• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên Dụ nhìn cái tên chỉ chực lao tới người của mình thì rất phiền lòng. Nhưng nếu đã đến đây, dù sao cũng phải ở lại ăn một bữa cơm đã. Còn áo quần trên người hắn nữa, không biết làm gì mà rách tươm nát bét như vậy… Cũng thiệt thòi cho hắn vì phải mặc lên người, nên dặn Bì Bì: “Đưa Tứ Hậu Vương gia và Bạch tri huyện đến Lưu Hương các đổi y phục đi”.

Hắn sợ trên người họ có rận quá.

Đương nhiên Lưu Lăng không quan tâm chuyện thay quần áo, hắn chỉ một lòng một dạ nhìn chằm chằm Phương Uyển Chi.

Cô nương này thật đẹp quá, ở kinh thành đốt đèn lồng chưa chắc tìm ra người có tư sắc như vậy. Càng nhìn càng si, càng xem càng thích.

Bạch Yến Trầm cũng nhìn, nhưng là nhìn trộm, không dám quang minh chính đại như Lưu Lăng.

Liên đại nhân im lặng nhìn bọn họ, rồi không biến sắc kéo Phương Uyển Chi vào lòng, chặn ánh mắt của Lưu Lăng. Trong tay áo rút ra một cây trường tiên màu bạc vụt trước tầm mắt của Bạch Yến Trầm, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn, nghe tiếng gió cũng thấy có bảy phần ác liệt.

Hắn cà lơ phất phơ hỏi Bạch Yến Trầm: “Đẹp không?”

Bạch Yến Trầm suýt bị hù chết, run rẩy nửa ngày mới phản ứng được, theo bản năng trả lời.

“Vâng, đẹp.”

Liên đại nhân thu cây trường tiên lại, nhìn hắn cười tươi tắn, tư thái hết sức ôn hòa, ôn hòa làm cho người ta càng thêm khiếp sợ.

Hắn nói với Bạch Yến Trầm:

“Đẹp cũng không được nhìn, còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ta.”

Bạch Yến Trầm sợ đến cứng cả người.

Lưu Lăng hết sức thức thời xoay người lại đi ra ngoài, trong miệng còn la hét: “Bì Bì, mau đưa bản vương đi thay quần áo, bộ này phải thay, phải thay nhanh.”

Bước chân gần như muốn chạy.

Lưu đại ngốc hiểu, Liên Dụ đang muốn nhắm vào Bạch Yến Trầm để chỉ mặt hắn, đâu phải muốn móc mắt Bạch Yến Trầm, mà là muốn móc mắt hắn. Trong lòng hắn thấy người này hết sức hẹp hòi. Nhưng hắn cũng không dám nhìn tiếp nữa, sợ tên kia móc mắt mình thật.

Toàn bộ quan triều Đại Yển đều biết Liên Dụ vô liêm sỉ thế nào, ai chỉ trích hắn thì bị đánh, Lưu Lăng cũng đã từng chứng kiến, cho nên mới không dám chọc giận người kia. Có đôi khi Lưu Lăng nghĩ Liên Dụ và vị lão gia ở đất phong kia, hai người đều không phải là người kiên nhẫn, quy củ, không có dáng vẻ quan lớn, cũng không giống người đọc sách.

Người đọc sách sẽ không đánh người, quan lớn sẽ điềm tĩnh, Liên Dụ đâu có biết hai thứ này là cái gì đâu.

Sau khi dùng cơm trưa xong, Lưu Lăng ăn mà không biết ngon.

Bởi vì hắn lại nhìn thấy A Đào. Vừa mới gặp Tiên nữ xinh đẹp, giờ cô nương ấy lại mất tung mất ảnh, hắn chỉ đi đổi y phục thôi mà mỹ nhân đã không thấy tăm hơi.

Gắp một miếng thịt, Lưu Lăng nhìn A Đào một cái, lại nhìn thêm một vòng, hắn cảm giác A Đào và Tiên nữ tư thái rất giống nhau, nhưng còn khuôn mặt… Lưu Lại để đũa xuống hỏi: “A Đào, sao vị tiểu mỹ nhân kia không ra ăn cơm? Quá trưa rồi”.

Nói xong lại người một lát, giả ngây giả dại nhìn Liên Dụ giải thích:

“Cái kia, bản vương sợ giai nhân đói bụng thôi, không có ý gì hết a.”

Liên Dụ làm như không nghe thấy. Mắt lướt qua nhìn Vương Thủ Tài đang bò bò bên cửa sổ.

Con mèo này đang nhìn mâm cơm đến ngẩn người, ánh mắt đầy oán niệm. Cả khuôn mặt đã béo xệ như một vòng tròn lớn. Móng vuốt không ngừng leo lên cửa sổ, không dám tạo tiếng động quá lớn, đôi mắt híp thành một đường, như muốn trừng Phương Uyển Chi mà không dám, lâu lâu lại liếc háy một cái.

Thời gian gần đây Vương Thủ Tài quá mập, mập tới mức cửa phải mở rộng nó mới đi lọt.

Hai ngày trước đi chơi về mắc lại nơi khe cửa. Chắc là thấy mình xấu hổ quá, không dám gọi, đến ngày hôm sau Liên Dụ tỉnh mới mang nó xuống được.

Từ đó về sau, Vương Thủ Tài liền bị lệnh cưỡng chế không được xuất hiện lúc ăn trưa, vì vậy tên này cứ nhìn thấy thịt là muốn xông tới gặm, nhưng mà không thể bò xuống, nó chỉ có thể ôm lấy thanh cửa nằm bất động.

Liên Dụ nhìn thấy bộ dáng kia đáng thương quá, gắp một miếng thịt nạc và ít cơm trắng đi dút cho nó.

Lưu Lăng vừa nhìn thấy Liên Dụ đi ra ngoài, lập tức chuyển đến bên cạnh A Đào hỏi. Hắn cũng không dám ngồi gần quá, thứ nhất, A Đào là người của Liên Dụ, thứ hai là do A Đào quá xấu. Lưu Lăng thực lòng không muốn thừa nhận mình nông cạn, nhưng mà nguyên nhân thứ hai mới là chủ yếu.

Cố gắng không nhìn mặt người kia, hắn hỏi A Đào: “Tiên nữ đó có quan hệ thế nào với Liên Dụ vậy? Chúng ta tới đây đã lâu, tại sao không thấy nàng ấy đâu?”

Phương đại cô nương vùi đầu múc cơm, lộ hơn phân nửa khối bớt trên mặt, vừa gắp thịt kho tàu nhai nhai vừa nhíu lông mày nói:

“Tiên nữ à? Ai biết là từ ngọn núi nào nhảy xuống đâu? Chúng ta vừa đến Hoa Quả thôn đã thấy nàng rồi, nhưng mà không hay xuất hiện, không biết có phải quỷ không.”

Lưu Lăng thấy tướng ăn của A Đào cực kì thiếu lễ độ, cộng thêm vết bớt trên mặt càng cho thấy sự thô tục, tự dưng lại nói Tiên nữ là quỷ, hắn cũng mất hứng.

“Cái gì mà không biết từ ngọn núi nào nhảy xuống chứ? Hoa Quả thôn thì có bao nhiêu ngọn núi lớn nhỏ bên ngoài, hỏi cô mà cô lại trả lời thế đấy! Cô đừng có ăn nữa!”

A Đào không nghe khuyên bảo, tiếp tục ăn.

Lưu Lăng bực mình nửa ngày, nhưng rồi lại dần dần hiểu ra.

Hắn nghĩ, nhất định là A Đào không thích Tiên nữ. Bởi vì Tiên nữ đẹp như vậy, Liên Dụ và nàng lại thân thiết, làm gì có nữ nhân nào lại không ăn giấm chua đây? Có khi còn muốn giết chết người ta nữa ấy chứ.

Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Lăng không khỏi suy đoán. A Đào không thích nàng, hắn thì thích a. Hắn có thể giúp A Đào loại bỏ nàng ta, sau đó....

Lưu Lăng cười hì hì đầy bỉ ổi, rất muốn hỏi A Đào tiên nữ đang ở núi nào.

Phương Uyển Chi vừa nghe hắn mở miệng đã biết là có ý gì, không đợi hắn nói đã nhăn mặt gắt: “Nữ nhân đẹp thì có ích lợi gì chứ, cuối cùng cũng không thoát khỏi cảnh lúc tuổi xế chiều. Lão nương của nô tì lúc đầu cũng là mỹ nhân, cuối cùng không phải cũng nương nhờ cửa Phật à. Nam nhân luôn có mới nới cũ, giống như nô tì mà nói, muốn nhìn người thì phải nhìn tính tình nhân phẩm. Bởi vì chỉ có hai thứ này mới có thể sánh cùng năm tháng. Như đại nhân nhà chúng ta mới tốt”.

Lưu Lăng nghe A Đào nói mấy lời nho nhã như vậy, ngẫm nghĩ một hồi thì thấy không hợp lí. Hắn nhìn cái bớt đỏ trên mặt nàng, đập bàn nói: “Cô mà còn biết năm tháng trôi qua, lúc tuổi xế chiều à? Cô thấy gia chủ của cô có thể gửi gắm được hả? Hắn mà không thích xinh đẹp á? Chắc cô không biết, vừa rồi Liên Dụ và tiên nữ, hai người họ …”

A Đào đứng bật dậy, cao giọng hỏi Liên Dụ đang cho mèo ăn bên cửa sổ:

“Đại nhân, chàng thấy ta đẹp không?”

Lưu Lăng bị tiếng kêu của A Đào làm cho sợ hãi, hắn thấy nàng rất có dũng khí, còn dám hỏi một vấn đề như vậy.

Liên Dụ lúc này chính nửa nằm nửa ngồi trên cái sập nhỏ dưới gốc cây cho mèo ăn, thường phục Quảng Đông càng thêm phần lười biếng. Bóng cây loang lổ rọi bóng trên mặt hắn, từng góc cạnh rõ ràng.

Nghe thấy nàng hỏi câu kia, Liên Dụ vừa đút cho Vương Thủ Tài miếng thịt, vừa khẳng khái đáp: “Đẹp”.

Phương Uyển cười phấn khởi, hất tóc lên lộ hết khuôn mặt cho hắn xem.

“Như bây giờ cũng đẹp sao?”

Liên Dụ liền nói: “A Đào, nàng vẫn nên để tóc xuống đi.”

Sau khi nói xong hai người đều cười ha hả, trong mắt đều là bóng dáng của nhau.

Dung mạo tại lòng người, bọn họ đều biết đâu mới là quan trọng.

Lưu Lăng nhìn hai người nói qua nói lại như tên ngốc, đột nhiên có phần không lí giải được khiếu thẩm mỹ của Liên Dụ.

Xấu cũng thích, đẹp cũng biết thưởng thức.

Hắn đảo mắt lại nhìn A Đào một lượt, hy vọng tìm được trên người nàng ưu điểm gì đó. Có lẽ Liên Dụ thích tính tình thẳng thắn của nàng ta chăng? Nhưng mà vừa mới giác ngộ chưa được chung trà, Lưu Lăng đã thấy xú nha đầu đổi mặt, chống nạnh nhíu mày hét: “Có phải chàng lại cho Vương Thủ Tài ăn thịt không?”

Liên Dụ vội vàng lắc đầu.

“Không có.”

“Ta thấy rồi!”

“Không nhìn thấy được, vừa rồi nàng đâu có thấy ta cho mèo ăn đâu.”

A Đào nghiêm mặt đi ra ngoài, chuẩn bị đấu khẩu với hắn. Khí thế cực kì hung hăng. Liên Dụ thấy Vương Thủ Tài hết sức đáng thương, Phương Uyển Chi lại thấy Liên Dụ quá thương người.

Lưu Lăng đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xem, tính tình này của A Đào thật sự không cách nào chịu nổi.

Đúng là phải nói, khẩu vị của Liên Dụ hết sức đặc biệt.

Sau khi ăn trưa xong, mấy người ngồi xuống uống chung trà, vẫn như cũ, một bình trà tốt, Bạch Yến Trầm và Lưu Lăng hai chén lá trà bọt, Lưu Lăng cứ giả vờ giả vịt uống một ngụm nhỏ, rồi nói trà ngon.

Nhưng mà Liên Dụ cũng không có kiên nhẫn để Lưu Lăng ở lại lâu trên núi, cho nên muốn hắn uống trà xong thì phải về.

Giờ Lưu Lăng cũng biết cái gọi là tự xét lại, cũng biết Liên Dụ ghét mình là có lí, dù sao hai lần trước đều do mình và Trương Lương gây họa. Cho nên bây giờ hắn liên tục đổ tội cho Trương Lương.

Trương Lương đầu óc không tốt, Trương Lương nghĩ mưu tính kế, dù sao toàn bộ đều là lỗi của Trương Lương. Hắn thông minh hơn Trương Lương, nên có tư cách ở trên này.

Liên Dụ cũng không phản bác hắn, chỉ nói trước khi tấn công chủ tướng luôn ở phía sau, giờ còn chưa bắt đầu cuộc chiến, chủ tướng đã chạy ra thì rất xấu mặt, ngài không quan tâm thì ta cũng không có ý kiến gì.

Lưu Lăng là người coi trọng mặt mũi, nếu chuyện này truyền về kinh, nghĩ thế hắn cũng có phần dao động.

Sau khi Liên Dụ và Phương Uyển Chi đi, hắn và Bạch Yến Trầm mắt to trừng mắt nhỏ ở lại uống trà.

Lưu Lăng thấy Bạch Yến Trầm khúm núm như vậy thì hỏi lại:

“Này, ngươi nói, lúc đánh nhau chủ tướng đều xuất hiện sau cùng phải không?”

Sau khi hỏi xong còn chậc chậc hai tiếng: “Hỏi ngươi cũng vô ích, ngươi đã đi chiến trường bao giờ đâu”.

Bạch Yến Trầm vâng lời gật đầu, ấp úng như có lời muốn nói.

Lưu Lăng bực bội đập bàn hai cái.

“Có rắm thì phóng đi!”

Bạch Yến Trầm liền thả, mà đúng là thả một cái rắm. Thối đến mức hai người không muốn ở lại trong phòng nữa. Trước khi ra cửa Bạch Yến Trầm nhìn hậu viện rồi nhỏ giọng nói:

“Vương gia, chúng ta nên trở về đi, nhưng mà trước khi về hạ quan cũng muốn xem quỷ mà Liên các lão bắt được. Hạ quan lớn như vậy nhưng còn chưa thấy quỷ bao giờ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK