Edit by Cá
Beta by Hy
****
“Làm sao vậy?” Diệp Mộ Sanh một tay chống cằm, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, vẻ mặt đầy ý cười nhìn Chu Lạc Ly ở bên cạnh.
“Ngày mai tôi sẽ đi cắt tóc.” Chu Lạc Ly rũ đôi mắt xuống, lông mi thật dài, làn da trắng trẻo tạo thành một loạt hình ảnh đẹp mắt.
Nghe Chu Lạc Ly nói như vậy, Diệp Mộ Sanh vui vẻ mà sát gần Chu Lạc Ly, đặt cánh tay lên trên vai hắn nói: “Được, ngày mai tôi đi cùng anh!”
Chu Lạc Ly cau mày, kéo cánh tay Diệp Mộ Sanh ra, nâng con ngươi ảm đạm lên, tiếng nói trầm thấp nhàn nhạt: “Không cần, tôi tự mình đi là được.”
Diệp Mộ Sanh cười cười thu hồi cánh tay bị kéo ra, cậu đoan chính ngồi ở trên ghế: “Nếu anh không muốn tôi đi, vậy thì tôi liền không đi.”
Chu Lạc Ly khóe miệng giật giật, vài lần muốn nói lại thôi. Ở trong ánh mắt chờ mong của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại, cái gì cũng không nói.
Không bao lâu sau, Diệp Mộ Sanh muốn về, bởi vì cậu đi taxi tới, cho nên Chu phu nhân liền bảo tài xế Chu gia đưa cậu trở về, Diệp Mộ Sanh cũng không có cự tuyệt.
Chu Lạc Ly đi tới phía trước bảo Tiết quản gia đem quần áo ngày đó Diệp Mộ Sanh cho hắn mượn sửa sang lại thật tốt để Diệp Mộ Sanh mang về.
Chu Lạc Ly đứng ở cổng nhà mình, nhìn xe con đã đi xa, thần sắc Chu Lạc Ly nhàn nhạt, gương mặt tái nhợt không có quá nhiều cảm xúc, nhưng con ngươi đen nhánh ảm đạm không ánh sáng kia lại dâng lên tình cảm kỳ dị.
Cuộc gặp gỡ tại mộ địa, kỳ thật đối với chuyện Diệp Mộ Sanh đột nhiên xuất hiện làm Chu Lạc Ly có rất nhiều nghi hoặc. Ai lại có lòng tốt đi trợ giúp một người xa lạ như vậy cơ chứ?
Nhất cử nhất động của Diệp Mộ Sanh đều chứa khí chất quý tộc, lại còn có Tiết quản gia luôn xưng là Diệp thiếu gia, điều này đủ chứng minh Diệp Mộ Sanh là một thiếu gia quý tộc.
Nếu thân phận của Diệp Mộ Sanh là thiếu gia quý tộc, Chu Lạc Ly càng nghi hoặc. Bởi vì trong mắt hắn, sinh trưởng bên trong gia đình quý tộc đều không phải hạng người lương thiện gì. Chu Lạc Ly cũng tự thừa nhận, bản thân hắn sinh ra trong thế gia hắc đạo, hắn cũng không phải người tốt lành gì.
Nhưng đến khi Diệp Mộ Sanh xuất hiện, làm Chu Lạc Ly đánh mất nhận thức về con em quý tộc. Dù cho hắn không biết vì sao ngày đó Diệp Mộ Sanh lại xuất hiện ở mộ địa.
Nhưng Chu Lạc Ly nhìn ra được bản chất của Diệp Mộ Sanh là lương thiện, mặc dù đối với Chu Lạc Ly mà nói cái loại lương thiện, chuyện gì cũng ra tay cứu giúp này kỳ thật chính là đồ ngốc.
Chỉ là Chu Lạc Ly không thể không thừa nhận lúc Diệp Mộ Sanh mỉm cười giống như gió xuân ôn nhu làm người ta có cảm giác rất thoải mái.
Chu Lạc Ly trở lại phòng rồi đóng cửa lại, thấy cửa sổ đang mở rộng, Chu Lạc Ly chau mày. Hắn đi đến trước cửa sổ, lúc đang chuẩn bị đóng cửa sổ lại, kéo bức màn lên, tay vừa mới vươn ra liền ngừng ở giữa không trung.
“Aiz, nếu muốn thay đổi vậy thì bắt đầu làm quen với chuyện này đi.” Chu Lạc Ly nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thu hồi tay lại, đi tới phía mép giường.
Ngồi ở trên mép giường màu đen, Chu Lạc Ly đặt khuỷu tay ở trên đùi, đôi tay gắt gao bụm mặt, mái tóc quá dài buông xuống ở trên những ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng.
Ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp khẽ khàng chiếu xuống trên người Chu Lạc Ly, hắn cứ như vậy mà lẳng lặng ngồi mười mấy phút, Chu Lạc Ly như là nghĩ tới gì đó, đột nhiên buông tay ra, mở mắt.
Cúi đầu, ánh mắt Chu Lạc Ly nhìn về phía túi giấy màu lam nhạt được đặt trên giường, đây là quần áo Diệp Mộ Sanh mang trả hắn. Ngừng một lát, Chu Lạc Ly cầm lấy túi giấy đổ quần áo ra.
Vốn dĩ quần áo đã được gấp chỉnh tề, cứ như vậy mà rơi xuống trên giường, thứ rơi xuống cuối cùng chính là một đồ vật màu xanh biển. Nháy mắt bên tai trắng nõn của Chu Lạc Ly nhuộm thành màu đỏ, bởi vì cái thứ màu xanh biển này là quần lót của hắn!
*****
Editor có lời muốn nói: Hai bạn trẻ sắp đi học rồi và mình cũng sắp đi học huhu
Danh Sách Chương: