Edit: Cá
Beta: Hy
_____
Bác sĩ Lý sau khi thấy dáng vẻ của Chu Lạc Ly nhẹ nhàng thở dài, liền đi vào trong rồi đóng cửa lại, bắt đầu trị liệu tâm lý. Đại khái khoảng một giờ sau mới kết thúc trị liệu đi ra.
Tiết quản gia cùng bác sĩ Lý đi đến cổng chính, trông thấy một thanh niên mặc sơ mi trắng đang đi tới phía nhà bọn họ. Cơ mà trước mắt quan trọng vẫn là đưa bác sĩ Lý trở về trước, cho nên Tiết quản gia cũng không có để ý tới người thanh niên.
“Hôm nay làm phiền bác sĩ rồi, ngài đi thong thả.” Tiết quản gia tôn kính cúi đầu chào bác sĩ Lý.
“Không phiền toái, trị liệu cho thiếu gia là trách nhiệm của tôi.” Nói xong bác sĩ Lý liền rời đi.
Tại cổng chính gặp bác sĩ Lý, thanh niên ôn hòa cười cười với ông, sau đó đi tới hướng Tiết quản gia.
Đến gần, Tiết quản gia mới phát hiện thanh niên này có điểm quen mắt. Cẩn thận một hồi nhớ lại, ông liền nhớ ra thanh niên này chính là thiếu gia của Diệp gia — Diệp Mộ Sanh.
“Diệp thiếu gia.” Tiết quản gia chào hỏi cậu, tại sao thiếu gia Diệp gia lại đến Chu gia?
Kỳ thật đối với chuyện Chu Lạc Ly ngày đó gặp Diệp Mộ Sanh ở nơi nào, Tiết quản gia vẫn luôn nghi hoặc, bởi vì theo ông biết trước kia Diệp Mộ Sanh cùng Chu gia căn bản không quen biết. Nhưng thấy thiếu gia không có việc gì, Tiết quản gia cũng không nghĩ nhiều.
“Xin chào, cháu tới tìm Chu Lạc Ly, xin hỏi hắn ở nhà không ạ?” Diệp Mộ Sanh lễ phép mà cười nói.
“Thiếu gia ở trong phòng, để tôi đây đưa cậu đi, chỉ là……” Chỉ là Tiết quản gia cũng không dám chắc chắn đảm bảo thiếu gia sẽ chịu gặp cậu.
“Không có việc gì, ngài chỉ cần dẫn cháu đi là được.” Diệp Mộ Sanh nói.
“Được, xin đi theo tôi.” Tiết quản gia gật gật đầu nói. Tuy rằng Diệp thiếu gia cùng thiếu gia trước kia căn bản không quen biết, nhưng kết bạn cũng thực nhanh, có thể có bạn bè tới tìm thiếu gia chơi cũng tốt.
“Chính là nơi này.” Tiết quản gia nói với Diệp Mộ Sanh, sau đó liền giơ tay lên một bên gõ cửa, một bên nói: “Thiếu gia, Diệp thiếu gia tới tìm cậu.”
Tiết quản gia lặp lại vài tiếng, trong phòng mới truyền ra âm thanh của Chu Lạc Ly mệt mỏi khàn khàn: “Đưa cậu ta vào đi.”
Đối với chuyện thiếu gia thế mà muốn Diệp Mộ Sanh đi vào, Tiết quản gia rất là kinh ngạc.
Phải biết rằng Chu Lạc Ly đã hơn một năm vẫn luôn không cho phép người khác tiến gần tới phòng hắn, ngay cả cha mẹ hắn cũng không cho vào.
Khi đó Chu phu nhân cùng Chu lão gia lo lắng con trai sẽ tự sát, chỉ có thể dùng sức mạnh chế thủ pháp khống chế Chu Lạc Ly lần nữa tìm chết. Nhưng cũng may mắn sau khi bác sĩ tâm lí đến, thiếu gia lúc này mới hơi bình thường một chút.
Nhưng ngoại trừ cha mẹ cùng Tiết quản gia, Chu Lạc Ly chỉ cho phép một người nữa là bác sĩ tâm lý đi vào. Cho nên mỗi lần quét tước phòng đều là thời điểm Chu Lạc Ly hôn mê, đưa cơm đồ ăn cũng đều là Tiết quản gia tự mình đưa tới, tuy rằng trên cơ bản Chu Lạc Ly đều sẽ không ăn.
“Diệp thiếu gia, tôi đi xuống trước, có cái gì cần phân phó cậu gọi tôi một tiếng.” Đối với chuyện thái độ Chu Lạc Ly với Diệp Mộ Sanh làm tâm tình Tiết quản gia tốt lên rất nhiều, xem ra cần đem việc này nói cho phu nhân.
Tiết quản gia đi rồi, Diệp Mộ Sanh liền đẩy cửa đi vào, đập vào mắt cậu đó là một mảnh đen nhánh, nhưng vẫn là loáng thoáng có thể thấy Chu Lạc Ly ngồi ở mép giường.
Chu Lạc Ly ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm xuyên thấu thật dài mà phát lạnh nhìn Diệp Mộ Sanh, nghi hoặc nói: “Cậu tới làm cái gì?”
“Ai da, tôi tới đưa anh quần áo, đã giặt sạch sẽ.” Nhìn bộ dáng của Chu Lạc Ly lúc này, Diệp Mộ Sanh nhíu nhíu mày, bất quá vẫn là một bên giải thích, một bên cầm túi giấy trong tay đưa qua.
“... Kỳ thật cậu không cần mang tới.” Tuy là nói như vậy, nhưng Chu Lạc Ly sửng sốt một lát liên tiếp nhận túi giấy, sau đó đặt trên giường.
Danh Sách Chương: