Đây vốn là nhà của một vị thổ tài chủ mưa ở trong thôn, rường cột chạm trổ hết sức công phu, khiến người người ngưỡng mộ.
Nhưng mà đời sau con cháu đều có tiền đồ, chúng không muốn ở lại một nơi nhỏ như Hoa Quả thôn nữa, tòa nhà này cũng trở nên vắng vẻ.
Cung lão gia từng muốn mua về, nhưng họ ra giá đắt quá, nên thôi.
Bây giờ khi nhà này đột nhiên có chính chủ, lại chính là vị thiên tôn đại nhân không nhuộm trần thế kia. Rất nhiều thôn dân trơ mắt nhìn cửa chính sơn son. Trong lòng thầm nhủ: thật là xa xỉ a.
Nhớ lúc trước La Bàn Nhi đến thôn, giống như một người sa cơ thất thế, sau khi phát đạt lên cũng không khác ngày xưa là mấy. Đều cùng là người mới đến, người ta phong cách gì, hắn lại thế kia, đúng là đối lập hoàn toàn.
Cho nên mới nói, ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng.
Nhưng phàm là người, trong lòng luôn cân đo đong đếm, họ nói thầm với nhau, quyết định ngày mai phải đến tận nơi mở mang tầm mắt, xem vị này bản lĩnh thế nào.
Cùng lúc đó, mấy vị trong trạch viện kia đã vất hết tiên phong đạo cốt. Vừa vào nhà đã la hét nóng quá, từng người đi về phòng mình thay y phục.
Phương đại cô nương mấy ngày gần đây không giả nha hoàn thì mặc áo đạo sĩ, rất lâu rồi không để dung mạo thật. Nàng đổi một bộ áo quần cẩm tú, trên đầu cài trâm nhỏ, mang thêm hoa tai ngọc bích thủy, thanh tú động lòng người, như một đài sen nhỏ đang từ từ hé nở.
Nhất là đôi mắt bồ câu thật to và lông mi thật dài, nàng đánh giá Bì Bì từ trên xuống dưới.
Trước đây nàng chưa từng thấy bộ dạng khi không mang mặt nạ của hắn, không ngờ lại là một tiểu ca tuấn tú như vậy, mặt mày tròn trịa, khi cười thì cực kì ấm áp, đúng là vô cùng mới mẻ.
Liên Thiên tôn tâm huyết dâng trào, hắn tự nhận mình dung mạo tựa thiên nhân, cho nên người bên cạnh cũng phải lựa chọn người mi thanh mục tú.
Bì Bì lập tức cảm thấy, sao có thể để kiệu phu còn đẹp hơn mình, cho nên tháo hết mặt nạ trên mặt xuống.
Phương Uyển Chi ngồi xổm dưới tàng cây nhìn kiến dọn nhà, vừa ngẩng đầu nhìn Bì Bì rồi cười, nàng nói:
“Mặt mày đẹp như vậy, sao lại phải mang mặt nạ chứ?”
Thanh Liễu nhà nàng gần đây bắt đầu tư xuân, thích nhất là những người cường tráng, dung mạo dịu dàng, nếu mà nàng ấy thấy Bì Bì, chắc sẽ nhào lên để gặm quá.
Bì Bì cũng cười, dựa vào tàng cây, tiện tay cầm một cái lá phe phẩy, nháy mắt ra hiệu nói.
“Gia chủ nhà chúng ta không biết xấu hổ như vậy, ta lại phải làm mấy chuyện không biết xấu hổ với hắn, không mang mặt nạ thì khác nào ném đá vào mặt mình.”
Liên Thiên Tôn thay đổi thường phục ra khỏi phòng thì thấy Phương Uyển Chi và Bì Bì đang ngồi chổm hổm trên đất chọc kiến, hai người đều đang cười đùa vui vẻ, mỗi người một câu. Bì Bì hình như đang nói đùa gì đó, chọc cho Phương Uyển Chi cười khanh khách.
Hắn nghiêng người dựa vào mái hiên, Phương Uyển Chi nhìn thấy thì lên tiếng chào hỏi, rồi lại tiếp tục nói chuyện với Bì Bì.
Liên Dụ cũng đánh giá Bì Bì một lượt.
Trên người Bì Bì là bộ cẩm bào gấm tứ xuyên, có phần phong lưu phóng khoáng. Hắn lại nhìn bản thân mình, không nói không rằng xoay người vào đổi y phục, rồi lại ra hành lang đứng tiếp.
Đợi đến lúc Phương đại cô nương quay đầu, thấy Liên Dụ mặc một bộ cẩm bào gấm màu trúc xanh, đai lưng hình vòng, trên đầu mang ngọc quan sáng lóa, mặt mày vô cùng trang nghiêm, như kiểu không thèm nhìn bọn họ, vô cùng thâm trầm quan sát đất trời.
Phương Uyển Chi thừa nhận, Liên Dụ hết sức đẹp mắt, dù mặc cái gì cũng thấy dễ nhìn, chỉ là không hiểu sao hôm nay hắn lại mặc bộ đồ hào quang bắn ra bốn phía như thế. Nàng nghẹn họng nhìn một lúc rồi chép miệng hỏi:
“Chàng muốn ra ngoài à?”
Áo quần này mà mặc khi đi quốc yến cũng được nữa là.
Liên Dụ lắc đầu, thấy Phương Uyển Chi nhìn mình chăm chú thì không buồn giả bộ nữa, vẫy vẫy nàng đến, vừa chỉ tay sang phòng bếp nói với Bì Bì: “Ta muốn ăn cơm, cá quế chiên với cơm gạo nếp ngó sen”.
Bì Bì ngước mắt nhìn mặt trời sau giờ ngọ, lòng tự nhủ, ngài không thích ta nói chuyện với tức phụ của ngài thì cứ nói thẳng đi, mới ăn trưa chưa tới một canh giờ đã đòi ăn nữa, trong lòng cực kì khinh bỉ người kia lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng mà những lời này chỉ có thể nói khi hai chủ tớ đóng kín cửa phòng, bên ngoài vẫn phải để cho người kia ít mặt mũi. Thấy vợ chồng nhà nọ nắm tay nhau đi vào nhà hóng mặt, Bì Bì tiếp tục suy tư, có nên hạ độc vào đồ ăn của Liên Dụ không đây.
Chờ tới lúc hắn có người yêu thương, hắn cũng phải thân thiết trước mặt Liên Dụ. Bắt nạt người khác như vậy thì không có kết cục tốt đâu.
Phòng ngủ chính của viện này hết sức rộng rãi. Liên Dụ kéo tay Phương đại cô nương đi một lèo, lúc đầu thì không cảm thấy gì, càng đi vào nhà lòng bàn tay càng đổ mồ hôi nhiều hơn. Hắn tự nhiên lại thấy khẩn trương, trong lòng bàn tay là cổ tay trắng mịn, khớp xương khác hẳn với tay nam tử, gầy gầy nhỏ nhỏ, mềm mại không xương.
Lúc trước hắn cũng đã nắm tay Phương Uyển Chi mấy lần, nhưng lần nào cũng cách một tầng xiêm y. Hôm nay hắn lại nắm tay trực tiếp, nắm được rồi thì không muốn buông ra.
Sau khi vào trong phòng trên mặt hai người đều đỏ rực, giống như say nắng.
Liên Dụ không tìm được chỗ kéo Phương Uyển Chi đến ngồi, liền kéo thẳng đến bên giường.
Trên cái rương lớn cạnh giường là một cái mặt mèo rất lớn, nằm ngửa ra ngủ, bụng hướng lên trên, thỉnh thoàng móng mèo vuốt vuốt. Cái rương kia, khỏi phải nói, đương nhiên là của Cung lão gia, bạc bên trong chắc cũng non nửa rương.
Con mèo mập của Thiên tôn không có ý muốn di chuyển, mà cũng không ai dám thất lễ với nó, muốn mời nó ra ngoài nó lại dùng móng vuốt bấu chặt lấy cái rương, không ai dám đến gần. Vẻ mặt hết sức hung tàn.
Cuối cùng Cung lão gia không có cách nào khác, dù sao cũng phải mời thiên tôn bắt quỷ, nên đưa rương bạc đó hiếu kính luôn.
Lão gia tử già rồi, nhưng cũng là người hiểu lí lẽ, ông thuê bốn tráng hán ôm cái rương và Vương Thủ Tàn vào nhà.
Từ trước đến nay Liên Dụ vẫn thích con mèo này, nhưng bây giờ nhìn nó lại cực kì không vừa mắt, thấy nó làm tổn hại không khí ấm áp trong phòng kinh khủng.
Phương đại cô nương cũng liếc Vương Thủ Tài một cái, nhịn không được cười.
“Giờ chàng cũng thấy ghét nó rồi hả, đã bảo là đừng cho nó ăn nhiều như vậy mà”.
Liên Dụ không quay đầu lại, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, đến bây giờ hắn mới biết, mình có thể sợ đến thế, theo thói quen mạnh miệng: “Không phải tối qua nàng cũng thấy nó đáng thương, bảo ta đút cho nó đuôi cá à”.
Phương cô nương hiếm khi thẹn thùng không nói được. Nàng nhìn trộm bàn tay hai người đang đan vào nhau, lần này lại không rút tay về, cắn môi hỏi: “Kéo ta tới đây làm gì?”
Bên ngoài không đứng, cần gì phải chạy thẳng vào phòng đâu.
Thực ra Liên Dụ cũng không biết vì sao mình lại kéo nàng tới đây, mặt mày cũng thoáng nét hoang mang.
Hắn chưa từng qua lại với nữ nhân, nhưng cũng biết sẽ không giống với cách nâng li cạn chén cùng các quan lớn triều đình, cho nên mới thấy khó xử. Hắn cứ muốn ngồi vậy với nàng thôi, không có việc gì thì ngồi ngơ ngẩn, ngồi ở đâu cũng được.
Tuy nói là thế, nhưng cũng không thể ngồi im như thóc, suy nghĩ một lúc hắn mới nhớ tới một chuyện: “Ta thấy nàng mang hành lý tới gian nhỏ bên kia, sao lại không ngủ với ta?”
Lúc trước dưới chân núi hai người luôn ngủ lại một phòng, hắn đã quen mỗi tối nằm nghe nàng nói chuyện. Phòng này còn lớn hơn hậu viện kia nhiều, chuyển một cái sập nhỏ đến là ngủ được.
Liên Dụ nói mấy lời này thực ra không suy nghĩ gì nhiều, nhưng người khác nghe được lại thấy không hề tế nhị.
Mặt Phương Uyển Chi ửng hồng, nàng liếc hắn một cái: “Nói hươu nói vượn gì thế, ai muốn ngủ cùng chàng hả?”
Liên Dụ nghiêng đầu, vẻ mặt hết sức vô tội:
“Không phải nàng vẫn luôn cùng ta ngủ sao?”
Phương đại cô nương nhẫn nhịn, hôm nay nàng không muốn dạy dỗ hắn, cúi đầu nhìn xuống mũi hài, nàng thong thả giải thích:
“Khi đó là do không có cách nào hơn, giờ phòng ở đây lớn như vậy, ta là cô nương gia, chàng có hiểu không đó?”
Liên Dụ càng nghe càng không hiểu, ngón tay vuốt ve theo từng móng tay của nàng, xấu hổ nói: “Cô nương trước kia buổi trưa và buổi tối đều ngủ cùng ta đấy”.
Phương Uyển Chi bị sự vô liêm sỉ của hắn làm á khẩu không nói được.
Nàng nhớ Lô Thúy Hoa từng nói, nữ nhi phải biết nữ nhi gia huấn, lúc ở cùng nam tử, khi chưa lập gia đình thì không được quá mức thân thiết, Phương Uyển Chi nghĩ mình nên nghiêm túc giáo dục Liên Dụ một phen, nhưng vừa liếc mắt nhìn qua thì thình lình thấy Bì Bì lò mặt vào.
Hắn gọi họ đi ăn cơm, không ngờ là lại nghe được một chuyện kinh hãi đến vậy, con mắt mở to như chuông đồng, rõ ràng là vô cùng khiếp sợ.
Một hồi lâu sau hắn mới kì quái nhìn Liên Dụ nói:
“Ngủ, sớm như vậy à?”
Lời nói này cộng thêm vẻ ngu si trên mặt càng tăng thêm phần công kích.
Phương Uyển Chi ngượng đến mức muốn đào ba thước đất mà chui xuống, nàng xoay người lại trừng Liên Dụ một hồi, cũng biết mấy chuyện này không thể nào nói rõ ràng hết được, thế là đành phải cấu tay hắn một cái, xoay người chạy đi.
Bì Bì vẫn chưa tỉnh lại, thấy Phương Uyển Chi chạy nhanh như vậy, thì chỉ vào hướng cửa hỏi:
“Hai ngươi không ăn cơm à?”
Liên Dụ không buồn nhìn mặt hắn, chau mày nghiêng người ngã xuống giường, tức giận bảo:
“Chúng ta đang thân mật, ngươi tiến vào làm gì hả, không ăn cơm nữa.”
Hắn còn đang định khuyên Phương Uyển Chi mang hành lý chuyển vào kìa.
Bì Bì nghe vậy thì đặt mông ngồi xuống cạnh hắn.
“Ngài thích ăn hay không ai mà biết được, ban ngày mà còn muốn ngủ, bị nhéo là đáng đời”.
Liên đại nhân vuốt vuốt cánh tay, lười chấp nhặt với hắn, ôm Vương Thủ Tài vào lòng vuốt ve.
“Ngươi biết cái gì, cái này gọi là tình thú đó.”