‘Ngươi biết Vermouth, quả nhiên là người của Gin.‘
~~~~~~~•~~~~~~~
Thang máy xuống tới lầu một, Shinichi ngay lập tức lao ra khỏi thang máy, chiếc thang máy ở bên cạnh đã không còn ai.
Bởi vì xảy ra án mạng, lực lượng cảnh sát đã bố trí người canh giữ ở gần khách sạn rất nghiêm ngặt, vì lẽ đó người đứng trong đại sảnh cũng không nhiều, một người đàn ông một thân toàn màu đen kịt như Gin chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy.
Shinichi nhìn xung quanh một vòng, vẫn chưa phát hiện ra bóng người của Gin, chỉ có thể nản lòng thở dài.
Vào thang máy quay trở lại tầng mười, trung sĩ Takagi liền hỏi: “Kudo, vừa nãy có chuyện gì mà lại đột ngột chạy xuống dưới vậy?”
“Ha, em vừa nãy nhìn thấy có một kẻ tình nghi ở một vụ án khác cho nên mới đi theo.” Shinichi không muốn nói nhiều, tùy tiện tìm cái cớ lấp liếm cho qua.
Trung sĩ Takagi tỏ ra là đã hiểu, sau đó cùng Shinichi tiến vào phòng quản lý, để nhân viên giám sát đem video ở tầng mười chín đến tầng thượng đêm nay tới.
Shinichi thờ ơ nhìn, trong đầu một mực hồi tưởng lại hình ảnh vừa mới thấy kia, càng không có cách nào có thể chuyên tâm phá án.
Gin từ tầng mười đi thang máy xuống, như vậy hẳn là hắn đã cùng người kia ở bên trong gian phòng nào đó gặp nhau ở tầng mười rồi? Là cùng ai gặp mặt? Nội dung nói chuyện là cái gì?
Shinichi liên tục nghĩ đến vấn đề này, cho tới khi hình ảnh giám sát kia không còn nhìn thấy được gì nữa.
“Kudo, Kudo?” Trung sĩ Takagi quơ quơ tay trước mặt Shinichi, không biết Kudo có phải vì chuyên tâm chăm chú xem video giám sát hay không mà không nghe thấy tiếng của anh.
Shinichi phục hồi tinh thần lại ừ một tiếng: “Hả?”
“Kudo, từ tám giờ tối cho đến mười giờ, khoảng thời gian này chỉ có hai người đi qua tầng thượng, một là lúc 9 giờ 50 phút tối bước ra từ bên trong lối thoát hiểm cạnh phòng hút thuốc, là người của tập đoàn Sakagami – Sakagami Kaori, là em gái của nạn nhân; một người khác là lúc 9 giờ 58 phút từ thang máy bên cạnh lối thoát hiểm đi lên, cũng là người của tập đoàn Sakagami, tên là Sakagami Tomoyo, là chị gái của nạn nhân.” Trung sĩ Takagi đã xem qua tư liệu về tập đoàn Sakagami, đối với hai người kia có chút ấn tượng.
“Trung sĩ Takagi, em có thể nhìn một chút lời khai của hai người kia được không?” Shinichi nhờ trung sĩ Takagi đi lấy ghi chép lời khai, sau đó lấy lí do phá án sợ phiền phức mời giám đốc khách sạn cùng nhân viên giám sát tầng mười đi ra ngoài, để lại danh sách tất cả các khách hàng đặt phòng ở hết thảy tầng mười khách sạn.
Video giám sát có ghi lại Gin vào lúc 8 giờ thì đến khách sạn, trực tiếp tiến vào căn phòng số 1001, sau đó 10 giờ 45 phút thì từ căn phòng đó đi ra, đi thang máy thẳng xuống tầng một, trong lúc đó chỉ thấy hắn đi một mình, không nhìn thấy người cùng hắn gặp mặt.
Giám đốc khách sạn Beika có cung cấp thông tin rằng người đặt phòng 1001 trước đó là một người đàn ông tên Takizawa Hideaki, Shinichi suy nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại ra gọi cho bác tiến sĩ.
“Shinichi?” Bác tiến sĩ Agasa nhận được điện thoại của Shinichi liền kinh ngạc hỏi ngược một câu, không chỉ bởi vì Shinichi dùng thanh âm của thời niên thiếu gọi đến, mà còn vì ông nghe Hattori Heiji mấy ngày trước có nói qua cậu có thể đã bị người của Tổ chức Áo đen bắt đến nước Mỹ, cho nên lúc này khi nghe thấy giọng nói của Shinichi ông hết sức ngạc nhiên.
“Bác tiến sĩ, tình hình cụ thể cháu sẽ giải thích với bác sau, hiện tại bác có thể giúp cháu điều tra một người không?” Shinichi đem cái tên Takizawa Hideaki này nói cho bác tiến sĩ, vì thu nhỏ phạm vi điều tra nên cậu cũng nói ra hoài nghi của mình với ông ấy, đem phạm vi thu nhỏ đến trong quân đội.
Bác tiến sĩ Agasa đồng ý, lập tức mở máy tính ra tra tìm hồ sơ.
Lúc này trung sĩ Takagi đem lời khai tới, Shinichi lật giở ra một lần, Sakagami Kaori cùng Sakagami Tomoyo xử lý vấn đề đều đồng nhất, hai người đi đến tầng thượng là bởi vì Sakagami Tamura vào lúc 9 giờ 45 phút có gửi đến một tin nhắn, nói ước chừng vào lúc mười giờ trên tầng thượng, y sẽ đưa cho hai người một phần món quà hạnh phúc. Mãi cho đến tận 10:10 hai người bọn họ đợi rất lâu cũng không thấy Sakagami Tamura tới, lúc này mới cùng nhau trở về.
Mà Sakagami Kaori cùng Sakagami Tomoyo trước khi đến tầng thượng, một người thì đang hút thuốc ở trong phòng hút thuốc, còn một người thì đang cùng đối tác của tập đoàn đàm luận một cuộc giao dịch quan trọng.
Shinichi tỉnh táo lại, đem vụ án phát sinh sửa sang lại một lần. Sakagami Tamura vào lúc tám giờ rưỡi cùng người nhà Sakagami, bốn người đi đến phòng nghỉ ngơi dành cho khách quý mà không có người giám sát, bốn người này theo thứ tự là cha của Sakagami Tamura – Sakagami Takuya, mẹ là Nagamine Kumiko, chị gái Sakagami Tomoyo cùng em gái Sakagami Kaori, 8 giờ 45 phút bốn người này rời khỏi phòng nghỉ ngơi, trong lúc đó không có ai khác đi vào. Mười giờ tối Sakagami rơi lầu, mà chị em gái của y vào trước mười giờ có nhận được tin nhắn y gởi tới, sau đó đến chỗ hẹn trên tầng thượng, sau bởi vì Sakagami Tamura không đến, nên đợi đến lúc quay trở lại phòng yến hội thì nghe tin y đã rơi lầu chết rồi.
Shinichi lần này chú tâm nhìn video giám sát hai người đi tới tầng thượng, vào thời điểm Sakagami Kaori hút thuốc lá trong phòng hút thuốc, tay luôn đặt ở trên túi xách, mãi cho đến tận 9 giờ 48 phút mới lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, sau đó làm một loạt động tác tương tự như bấm điện thoại mới ném đi điếu thuốc lá bỏ lên trên tầng thượng.
Sakagami Tomoyo trước đó liên tục cùng hai người đàn ông trung niên bàn chuyện làm ăn, thư ký của cô ta luôn một mực ở bên người, sau khi nhìn thấy tin nhắn tới mới hòa nhã nói cùng người đàn ông trung niên bàn chuyện lại sau, vào lúc 9 giờ 48 phút thì gọi một cú điện thoại, sau liền trực tiếp lên trên tầng thượng.
Tạm thời hai người này cũng không giống như kẻ tình nghi, Shinichi quyết định về lại phòng nghỉ ngơi nhìn lại hiện trường một lần nữa, cậu muốn biết ở trong căn phòng này có gì đó giống như mật thất hay không để phạm nhân có thể tiến vào.
Tiến vào thang máy, trung sĩ Takagi nhìn cánh cửa dần dần khép lại đột nhiên hỏi một câu: “Kudo, anh có thể hỏi em một vấn đề được không?”
“Vâng?” Kudo tùy ý đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn đỉnh thang máy, không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, mà vừa rồi cậu có cảm giác trên đỉnh đầu giống như truyền đến một âm thanh nặng nề nào đó.
“Kudo, em có qua lại với bạn gái sao?” Trung sĩ Takagi đêm này cùng Shinichi gặp mặt, sau đó vẫn luôn rất lưu ý vấn đề này, anh không cẩn thận thấy được một số vết hôn trên người cậu, trong lòng vẫn luôn đặt nghi vấn này ở trong lòng, hiện tại rốt cuộc cũng hỏi ra bằng lời rồi.
Sắc mặt Kudo trong nháy mắt đột nhiên đỏ bừng, bất giác kéo kéo ca-ra-vat trên cổ, lúng túng nói: “Không...... Không có.”
Bởi vì tiết mục xen ngang của trung sĩ Takagi, nên tâm tư hiện giờ của Shinichi trở nên rất hỗn loạn, không còn tìm tòi tra cứu tiếng vang kỳ quái kia nữa.
“Vodka, cái giai điệu này của anh...... Tôi còn tưởng anh sẽ biểu diễn ‘The Sound Of Silence’ (1) nữa chứ?” Vermouth nghiêng người dựa vào chiếc Porsche màu đen, một tay khoát lên trên cửa sổ xe, lười biếng trêu đùa.
“Đại ca thích nghe Croatian Rhapsody (2).” Vodka đem xác sát thủ nằm chết dưới đất đá sang bên phải, vừa mới cùng sát thủ đọ sức lúc đó động tĩnh có hơi lớn, suýt chút nữa đã bị tên tiểu quỷ đứng trong thang máy kia phát hiện.
“Cái loại đàn bà đáng ghét!” Chianti nghe thấy thanh âm của Vermouth liền buồn bực kéo tai nghe vô tuyến xuống, tâm tình Chianti kém đi, kết quả ả ta đưa ống ngắm nhắm thẳng một mục tiêu rồi liên tục bắn vài phát đạn.
Korn đẩy xe đẩy nhỏ của khách sạn đi vào một gian phòng nào đó, nhìn chằm chằm vào một giàn xác sát thủ bị giết, bình thản nói: “Chianti, bình tĩnh đi, máu tràn ra rất khó xử lý.”
Chianti không cam lòng hừ một tiếng, thu hồi súng ngắm rút khỏi hiện trường.
Bên này Shinichi cùng trung sĩ Takagi một lần nữa trở lại phòng nghỉ ngơi dành cho khách quý, Shinichi lần thứ hai đi loanh quanh phòng một vòng, không phát hiện ra đầu mối nào mới, sau đó lại qua gian phòng bên cạnh quan sát một chút, cảm giác bố cục cấu trúc của phòng nghỉ ngơi dành cho khách quý có chút kỳ quái.
Shinichi quay lại phòng nghỉ ngơi coi lại, giơ tay lên rồi gõ gõ một mặt tường, nghi ngờ hỏi giám đốc khách sạn: “Gian phòng này cấu trúc so với các gian khác có chút không giống?”
“A... Đây dù sao cũng là bí mật nhỏ ở khách sạn chúng ta, khách sạn chúng ta mời có không ít nhà quyền quý phú hào, có những lúc vì để tránh phiền phức, sẽ cần một con đường, cho nên mỗi tầng ở vị trị gian phòng này đều có cấu trúc như nhau, hi vọng ngài Kudo đây cùng lực lượng cảnh sát có thể vì chúng ta mà giữ bí mật.” Giám đốc khách sạn mang theo Shinichi cùng trung sĩ Takagi đi vòng vào phòng thay đồ, chỉ thấy ông ta từ trong túi lấy ra một dụng cụ điều khiển từ xa nhấn một hồi, một mặt tường hướng bên trái di chuyển, lộ ra một cửa thang máy.
“Nơi này có một thang máy? Có thể lên đến tầng thượng sao? Giám đốc Kitahara vào thời điểm ban đầu sao ông lại không nói?” Trung sĩ Takagi chạy chậm tới trước cửa thang máy, đây chính là manh mối quan trọng, nếu như phạm nhân có thể từ thang máy ở đây đi xuống, như vậy có thể tách được giám sát mà hoàn thành mưu sát.
Giám đốc khách sạn khẳng định lắc đầu nói: “Đây là chuyện không thể nào, bởi vì mỗi một tầng cửa thang máy đều cần một dụng cụ từ xa đến mở ra, mà mỗi một tầng chỉ có thể lên đến tầng thượng, muốn xuống dưới tầng một thì cần phải có điều khiển từ xa của một gian phòng đặc biệt ở tầng trệt, vì khách hàng cho nên loại thang máy này bình thường đều đóng. Mặt khác hết thảy dụng cụ điều khiển từ xa ở các tầng chỉ có hai cái, một cái ở chỗ của tôi, một cái khác nằm trong tay giám đốc an ninh, tôi đã liên lạc với giám đốc an ninh, y xác nhận dụng cụ điều khiển từ xa của mười chín tầng vẫn còn đang ở trong phòng của giám đốc an ninh.”
“Phạm nhân không thể đi xuống, thế nhưng người bị hại lại có thể, trong tay Sakagami Tamura có điều khiển có đúng không?” Shinichi nói như thế, trong lòng nghĩ lại là một chuyện khác, phòng 1001 vừa vặn ở dưới phòng nghỉ ngơi này, con đường như thế này cũng có thể coi là thuận tiện, quả là ‘tầng lớp thượng lưu‘, Gin hoàn toàn có thể sử dụng thang máy ẩn bên trong phòng 1001 rời khỏi khách sạn Beika, căn bản không cần vào thang máy phổ thông làm gì.
Trừ phi...... Gin là vì muốn dụ người nào đó mới cố tình bại lộ hành tung, cố ý khiến người ta nhìn chằm chằm!
Shinichi nhớ tới nhiệm vụ của Vermouth, Gin điều Vermouth đi ngăn cản hành động của Rum, không để cho hắn ta xuất hiện phá hoại Gin cùng người nào đó gặp mặt...... Người trong thang máy là do Vermouth ngụy trang Gin, Gin căn bản không có ở đây, mà Kudo Shinichi cậu cũng chỉ là một quân cờ, khiến đối thủ của Gin là Rum cũng biết đến sự có mặt của cậu, vì sự xuất hiện của cậu càng khiến cho Rum tin tưởng Gin đang ở đây!
“Sakagami Tamura là khách hàng lâu dài của chúng ta, thường bao phòng 8001 ở tầng 8, vì lẽ đó ngài ấy có giữ dụng cụ điều khiển từ xa phòng 8001.” Giám đốc khách sạn nỗ lực nhớ lại một hồi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng xám.
“Thời gian giả thiết của người chết so với ước định lúc lên tầng thượng càng sớm hơn, như vậy người lên trước Sakagami Kaori vô cùng có khả năng chính là hung thủ, nhưng chỉ một người con gái thì làm sao có sức lực đẩy một người đàn ông cường tráng xuống dưới lầu chứ? Lẽ nào hung thủ là hai chị em? Nói như vậy những người nắm giữ điều khiển từ xa khác cũng rất đáng bị tình nghi đó nha? Ôi trời ơi, không đúng, nếu như người chết không phải do tự sát, vậy thông điệp để lại trong điện thoại di động là sao đây?” Trung sĩ Takagi bị Shinichi làm cho hồ đồ, hung thủ rốt cuộc là ai?
Shinichi tự tin cười nói: “Trung sĩ Takagi, anh quên rồi sao? Pháp y giám định người chết khi còn sống đã từng uống một lượng lớn rượu cồn dẫn đến say xỉn, theo khẩu cung của Sakagami Tomoyo thì có viết một câu như thế này ‘di sản ông nội để lại phần lớn đều giao cho cái tên Sakagami kia, ngày mai luật sư sẽ đến đây làm thủ tục giao di sản, không nghĩ tới Sakagami lại bởi vì nhớ thương ông nội da diết mà cũng đi theo‘, bởi vậy có thể suy đoán người chết tối nay vì chuyện di sản mà cao hứng uống rượu say, cho nên dù chỉ có một người phụ nữ sắp chết cũng có thể dễ dàng đẩy hắn xuống.”
“Như vậy thông điệp ghi lại tính sao?” Trung sĩ Takagi ngay sau đó hỏi, cái này làm sao làm giả được.
“Sakagami Kaori đang học ở Học Viện Tokyo & Osaka Animation, kết quả học tập ở trường hết sức ưu tú.” Shinichi đem lời khai của Sakagami Kaori đưa cho trung sĩ Takagi, mặt trên có viết ra tình hình của Sakagami Kaori ở trường.
Trung sĩ Takagi không thể tin hỏi lại: “Vì lẽ đó Sakagami Kaori có thể mô phỏng được giọng điệu của Sakagami Tamura?”
Shinichi không nói gì, ba người đi vài thang máy lên đến tầng thượng, phòng chứa thang máy bên trên là phòng cứu hỏa, mở ra là có thể tới được tầng thượng, quả nhiên rất bí mật.
Mấy viên sĩ quan cảnh sát ở trên tầng thượng nhìn thấy trung sĩ Takagi đột nhiên xuất hiện cũng cảm thấy thật kỳ quái, một người sĩ quan trong bọn họ liền tiến về phía trước đối với trung sĩ Takagi nói rằng: “Trung sĩ Takagi, kết quả kiểm tra đã có, trên lan can không có dấu vân tay.”
“Kudo?” Takagi quay đầu nhìn về phía Shinichi, yêu cầu điều tra vân tay chính là do Kudo nhờ.
“Em đã biết hung thủ là người nào rồi!” Shinichi một tay nâng cằm, hiện tại chính là thiếu chứng cớ.
“A!” Trung sĩ Takagi trố mắt há miệng, không tra được bất cứ thứ gì mà cũng biết được sao?
Mười phút sau, trung sĩ Takagi dựa theo lời chỉ thị của Shinichi mời tất cả người thân trong gia đình nhà Sakagami cùng bác thanh tra Megure lên trên tầng thượng.
Shinichi trước khi suy luận đã yêu cầu toàn bộ người trong gia đình Sakagami lấy điện thoại di động cùng với món đồ tùy thân của chính mình bỏ ra ngoài, cậu cố ý quan sát Sakagami Kaori cùng Sakagami Tomoyo, vẻ mặt hai người đều rất bình tĩnh, tuy nhiên Sakagami Tomoyo mà cậu thấy ở trong video so với lúc này lại có chút không giống.
Shinichi hơi sửng sốt một chút, người phụ nữ này...... Cậu trước tiên đem suy luận của chính mình nói ra một lần, cha mẹ Sakagami Tamura nghe xong đều kích động khóc rống lên, như là thật tâm vì đứa con trai bé bỏng chết mà vô cùng đau đớn.
Mặt Sakagami Tomoyo lại bình tĩnh giống như người ngoài, trên mặt Sakagami Kaori thì hơi lộ ra một tia thống khổ.
“Chú em Kudo này, xét theo suy luận của chú em thì ai mới là hung thủ giết người chân chính?” Bác thanh tra Megure luôn luôn tín nhiệm vào năng lực phá án của Kudo Shinichi, ngay lập tức không hề hoài nghi.
“Nạn nhân trước khi chết đã để lại một đoạn trăng trối, thời gian là vào lúc tám giờ bốn mươi phút tối, đúng lúc là vào thời gian bốn người cùng nạn nhân đang ở trong phòng nghỉ ngơi dành cho khách quý. Hung thủ đem điện thoại di động của mình cùng điện thoại di động của nạn nhân trao đổi tại nơi đó, rồi ở bên trong phòng nghỉ ngơi không có giám sát nào đấy mà hoàn thành đoạn trăng trối kia, sau đó vì để tránh cho nạn nhân phát hiện đoạn trăng trối rồi đúng lúc gởi tin nhắn sắp chết khi nạn nhân ước chừng đang ở trên tầng thượng vào buổi tối, cứ thế điện thoại di động giả kia cứ như vậy mang theo bên người, không có đổi lại. Nếu như ở hiện trường vụ án phát sinh trước đó tra ra số điện thoại di động không phải là của nạn nhân, hung thủ cũng có thể nguỵ biện nói là chính mình cầm nhầm.”
Tất cả mọi người đều hiểu ra, tầm mắt đồng loạt nhìn về phía Sakagami Kaori.
“Hung thủ chính là cô —— Người duy nhất cùng nạn nhân dùng chung một loại điện thoại di động, Sakagami Kaori.” Kudo Shinichi giơ tay chỉ về phía Sakagami Kaori, hung thủ chính là cô ta! Đang lúc xem xét video giám sát kia thì cậu phát hiện ra, sau khi Sakagami Tomoyo nhận được tin nhắn liền gọi điện thoại cho Sakagami Tamura, mà trong cùng một lúc đó Sakagami Kaori lại cầm điện thoại di động lên bấm bấm gì đó, thật sự quá trùng hợp rồi.
“Hừ, đùa gì thế, điện thoại di động của tôi là anh trai đưa cho, kiểu giống nhau thì có gì kỳ quái chứ? Cậu có chứng cứ gì chứng minh tôi cầm điện thoại di động của anh trai tôi? Trên điện thoại di động của anh trai có dấu vân tay của tôi sao?” Sakagami Kaori nhún vai một cái, vô tội nói.
“Trên điện thoại di động của nạn nhân xác thực không có dấu vân tay của người thứ hai, thế nhưng bằng chứng chính xác mà tôi nói tới cũng không phải cái này.” Shinichi cười nói, “Chuyện là thế mới phải để mọi người lấy ra toàn bộ thiết bị điện thoại di động cùng món đồ tùy thân, cũng là muốn hạ thấp cảnh giới tâm tư của mọi người, thứ tôi muốn nhìn cũng không phải điện thoại di động, mà là cái này......”
Sắc mặt Sakagami Kaori trong nháy mắt trắng bệch, thứ Shinichi chỉ chính là một dụng cụ điều khiển từ xa nho nhỏ màu đen.
Khách sạn Beika đã thiết kế hình dáng của tất cả dụng cụ điều khiển từ xa giống y chang dụng cụ điều khiển từ xa của xe ô tô, chỉ khác là hệ thống điện tử bên trong mỗi dụng cụ điều khiển từ xa đều có ghi tên chủ nhân của nó, lực lượng cảnh sát chỉ cần tra một chút liền biết cái dụng cụ điều khiển từ xa này là thuộc về ai. Hung thủ đẩy nạn nhân xuống lầu, vì không muốn cho cảnh sát nhận ra được địa điểm gây án chân chính nên mới lấy đi dụng cụ điều khiển từ xa ở trên người nạn nhân, hung thủ sau khi gây án vì để chứng minh sự trong sạch của bản thân nên đã cố ý mời tới người chứng kiến Sakagami Tomoyo, vì lẽ đó mới không có thời gian vứt bỏ vật chứng quan trọng này.
Sakagami Kaori hít sâu một hơi, ủ rũ nói: “Không sai, chính là do tôi làm, vào thời điểm ở trong phòng nghỉ ngơi tôi đã lén lút sử dụng điều khiển từ xa cho nổ tung bom đặt trên kính, sau đó tráo đổi điện thoại di động. Buổi tối tôi dùng điện thoại của anh ta gửi tin nhắn cho điện thoại của mình và chị tôi, anh ta cho rằng tôi muốn cùng anh ta đàm luận chuyện di sản liền lên trên tầng thượng, tôi liền...... Liền cứ thế mà đẩy anh ta xuống. Ông nội thật sự quá thiên vị, dựa vào cái gì...... Cái gì cũng để lại hết cho anh ta, như vậy ba mẹ cùng chị em chúng tôi thì tính sao đây? Anh ta cứ ích kỷ giữ cho bản thân mình như thế, sau đó tôi cái gì cũng không có, tôi......”
Vợ chồng Sakagami kinh ngạc nhìn đứa con gái nhỏ của mình, tựa như chưa từng nhận thức rõ ràng được cô ta.
Trung sĩ Takagi tiến lên đem Sakagami Kaori bắt lại, không nghĩ tới hung thủ lại là một cô gái còn trẻ như vậy, rõ ràng còn có một tương lai tốt đẹp đang chờ cô ta nỗ lực vươn tới, nhưng lại cứ một mực bước đi trên con đường này.
Giải quyết xong Sakagami Kaori, Kudo Shinichi nhìn về phía Sakagami Tomoyo nói rằng: “Vermouth, ngươi cũng nên lộ ra bộ mặt thật đi chứ?”
“Ngài thám tử, cậu đang ở đây nói cái gì vậy?” Sakagami Tomoyo thả tay vẫn còn đang đặt trên eo xuống, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
“Trên ngón áp út tay trái của quý cô Sakagami Tomoyo có mang nhẫn, chứng tỏ đã kết hôn, mà chiếc nhẫn được đeo trong một thời gian dài khi được lấy ra sẽ để lại một vòng lằn trên ngón. Quý cô Sakagami Tomoyo, vòng lằn của cô là ở nơi nào đây?” Shinichi vào thời điểm suy luận liền chú ý tới ngón tay của Sakagami Tomoyo, cậu nhớ khi xem video giám sát Sakagami Tomoyo có mang một chiếc nhẫn gắn mười mấy viên kim cương nặng mấy ca-ra (3).
“Hì hì, ngươi biết Vermouth, quả nhiên là người của Gin.” Sakagami Tomoyo một tay kéo xuống lớp ngụy trang trên mặt, một tay từ trong người móc ra một cây súng lục, nhắm thẳng vào Kudo Shinichi.
Shinichi chợt cảm thấy không ổn, lại không phải là Vermouth ngụy trang, như vậy thì chính là kẻ địch của Gin rồi?
——————————————————————
(1) The Sound Of Silence: Là bài hát của cặp song ca folf Mỹ Simon & Garfunkel. Bài hát do Paul Simon sáng tác vào khoảng thời gian 1963 -1964. Nhiều người tin rằng bài hát nói về vụ ám sát Tổng thống Mỹ John F. Kenedy, vì nó được sáng tác ba tháng sau cái chết của ông. Đây là bài hát đã đưa tên tuổi của Simon & Garfunkel đến với công chúng.
(2) Croatian Rhapsody: là album năm 2015 của nhạc sĩ piano người Croatia, Maksim Mrvica. Ca khúc chủ đề, “Croatian Rhapsody”, cũng nằm trong album năm 2013 của ông, The Piano Player, và album năm 2008, Greatest Maksim. Nó được sáng tác bởi nhạc sĩ người Croatia cùng nhạc sĩ Tonci Huljic, và là một trong những bản hit lớn nhất của Maksim.
(3) Ca-ra: đơn vị đo trọng lượng quốc tế.