Nữ phát thanh viên trong radio bắt đầu thông báo dự báo thời tiết mấy ngày gần đây, trong khoảng thời gian này thành phố Beika sẽ có mưa rất lớn, nữ phát thanh viên nhắc nhở người dân Beika những ngày gần đây không thích hợp cho du lịch.
Shinichi nâng cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, mọi việc đều không thuận lợi giống như khí trời lúc này, cho nên tâm tình càng lúc càng phiền muộn.
“Tiểu quỷ, tôi muốn rời khỏi đây một thời gian.” Gin cúp điện thoại, đột nhiên nói như vậy với Shinichi.
Shinichi quay đầu lại ồ một tiếng, cậu đã dự liệu được chuyện này từ lâu, nếu như cảnh sát có thể tra ra được tung tích của Gin, như vậy kẻ thù của Gin khẳng định cũng đã biết, Gin vốn dĩ không nên ở cùng một nơi trong một khoảng thời gian dài. Hơn nữa chỉ có khi Gin rời đi, Haibara Ai mới có thể triệt để an toàn.
“Sẽ không lâu.” Gin cho rằng Shinichi đang vì chuyện này mà tâm tình không tốt, nhưng lần này hắn không thể không rời đi. Lão hồ ly Kudo Yusaku kia cả gan báo cho đám bạn cảnh sát của ông ta rằng Gin đang ở Nhật Bản, trong hai ngày này e sợ cảnh sát cùng phần tử khủng bố ở khắp nơi trên thế giới đều sẽ tới Nhật Bản điều tra hành tung của hắn, muốn cùng tiểu quỷ bên nhau một chút cũng không có thời giờ rảnh.
Thời điểm khi biết được tin tức này, Gin lần thứ hai lại muốn trừ khử Kudo Yusaku, lần này bị theo đuôi chí ít trong vòng ba tháng sẽ không thể quay trở về Nhật Bản, hắn ở lại chỗ này thì sẽ rất phiền phức, hơn nữa tiểu quỷ không được ai bảo vệ cũng sẽ rất nguy hiểm.
Shinichi khinh thường lườm một cái, ai mà muốn biết lúc nào thì lão già trở về.
“Không được ở khắp nơi quyến rũ phụ nữ.” Gin nâng cằm Shinichi lên, không yên lòng dặn dò. Có một thanh mai trúc mã đối với hắn mà nói cũng đã rất ngứa mắt rồi, hiện tại lại thêm ả phụ nữ thần kinh cả ngày truyền vào tai tiểu quỷ mấy thứ vớ vẩn, chờ hắn trở về tiểu quỷ có khi lại muốn tạo phản.
“Câu nói này phải nói ngược lại mới đúng chứ?” Shinichi bất mãn này này hai tiếng, cái tên Gin này mới đúng là thể chất trêu hoa ghẹo nguyệt, mấy người phụ nữ bên cạnh chưa bao giờ ngừng đeo bám hắn.
Đôi mắt màu xanh lục của Gin không chớp mắt nhìn chằm chằm Shinichi, khóe miệng cong lên một chút nói: “Em chỉ muốn nói câu này thôi sao?”
“Gin, là bởi vì tôi có phải không?” Shinichi biết Gin là tên đàn ông liều lĩnh ương ngạnh, chuyên quyền lại độc đoán, hắn đối với hết thảy mọi chuyện đều dửng dưng xem như không, tựa như không có bất cứ chuyện gì có thể khiến hắn cảm thấy sợ hãi, người đàn ông như vậy thì làm sao có thể sợ cảnh sát cùng kẻ thù chứ?
“Không phải.” Gin cuối cùng khẽ hôn lên khoé mắt Shinichi, xe Porsche cổ chậm rãi dừng ở trước cổng biệt thự Shinichi.
Shinichi khẽ than nhẹ: “Anh không thể thẳng thắn hơn được sao?”
“Đi.” Tròng mắt màu xanh sẫm của Gin rạng rỡ ánh hào quang, nhưng lại hoàn toàn không có bóng hình Shinichi.
“Gặp lại.” Trong giọng nói của Shinichi mang theo vẻ mệt mỏi thật sâu, cái tên Gin giảo hoạt kia chưa bao giờ thẳng thắn nói thật ra tâm ý của mình.
“Tiểu quỷ, hộp Pandora vốn không thể mở ra.” Nhìn dáng vẻ ủ rũ khi bước xuống xe của Shinichi, Gin đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng muốt, cái giá cho việc mở chiếc hộp Pandora ra, tiểu quỷ tạm thời còn chưa thể trả nổi!
Thân thể Shinichi khẽ run rẩy, bước chân có hơi lảo đảo một chút.
Mưa phùn mờ mịt ngăn cách hai người thành hai thế giới, Shinichi cạch một tiếng đóng cổng lại, lần thứ hai thâm tình đưa mắt nhìn Gin một chút, mới quay đầu tiến vào căn biệt thự.
Xe Porsche cổ vẫn đỗ ở bên ngoài biệt thự, cho đến khi gian phòng Shinichi sáng đèn, xe Porsche cổ ở trong bóng tối lần thứ hai sáng đèn, chậm rãi hướng phía trước chạy tới.
Nhưng mà còn chưa đi được 500 mét, phía trước một cô gái đột nhiên lao ra ngăn lại xe Porsche cổ.
“Đại ca, là nhỏ bạn của đại tẩu, Ran Mori.” Vodka đeo mắt kính màu đen che hết nửa khuôn mặt của mình, chỉ là trong giọng nói có chút do dự.
Gin dựa theo ánh mắt của Vodka mà nhìn lại, thiếu nữ với vẻ mặt đau thương đang chặn ngay đầu xe, đèn xe chiếu trên người thiếu nữ kéo bóng cô thật dài, từ trên con đường này đến tận bức tường bên kia, giống như linh hồn của quỷ đang bay qua bay lại.
Gin kéo mở cửa xe, nghiêng người dựa trên Porsche cổ, từ trong người móc ra một điếu thuốc Mild Seven đưa lên miệng đốt.
Ran Mori đứng ở trước xe, vai vẫn còn đang run rẩy, tận hồi lâu đều không thể nói ra thành lời.
Bên trong nước mưa pha thêm làn khói màu trắng, tình cờ hai chiếc xe phóng vụt qua, bọt nước bắn trên mặt đất cũng chỉ làm ướt giày của hắn.
Thời gian tựa như trôi qua cả một thế kỷ, nhưng thực chất mới chỉ qua 2,3 phút, Ran rốt cục lấy được dũng khí đối với Gin nói rằng: “Bác trai, bác cùng Shinichi... Không thích hợp.”
Gin không quay đầu nhìn Ran Mori, chỉ là lạnh lùng trả lời một câu: “Ta không phải họ Edogawa.”
Sắc mặt Ran trong nháy mắt trắng xám vô sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Gin cơ hồ như muốn khoan một lỗ trên người hắn. Hắn không phải họ Edogawa, hắn xưa nay cũng không phải là bố Conan, Shinichi từ lúc ban đầu đã lừa gạt cô!
Tin tức này đâm trúng trái tim Ran, cô không muốn tin tưởng Shinichi đã sớm ở bên người đàn ông này, vẫn luôn không ngừng vì Shinichi mà tìm ra một lý do, nhưng cô đã sai rồi, sai đến vô cùng, cô từ lâu đã không còn cơ hội chen chân vào!
Ran khóc lóc chạy trở về, nơi này không còn thuộc về nơi cô cần phải đến nữa.
“Ran!” Vài phút trước ở bên cửa sổ nhìn thấy Ran cùng Gin gặp gỡ, Shinichi ngay lúc này đã đi tới bên cạnh xe Porsche cổ, nhìn thấy Ran khóc lóc chạy đi, Shinichi tàn nhẫn trừng Gin một chút liền đuổi theo Ran.
Gin dập tắt điếu thuốc, nhẹ nhàng ném vào trong ao nước bẩn, khom lưng ngồi trở lại trong xe.
Vodka lo lắng hỏi: “Đại ca, tiểu quỷ đuổi theo cô ta rồi.”
“Hừ, thiên sứ đã bị nhốt vào trong lồng tre thì sẽ luôn tìm cách trở về sinh hoạt lúc ban đầu, không có sự cho phép của ta, cậu ta tuyệt đối không thể quay trở về.” Ngữ khí của Gin nhàn nhạt nghe không ra tâm tình, tựa hồ hoàn toàn không để ý Shinichi chạy đuổi theo thanh mai trúc mã.
Vodka nhún nhún vai, lái xe đưa Gin về nơi bọn họ đang sống tạm thời ở Nhật Bản, cách nhà Shinichi không xa, ngay ở phụ cận văn phòng thám tử Mori.
Trong căn hộ lúc này đèn đã sáng, Vodka xoay chìa khóa mở cửa nhà, một khuôn mặt chát phấn trắng bệch nhào tới cạnh hai người hôn Gin một cái.
“Gin, anh ra ngoài sao không cải trang một chút nào vậy?” Vermouth mặc một bộ váy ngủ màu tím, một bên xoa xoa phấn một bên mỉm cười với hai người trước mặt, lúm đồng tiền trên má tựa như hoa Mạn Đà La toát ra vẻ đẹp ma mị đầy mê hoặc.
“Bà già, buổi tối thì giả trang thành quỷ à.” Chianti ngồi ở trên sô pha lật lật tạp chí, nhưng tâm tư vẫn đặt trên người Vermouth.
Korn đang ngồi trên bàn ăn lau súng, cách hai người phụ nữ cự ly rất xa.
Gin ngồi đối diện Chianti, trong tay vẫn cầm theo một điếu thuốc, chỉ là không hút, mặc cho đốm lửa từng chút cắn nuốt hết giấy bao thuốc, lưu lại tàn thuốc bay vào trong không trung thật lâu.
Hai người phụ nữ vì chuyện hoá trang mà ngồi cãi nhau, Vodka bị ép làm người hoà giải, kẹp ở giữa hai người phụ nữ làm trung gian, bên trong căn nhà tiếng cãi nhau liên tục vang lên.
Vào lúc này điện thoại di động trong túi của Gin đột ngột vang lên, nhạc chuông là bài hát chủ đề Đôraêmon.
Tiếng ồn ào trong nháy mắt ngưng bặt, Chianti hoá đá tại chỗ, Korn mặt vẫn không hề có chút cảm xúc, Vermouth thì lại hướng về phía Vodka ném tới ánh mắt “Good job“.
Kẻ cầm đầu là Vodka trong nháy mắt liền lập tức muốn chui xuống sàn nhà, trốn đến phía sau bàn ăn để tránh ánh mắt như muốn giết người của đại ca.
Chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, Gin nhìn trên màn hình điện thoại di động hiện lên dòng chữ ‘Điện thoại công cộng‘.
Đầu bên kia điện thoại không biết nói cái gì, khí tức u ám trên người Gin càng ngày càng dày đặc, cho dù ở cách xa mấy mét Vodka đều có thể ngửi thấy.
“Hừ, nếu như ngươi dám động vào người phụ nữ kia dù chỉ là một cọng tóc gáy, ta cũng sẽ cướp đi tài sản cùng địa vị của ngươi, phá tan gia tộc ngươi, giết chết hết bạn bè của ngươi, hủy diệt tất cả mọi thứ mà ngươi có. Nếu như ngươi dám động thủ, ngươi có thể thử xem.” Hàn ý trên mặt Gin trong nháy mắt thấm đậm sát khí, hiển nhiên đây chính là một cuộc điện thoại uy hiếp.
Âm thanh tít tít của điện thoại bên kia ngừng một chút, tựa hồ vì sợ hãi thủ đoạn của Gin, khoảng chừng qua vài chục giây sau bọn Vermouth mới có thể tiếp tục nghe thấy thanh âm của đầu bên kia.
“Thiếu niên kia? Cậu ta mặc dù là quân cờ, nhưng vẫn còn có chút giá trị, các ngươi đừng đùa chết cậu ta.” Lời nói mang theo châm chọc từ chính miệng Gin thốt ra, mang theo loại khủng bố khó nói thành lời.
Lúc này bốn người Vodka đã phản ứng lại, xem ra Kudo Shinichi cùng thanh mai trúc mã của cậu đã bị kẻ thù của Gin bắt đi mất rồi, hiện tại bọn cướp lại dám gọi tới cuộc điện thoại uy hiếp.
Vodka lập tức gọi điện thoại cho hacker bên trong tổ chức, ra lệnh cho bọn họ lập tức lần theo cuộc điện thoại mà Gin đang nói chuyện.
“Hừ, đá quý có thể cho ngươi, nhưng ta muốn nhìn thấy thành ý của ngươi.” Gin cười nhạo một tiếng, hoá ra cũng chỉ là một tên thợ săn đần độn.
Bên kia điện thoại trầm mặc một chút, sau đó ngắn ngủi nói một câu.
“Tốt.” Gin đáp một tiếng, cúp điện thoại rồi đem nhét trở về trong túi quần.
Vodka lập tức trở về bẩm báo: “Đại ca, tên đó đang sử dụng điện thoại công cộng, theo định vị thì là ở trung tâm công viên Beika.”
Gin đưa ngón tay dập tắt điếu thuốc lá, đối phương hiển nhiên là tay già đời, dùng điện thoại công cộng thì không thể tra được thông tin của điện thoại, cho dù hắn ta có sử dụng cũng không dễ dàng bị lộ ra tin tức, mà định vị lại là ở trung tâm công viên nói rõ kẻ thù đã sớm biết trước điện thoại di động sẽ bị lần theo, vì lẽ đó bọn chúng mới lựa chọn điện thoại công cộng ở một nơi nào đó, nơi nào tuyệt đối không phải là nơi ẩn náu của kẻ thù.
Vodka lại nói: “Hacker xâm nhập vào camera theo dõi phát hiện nhóm bắt cóc tiểu quỷ cùng Ran Mori chính là năm tên đàn ông ngoại quốc, bọn họ vẫn đang tăng cường kiểm tra các video ở những nơi khác, rất nhanh sẽ có thể biết được kết quả.”
“Trong chiếc nhẫn trên tay tiểu quỷ có gắn chip xác định vị khí, trực tiếp tra vị trí của cậu ta. Mặt khác lập tức liên hệ với Bourbon, để Bourbon điều tra từng gia tộc mafia bên Pháp.” Gin nhếch khoé miệng, giọng nói của tên đàn ông trò chuyện cùng hắn là tiếng Anh theo kiểu Pháp, chính là đã tự nói ra mình là người Pháp.
“Vâng.” Vodka đáp, lập tức bắt tay đi làm những chuyện này.
Shinichi bị bịt kín hai mắt không nhìn thấy được ánh sáng, hai tay bị trói về phía sau, hai tên đàn ông ngoại quốc ngồi hai bên cậu, phòng ngừa cậu nhảy xuống trên đường đang chạy.
Shinichi không cảm nhận được khí tức của Ran, Ran chắc là đang ở trên một chiếc xe khác, bởi vậy mới không thể nhìn thấy, Shinichi chỉ có thể ở trong lòng thầm đếm, căn cứ vào thời gian cùng tốc độ xe chạy, cùng thời điểm chạy qua đèn xanh đèn đỏ, liền phán đoán ra được cậu đang bị bắt đưa đến nơi nào.
Xe ô tô tám lần bảy lượt đi qua nhiều nơi, tuy rằng đi qua rất nhiều đường vòng, thế nhưng Shinichi dám khẳng định cậu vẫn chưa ra khỏi nội thành.
Sau khi xuống xe Shinichi bị người xô đẩy đi xuống cầu thang, gió lạnh buốt thổi vào mặt, tiếng bước chân mơ hồ có âm vang, hẳn là nơi tầng hầm hoặc kho chứa nào đó.
Đại khái qua ba, bốn phút, Shinichi nghe được tiếng mở cửa, ngay sau đó cậu bị đẩy vào rồi bị khóa trái cửa ở bên trong.
“Ran.” Cánh cửa phía sau Shinichi đóng kín, trong phòng tức thì rơi vào tĩnh lặng, Shinichi thăm dò hô một tiếng, bên trong gian phòng trống rỗng không có ai đáp lại. Cậu và Ran bị nhốt ở khác nơi, hơn nữa không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, mà cậu cảm thấy canh giữ ở chỗ cậu có vẻ lỏng lẻo... Thế nhưng cậu cũng không phải là quá lo lắng, bởi vì cậu tin tưởng Gin nhất định sẽ tới cứu cậu.
“Gin, không nghĩ tới anh cũng có ngày hôm nay.” Vermouth cầm hai ly rượu tao nhã tiêu sái tiến lại đây, trong đó một ly đặt trên mặt bàn, sử dụng lực đẩy về hướng Gin, không dự đoán trước cái ly vừa vặn trượt tới trước mặt Gin.
“Cô muốn chết thì để ta tiễn cô một đoạn.” Ngữ điệu khi nói chuyện của Gin lạnh đến mức khiến người ta run rẩy, biểu hiện ra tâm tình của hắn ngay lúc này thực không tốt chút nào.
“Vẫn vô tình như thế nha.” Thanh âm lạnh như băng của Gin không hù được Vermouth một chút nào, trái lại nhiệt tình lại tăng vọt ngồi vào bên người Gin, tay phải khoát lên trên vai Gin.
Cạch một tiếng, cái trán Vermouth bị một khẩu súng dí sát, Gin phải cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không lập tức bóp cò.
Vermouth đối với súng dí trên trán ngoảnh mặt làm ngơ, uống một hớp rượu nhỏ, quyến rũ cười một tiếng nói: “Người của chúng ta không nhiệm vụ trở thành người giám hộ, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ kia việc thiếu mất đi cánh tay hay cái đùi nào đó, ai cũng không thể bảo đảm.”
Gin di chuyển ly rượu, nhìn chất lỏng màu hổ phách ở trong ly bắn tung toé, cười lạnh nói: “Loại đàn bà tuỳ tiện, nếu ai dám ngộ thương tiểu quỷ, thì người chết chính là cô!”
“Ai dám ra tay với cục cưng quý giá của anh chứ, chỉ sợ bọn cướp không có mắt nhìn thôi!” Sắc mặt Vermouth hơi thay đổi một chút, giơ tay phật mái tóc ra đằng sau.
“Vermouth, thu hồi bộ mặt kia của cô đi, hiện tại đã không ai có thể cho cô chỗ dựa nữa.” Trên mặt Gin lộ ra một nụ cười quái dị, bất luận Vermouth thật lòng hay là đùa giỡn, thì cũng đã chạm đến đường biên giới của hắn. Nếu như Vermouth dám thừa dịp ra tay với tiểu quỷ, hắn không ngại giải quyết ả ta trước tiên đâu.
“Gin, tại sao nhất định phải là nhóc tiểu quỷ kia?” Vermouth từ trong hộp thuốc lá trên bàn rút ra một điếu thuốc nhen lửa, trong miệng tràn ngập mùi thuốc lá quen thuộc, mới cảm giác thấy ả đang rất gần với người đàn ông này. Gin đối với Kudo Shinichi là thật lòng, chỉ là ả thật sự không hiểu, trên đời này nhiều người ái mộ hắn đến như thế, hắn tại sao lại thật lòng đối đãi với tiểu quỷ kia đến như vậy?
“Không cần cô phải tỏ ra rất hiểu ta!” Gin nhìn chằm chằm vào Vermouth, ánh mắt liên tục càn quét khắp người ả, “Vermouth, cô bất quá cũng chỉ là một con cờ.”
Quân cờ chỉ có thể mặc cho người chơi bài bố, không có tư tưởng, một khi chúng vọng tưởng khống chế được người chơi cờ, thì chỉ có thể tan xương nát thịt. Giá trị lợi dụng của Vermouth còn lâu mới to lớn đến như vậy, nếu như hắn đã chán ghét, thì ả phụ nữ này cũng dễ dàng bị hắn vứt bỏ.