‘Suy nghĩ kiên cường của Cool Guy so với anh nghĩ còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, cũng rất kiên trì, cậu ta chỉ cần tìm đúng nơi đúng lúc để phát tiết ra mà thôi.‘
~~~~~~~~~~~~~~~~
Giơ tay mở vòi hoa sen, Shinichi không tập trung tắm rửa, tâm tư vẫn không ngừng bay ra bên ngoài phòng tắm.
Đêm nay Gin sẽ không cùng cậu ngủ chung đi? Nếu như hắn còn dám đối với cậu làm loại chuyện đó, cậu liền...... Cậu liền......
Qua một lát, âm thanh cửa phòng bị vặn mở vang lên, Shinichi nghe thấy, lông tơ khắp người đều dựng đứng, Gin tiến vào.
Shinichi vừa nghĩ đến việc Gin đang ở ngay ngoài cửa, trong đầu liền hiện ra những hình ảnh dâm đãng kia, trong lòng không sao bình tĩnh lại được.
Tim đập thình thịch, Shinichi vội vàng cầm một cái khăn tắm vây quanh nửa thân dưới, cho nên khi Gin mở cửa phòng tắm bước vào, đập vào mắt là hình ảnh thiếu niên người vẫn còn ướt đẫm nước đang chật vật đứng trước bồn tắm, vòi hoa sen rơi xuống nước bắn cả vào trên người cậu, ánh đèn chiếu rọi xuống ánh sáng mờ ảo.
“Tôi nhớ đã khóa cửa rồi mà.” Shinichi lùi về phía sau hai bước, sắc mặt có chút đỏ lên.
“Cho dù là hệ thống an toàn cao cấp của Nhà Trắng, đối với tôi mà nói cũng dễ như trở bàn tay...... Huống chi mẹ của em đặt chiều khóa cho mỗi gian phòng đều cùng một loại, cách thiết kế rất trung thành.” Gin híp híp mắt, hắn từ từ đi đến bên người Shinichi, xoa xoa mái tóc ướt nhẹp của cậu.
Thân thể Shinichi bình thường nhìn qua có chút gầy yếu, sau khi cởi quần áo ra trên người thiếu niên lại toát ra hương vị mạnh mẽ cùng nhiệt huyết, Gin quang minh chính đại không hề che giấu chút nào nhìn chằm chằm cơ thể Shinichi, suy nghĩ muốn đem thân thể xích lõa của Shinichi phá hủy rồi nuốt vào trong bụng, ánh mắt nóng cháy khiến Shinichi xấu hổ quay đầu đi.
Ánh mắt Gin như một con báo đang săn mồi, tràn đầy dục vọng với thú săn. Hắn xoa xoa gò má Shinichi, nâng cằm cậu lên, rồi nhẹ nhàng hôn xuống.
Shinichi không chống cự lại, cậu thậm chí lấy tư thái của người mới mà thử đáp lại hôn môi Gin.
Gin có chút bất ngờ, nhưng vẫn vô cùng hưởng thụ thời khắc này.
Tim đập càng lúc càng nhanh, Shinichi một tay nắm ở vai Gin, một tay ôm lấy eo hắn, hai người đầu dựa vào nhau, khít chặt đến mức cả hô hấp cũng đều là hơi thở của nhau. Cậu nhìn Gin tựa hồ mê muội nhắm chặt hai mắt, tay đặt trên eo người đàn ông cũng lặng lẽ di chuyển về nơi Gin giấu súng.
Ngay tại lúc ngón tay Shinichi chạm được vào súng lục lạnh lẽo, một bàn tay khác ngay lập tức che trên tay cậu, Gin nguyên bản còn đang nhắm mắt vào lúc này lại mở to, tròng mắt hiện ra tia hung ác chăm chú nhìn chằm chằm Shinichi.
Shinichi hơi hoảng loạn muốn rụt tay về, nhưng cậu lại không có cách nào có thể tránh thoát được ràng buộc của Gin, đó là loại sức mạnh không có cách nào để chống lại, cậu chưa từng có kinh nghiệm trải qua chiến trường đầy máu tanh nên cũng không có sức mạnh nào để đối trọi.
Gin giơ cằm Shinichi lên, đầu ngón tay dùng sức hung ác siết chặt lấy, ép buộc cậu ngẩng đầu nhìn mình.
Shinichi bởi vì đau mà hai tay nắm chặt thành quyền, dưới cằm truyền đến cảm giác đau nhói cùng đôi môi mím thật chặt đều cho thấy nội tâm cậu lúc này rất căng thẳng.
“Tiểu quỷ, cách biểu diễn như vậy...... Diễn viên nghiệp dư cũng không bằng, thời cơ cũng chọn không đúng lúc...... Vẻ mặt của em muốn được như diễn viên bất cứ lúc nào cũng có thể tự nhiên, chân tay phải lớn mật hơn nữa, phóng khoáng đến mức như mấy con nhỏ kỹ nữ cao cấp bên trong mấy quán bar, giống như vậy......” Gin đem hai tay đang giãy dụa của Shinichi áp chế trên vách tường phòng tắm, cúi người sát lại gần Shinichi, thân thể hai người chặt chẽ dán sát vào nhau.
Shinichi có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ kia dính sát lấy ngực cậu, mùi vị đặc biệt tràn đầy nam tính, vải vóc đã hoàn toàn bị nước thấm ướt căn bản không cản trở được nhiệt đồ nóng rực từ làn da truyền tới, khiến người ta rất muốn phạm tội.
Shinichi bị ép ngẩng đầu lên đối diện với cặp mắt xanh sẫm kia, bên trong tràn ngập khát vọng cùng độc chiếm, hơn nữa vẻ mặt Gin đầy si mê vì bị trận hoan ái lôi cuốn, không khỏi làm cậu có cảm giác Gin rất yêu cậu.
“Lấy nhan sắc mê hoặc kẻ thù, từng chút từng chút xâm chiếm ý thức kẻ thù.” Gin nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Shinichi, không buông tha bất cứ nơi nào mà từng tấc từng tấc thăm dò.
Toàn bộ quá trình ve vãn đều là do Gin khống chế, Gin nắm trong tay cảm xúc của Shinichi, mỗi một lần lại xoa xoa, nhẹ nhàng hôn môi, thậm chí có lúc lại hiếm có kiên trì tìm kiếm, khơi gợi lên mỗi một điểm mẫn cảm trên người Shinichi.
Shinichi từ lâu đã không còn sinh lực để đi suy nghĩ những vấn đề khác, kỹ thuật ve vãn của Gin cao siêu đến mức khiến lửa nóng bên trong cơ thể Shinichi càng thêm cháy rực, cậu nỗ lực cắn chặt răng duy trì tỉnh táo, nhưng thân thể vừa mới được thưởng thức trái cấm căn bản không chịu nổi khiêu khích, thường xuyên theo bản năng đáp lại âu yếm của Gin.
Gin nhận ra được Shinichi thất thủ, khẽ cười một tiếng, lấy từ trong người ra cây súng đặt vào trong tay Shinichi, mở chốt, nhắm thẳng vào vị trí tim của chính mình, ghé sát vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Cuối cùng ở cao trào lặng yên không tiếng động mà giết chết kẻ thù.”
Nhiệt độ nóng cháy tựa như bị người đột nhiên dội xuống một chậu nước lạnh, Shinichi đầu óc choáng váng một hồi, trong nháy mắt thanh tỉnh, ảo giác của cậu xuất hiện vẫn là Gin điên rồi, cậu lúc này lại cầm súng nhắm thẳng vào vị trí tim của Gin.
“Tiểu quỷ, tâm tư của em rất dễ đoán, vừa mới ở trên bàn ăn tôi đã nhìn thấu được ý đồ của em.” Gin nhẹ nhàng vuốt ve, không biết đã chạm vào bao nhiêu nơi, đem thân thể vốn đã lạnh xuống lần nữa nhen lửa cháy.
Shinichi dùng sức cắn môi dưới, trên làn môi đỏ mọng xuất hiện vết trắng ngổn ngang, trong lòng cậu lúc này chính là đang kịch liệt đấu tranh, mâu thuẫn cùng chấn động không ngừng lên cao khiến tim co thắt đau đớn đến khó thở.
“Em là người đầu tiên có thể đem súng đặt trên người tôi, cơ hội như thế không nhiều.” Gin kề sát mặt Shinichi nói nhỏ, con mắt nhìn thấy lỗ tai hồng hồng tựa như muốn phun ra máu, trong lòng hơi động, đầu lưỡi duỗi ra dọc theo mép tai thiếu niên mà nhẹ nhàng liếm láp.
Shinichi không tự chủ được cả người đều run lên, cây súng cầm trong tay bởi vì kích thích mà liên tục rung động không dứt.
“Tiểu quỷ quật cường, em mau thừa nhận đi, em đã yêu cái cảm giác này.” Lời nói nhỏ nhẹ của Gin giống như ác ma rốt cuộc cũng bộc lộ ra bản tính của nó, một kích mở ra sự thực Shinichi...... Tuyệt đối không muốn thừa nhận.
“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!” Shinichi kích động lắc đầu hô, sức ở tay vì tâm tình mãnh liệt lên xuống mà nhất thời mất khống chế, thật sự bóp cò.
Cạch......
Shinichi ngây người, cậu ngơ ngác nhìn súng trong tay, hổn hển hít thở sâu mấy hơi.
“Tiểu quỷ, không muốn em ngông cuồng mất cảnh giác, việc này sẽ khiến cho em thất bại thảm hại.” Gin cướp đi cây súng trong tay Shinichi, nhanh chóng đem băng đạn tháo rơi ra ngoài, bên trong một viên đạn cũng không có.
“Anh cái tên khốn kiếp này!” Shinichi che miệng mình, nỗ lực mở to hai mắt chỉ sợ dòng lệ nóng sẽ trượt ra ngoài, Gin không đáng để chính cậu phải khóc. Nhưng cậu thật sự bị hù rồi, nếu như bên trong cây súng kia thật sự trang bị đạn, Gin đã sớm bị cậu giết chết.
Một khắc đó đáy lòng Shinichi sinh ra hoảng sợ đủ để đánh tan tâm lý phòng hộ của cậu, Gin là một tên tội phạm tội ác tày trời, chính cậu không chỉ cùng hắn xảy ra quan hệ mà đồng thời, nội tâm của cậu còn có khoảnh khắc xác nhận như thể đó là...... Thật đáng sợ, Gin thấu hiểu cậu, bên trong ánh mắt đều ẩn chứa cảm tình, hiểu rõ biến hóa mỗi khắc của cậu, Gin gây cho cậu áp lực khiến cậu sinh lòng trốn tránh, cậu không thể vượt qua giới hạn của ánh sáng cùng bóng tối, đây là niềm tin của Kudo Shinichi cậu.
Nhưng từ đêm hôm qua đến giờ đã phát sinh hết thảy sự tình đều khiêu chiến đường biên giới của cậu, cậu một mực không ngừng thuyết phục chính mình phải kiên cường, bình tĩnh đối phó với cảnh khó khăn, nhưng chuyện vừa rồi lại khiến mặt trái cảm xúc của cậu đều bộc lộ, từng có lúc vô số lần đối mặt với uy hiếp sinh tử cũng chưa từng rơi lệ, vậy mà bây giờ vào lúc này cậu lại chỉ muốn hảo hảo khóc một trận.
Cậu sợ không phải là Gin, mà là trong lòng mình có một con quỷ khác.
Gin lần đầu tiên khẽ thở dài một tiếng, đem Shinchi ôm vào trong ngực.
Một lát sau, Shinichi dúi đầu vào trước ngực Gin, Gin cảm nhận được một trận run rẩy bị đè nén từ thân thể thiếu niên truyền đến, Shinichi đã ngột ngạt hồi lâu cuối cùng không thể nhịn được, khóc rống lên.
Gin dùng hai tay vòng lấy ôm thật chặt thân thể hơi run rẩy kia, nhẹ nhàng hôn lên tóc Shinichi, một lần lại một lần không kiên nhẫn hôn khắp nơi.
Shinichi vùi đầu khóc lớn đến tinh thần mệt mỏi, liền lúc nào thì được Gin mang trở về gian phòng nghỉ ngơi cũng không nhớ.
Ba giờ sáng, Shinichi từ trong giấc mộng giật mình tỉnh dậy, cậu thở hổn hển nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, một vòng trăng tròn treo trên bầu trời sâu thẳm, tản ra từng tia sáng dìu dịu.
Quay đầu nhìn sang bên cạnh, Gin không có ở đó, Shinichi thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy ở trong lòng Gin khóc đến chật vật như vậy, bây giờ đối mặt với hắn cậu sẽ rất lúng túng.
Thế nhưng cả đêm Gin không ngủ mà làm cái gì đây? Shinichi nhìn chằm chằm vào vị trí bị lõm xuống bên giường, giơ tay tới sờ sờ, vẫn không lạnh lắm.
Shinichi trong lòng dâng lên một ý nghĩ, cậu cẩn thận từng li từng tí mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài, Gin không ở chỗ hành lang. Cậu đẩy cửa đi ra, mở ra từng gian phòng tìm kiếm bóng người Gin.
Tâm tình sau khi phát tiết xong, cậu lại là tên học sinh cấp ba kia, là một thám tử học sinh trung học phổ thông, tất cả những oán niệm, không cam lòng đều đã biến mất. Tỉnh táo lại Shinichi bắt đầu suy tư làm sao đem cái tên Gin gia hỏa tội ác tày trời kia đưa vào nhà giam, mà đêm khuya chính là thời điểm hành động của Gin.
Nơi phòng khách dưới lầu lúc ẩn lúc hiện âm thanh truyền đến, Shinichi dán vào góc tường đi tới, lén lút liếc mắt nhìn xuống, Gin cùng Vermouth ngồi ở đại sảnh lầu một, trên bàn bày một cái máy tính màn hình đang tỏa sáng cùng điện thoại di động, tựa hồ đang trò chuyện bên trong.
“Đại ca, chúng ta đã lén vào được mật thất nơi ở của Rum, bên trong không hề chứa bất kỳ giấy tờ tập tin gì, chỉ có máy móc hiện đại.” Vodka thông qua mã hóa điện thoại di động gửi hình ảnh trở về, trên màn hình điện thoại liền hiện ra hình ảnh máy móc cùng trang thiết bị với vô số mạng lưới liên kết.
Vermouth hai tay chống cằm, cảm thán hô một tiếng: “Oh, loại máy này có thể sánh ngang với trang thiết bị chuyên dụng của quân đội nước Mỹ.”
“Vodka, đem thông tin bên trong lấy đi.” Gin giống như lơ đãng hướng về phía cầu thang liếc mắt một cái, trên thang lầu vắng vẻ không một bóng người.
Vodka theo mệnh lệnh chỉ thị từ người đồng hành là thanh viên Tổ chức Áo đen đem tư liệu lấy ra, ở bên trong lục tung thông tin, trong lúc nhất thời rất khó lấy được, bọn họ không thể làm gì khác hơn là trước tiên copy lại số lượng lớn.
Tại thời điểm đang copy, Gin để Vodka tiếp tục giữ liên lạc, hắn đúng là cũng rất tò mò Rum muốn bắt được tín hiệu gì.
Một đoạn âm thanh bị nhiễu phát ra từ điện thoại di động truyền đến, Shinichi trốn ở bên tường mơ hồ nghe được, thế nhưng cậu không thể hiểu được đó là cái gì.
“Cái tên Rum này nghe trộm vệ tinh quân sự.” Đáy mắt Gin xẹt qua một tia sát khí, cái tên Rum này dám vượt biên giới.
“Quan hệ của Rum cùng quân đội cũng không phải quá tốt, có người từng nói có sĩ quan Nhật Bản nào đó suýt chút nữa đánh què chân hắn, sau đó bị Rum...... Lần này hắn chắc sẽ không muốn làm như thế với người đó đi.” Vermouth làm động tác cắt cổ, trên mặt vẫn như cũ tươi cười như đang nói chuyện đùa.
“Hoặc là hắn muốn nghe trộm một ít thứ khác...... ‘Quý ông kia‘ ra lệnh cho ta bí mật cùng người nào đó trong quân đội liên hệ, Rum chắc là đang lo sốt ruột đi, cho dù có là cấp bậc A, Rum cũng không có cách nào ở trong tổ chức tra được bất kỳ tư liệu gì.” Lời nói của Gin có chút lên cao, giống như tâm tình thật sự hưng phấn.
Gin lần này tới Nhật Bản cũng vì muốn cùng người nào trong quân đội hợp tác? Shinichi tiếp thu được tin tức này, trong đầu nhanh chóng bắt đầu hoạt động, vừa là chuyện BOSS trong Tổ chức Áo đen cố ý phân phó, lại đến chuyện Rum người xưng là thành viên cấp bậc A cao cấp trong tổ chức không cách nào biết được, vô cùng có khả năng người cấp bậc A kia là chuyên gia mà BOSS tổ chức đặc biệt phái tới để nâng cao trình độ của nhiệm vụ. Như vậy việc muốn Gin gặp mặt một người, địa vị tất nhiên không thấp, mà một sát thủ cùng một vị quân nhân cấp cao trong lúc đó không biết sẽ giao dịch cái gì đây? Ám sát? Buôn bán vũ khí? Trao đổi thông tin quân sự?
Shinichi đứng im nín thở, cậu cần thật nhiều thông tin hơn, rồi kết luận ra chân tướng sự việc.
Vermouth nét mặt tươi cười như hoa, thuận tay cầm lên một ly rượu đỏ đưa tới bên môi Gin: “Rum cái tên này không kiêng kỵ gì anh cũng không phải ngày một ngày hai biết, chính xác là phong cách của hắn.”
“Ngày mai cô đi ngăn cản hắn ta, kế hoạch không thể trì hoãn được nữa.” Gin đẩy ra Vermouth đang đưa rượu tới, sau đó ra lệnh cho bọn Vodka rút lui, cúp điện thoại đứng dậy muốn rời khỏi.
“Là vì tiểu quỷ kia sao? Thời điểm tôi với anh nói chuyện, anh còn bày ra một bộ không sao cả, mới quay đầu một cái anh đã trêu chọc Cool Guy đến phát khóc rồi còn gì?” Vermouth trêu ghẹo nói, chút động tĩnh của Gin trong căn nhà này làm sao có thể lừa được con mắt của ả.
Shinichi vốn định trở về phòng miễn bị Gin phát hiện, đột nhiên nghe thấy cuộc đối thoại lần này khiến cậu không tự chủ được dừng bước.
Gin hừ lạnh một tiếng, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình vì tiểu quỷ kia mà lần đầu làm chuyện mất mặt.
“Người sở dĩ tuyệt vọng, không phải bởi vì cậu ta đang ở trong kết quả xấu nhất, mà là cậu ta đã tận mắt thấy bản thân có khả năng tranh thủ nắm được kết quả tốt nhất, rồi lại bị đánh trở về nơi ban đầu, lại không ngừng có người ở bên tai nhắc nhở cậu ta không có khả năng vươn mình. Gin, người đang trong lúc tuyệt vọng, niềm tin sẽ chống đỡ họ, suy nghĩ kiên cường của Cool Guy so với anh nghĩ còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, cũng rất kiên trì, cậu ta chỉ cần tìm đúng nơi đúng lúc để phát tiết ra mà thôi.” Vermouth đem ly rượu bị Gin khước từ uống sạch, hôm nay lấy giúp người làm niềm vui chỉ sợ cả đời này nhiều nhất không phải chỉ có một lần, thêm lần nữa ả cần phải thay Cool Guy đòi lại.
“Vermouth, cô nói nhiều quá rồi.” Gin mở cửa rời khỏi căn biệt thự, lưu lại Vermouth ngồi ở ghế sô pha cùng Shinichi đang đứng dựa bên tường, mỗi người đều có nỗi đăm chiêu.