm cũng không tính kế được bằng hắn.
Dân chúng lại cảm thấy quan tốt thì phải thanh liêm. Trong mắt họ Liên Dụ không phải là một người quan tốt cho lắm. Có lúc hắn vừa trừng trị một tham quan, xoay mặt lại tính kế một thanh quan, hay ví như mấy ngày trước vừa che cho Trần vương đuổi lão tướng Tăng Giai đi, dù đưa thêm bạc nhưng người dân cũng nghĩ đó chỉ là mèo khóc chuột.
Liên Dụ lại không thèm để ý những chuyện này.
Tựa như dù hắn làm nhiều việc, người ngoài tán thưởng cũng không tách khỏi bối cảnh dòng dõi khó lường của hắn.
Người ta có cha tốt, có ông nội được phong vương, dù không có bản lãnh cũng có thể ngồi vào vị trí kia.
Rất nhiều người đều trào phúng như vậy.
Đối với chuyện này Liên các lão chưa bao giờ thấy giận, hắn không thèm để ý đến chuyện này, thậm chí còn thấy, cách đánh giá này khá phù hợp với khí chất của hắn.
Làm quan, sai một thì phải đúng hai.
Làm người, xoàng thôi là đủ.
Về phần ngươi có quen với nó không, có bản lĩnh giết được hắn rồi nói tiếp.
Hai tháng mệt mỏi liên tiếp, cuối cùng cũng vì tờ sớ của Nhạc Thâm mà trời có thêm chút nắng. Triều thần mấy ngày nay nhìn thánh thượng tươi cười mà ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong bữa tiệc mời khách, mấy vị quan quen ăn sơn trân hải vị hằng ngày nâng ly cạn chẹn uống nhiều hơn bình thường. Làm Liên các lão được sủng ái bậc nhất cũng bị họ chuốc nhiều hơn vài chén.
Rượu quá tam tuần, hắn lười biếng rời chỗ. Lúc đi trên đường lớn, nhìn thấy một tiểu thương đang thu dọn đồ đạc về nhà, tự nhiên hắn lại thấy có phần tịch mịch.
Đó là một quán vằn thắn không lớn không nhỏ, ông chủ là một tiểu tử hơn hai mươi, dung mạo bình thường, da đi nắng nhiều bị phơi thành màu đồng khỏe mạnh.
Liên Dụ vươn năm ngón tay ra nhìn kĩ, trắng quá, không oai hùng bằng tiểu ca kia. Nhưng tự nhận là mình đẹp hơn hắn nhiều.
Phụ nhân của tiểu ca kia cũng tới, mặc vải áo thô, cũng không phải người xinh xắn gì, miệng thì liên tục cằn nhằn. Đại khái là nói, trễ rồi còn ở trên đường, đêm gió lạnh, ốm ra nàng sẽ không hầu hạ đâu, nói thì nói thế nhưng vẫn khoác cho hắn một cái áo dày.
Tiểu ca cười híp mắt nghe nàng càu nhàu, sau đó dọn đồ vào trong xe, ôm phụ nhân của mình rời đi.
Liên Dụ đại nhân chán nản nhìn, cũng thấy mình rất nhàm chán. Nhìn người ta đi xa lại hiếm khi có cảm giác thương xuân thu buồn.
Phụ nhân có thể làm gì đây?
Hắn nói thầm, cảm giác hôm nay mình uống hơi nhiều. Không hiểu sao trong lòng có chút xôn xao, chân đi đến cửa nhà lại không chút nghĩ ngợi mà đi thẳng.
Nói chuyện với đàn ông thì có gì mà tốt.
Hắn tự phì mình một tiếng, lảo đảo đi về phía trước, không phương hướng.
Bên tai văng vẳng tiếng Phương Uyển Chi từng nói với hắn, tam cô nương nhà Lưu nhị gia gả ra ngoài, người kia là một thợ may, có thể may cho nàng rất nhiều xiêm y đẹp mắt.
Hắn khinh thường mấy lời này, hắn làm quan đây này, có rất nhiều tiền, nhưng hắn lại không có nương tử đấy.
Nghĩ một hồi, Liên các lão bất mãn nhíu mày. Trong đầu hiện ra hình ảnh Phương Uyển Chi giúp hắn xếp chăn màn, hắn trả cho nàng hai lượng bạc, vì không muốn đệm chăn trên giường mình lộn xộn như thế.
Về phần tại sao hắn không để bà tử trong phủ giúp dọn dẹp, hắn cũng không muốn nghĩ.
Hôm đó, sau giờ ngọ, mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, rơi trên người Phương Uyển Chi, giống như phủ lên một vầng sáng rất mỏng. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, vừa vặn trông thấy cần cổ lộ ra, mái tóc dài rũ xuống.
Liên Dụ tự nhận mình không phải quân tử gì, nhưng hắn chưa từng qua lại với một cô nương nào cả. Trộm nhìn thấy cần cổ trắng như tuyết kia, dù không bị phát hiện, nhưng chính hắn cũng thấy ngượng ngụng.
Ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác, trong lòng đều là bộ dạng hiếm lúc hiền lành của Phương Uyển Chi.