• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Cát Sa bị ép lên tường, một mặt sợ làm bẩn váy, một mặt sợ thỏi son chạm vào người mình, cả cơ thể đều căng cứng đến mức sắp nổ tung.


Nếu không có bộ váy này, chắc chắn cô sẽ không rơi vào tình huống éo le như vậy. Chu Cát Sa đau khổ nghĩ thầm.


Quỳnh Mai tuy cảm thấy rất tội lỗi, nhưng vẫn phải xin lỗi bạn thân mình, hai ba động tác liền nhanh chóng hạ son lên đôi môi mềm mại.


"Mím môi vào nếu không muốn mồm bê bết son." Quỳnh Mai cảnh cáo.


Chu Cát Sa đưa ánh mắt cầu cứu về phía Mục Văn, nhưng "anh hùng khó qua ải mỹ nhân", Mục Văn đành nghe theo lời người mình thương mà làm ngơ.


Sau vài chục giây căng thẳng, bờ môi vốn căng tròn càng trở nên đầy đặn hồng hào, tựa như trái dâu đầu mùa, nhìn là muốn cắn.


Quỳnh Mai vén tóc lên, tự hào ngắm nhìn tác phẩm của mình. Trước mặt cô đây là một gương mặt trắng nõn như trứng gà bóc, đôi mắt to tròn long lanh, hàng lông mi dài cong vút khẽ rung rinh theo từng cái chớp mắt, chiếc mũi cao kết hợp với cái miệng xinh xắn nhỏ nhắn. Khí chất thanh cao, kiêu hãnh, đặc biệt nổi bật dưới vầng trăng trên trời.


Quỳnh Mai nhất thời bị u mê trước sự xinh đẹp này, vô tình thốt ra :"Cát Sa, để tạ lỗi, tớ nguyện ý làm bạn gái cậu."


Mục Văn phát hiện có điều không ổn, định tiến lên ngăn cản, nhưng con người đằng sau anh còn nhanh hơn, vài bước đã đứng trước hai vị mỹ nhân.


Quỳnh Mai khó hiểu quay sang, muốn hỏi danh tính của người kỳ lạ từ trên trời rơi xuống. Do trời hơi tối nên Quỳnh Mai chưa nhìn rõ được ngoại hình của người vừa mới đến. Cô chỉ biết đó là một người đàn ông cao ráo, vai rộng eo nhỏ, đôi chân thon dài dưới chiếc quần Âu. Người đó đứng ngược sáng với ánh trăng, trên người khoác một chiếc áo sơ mi xanh, khuôn mặt chìm trong bóng tối. Dù chỉ đứng yên không nói gì nhưng người đàn ông đó vẫn toát lên vẻ nhã nhặn trầm ổn, trông giống như một quý công tử bước ra từ truyện cổ tích.


"Vị tiểu thư này, phiền cô buông tay khỏi bạn gái tôi." Anh lịch sự đề nghị.


"Hả..." Quỳnh Mai hoàn toàn chìm mê dưới giọng nói đầy tính mê hoặc của người lạ này, bộ mặt ngơ ngác.


Ôn Ngôn khẽ nhíu máy, bắt lấy cánh tay của Cát Sa, kéo cô sau lưng mình, không dấu vết ngăn cách hai người.


Nguy hiểm quá...


Tình địch của anh không chỉ dừng lại ở con đực, mà ngay cả giống cái cũng bị cô vợ nhỏ nhà anh thu hút.


Sau này nhất định phải khẳng định chủ quyền !


"Có thể cho chúng tôi một khoảng thời gian riêng ?" Ôn Ngôn lạnh nhạt nói.


Mục Văn cảm thấy gương mặt này có chút quen quen, nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu. Hơn nữa Cát Sa có vẻ không phản đối, có lẽ là đúng là anh bạn trai thần bí của cô sao ?


Quỳnh Mai ngớ người, gật đầu đồng ý, sau đó vội vàng ra hiệu cho Mục Văn đi cùng mình. Trước khi biến mất sau bức tường, cô cố tình ngoái lại sau. Lúc này ánh trăng trực tiếp chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ bất phàm của người đàn ông đó, một gương mặt yêu nghiệt nghiêng nước nghiêng thành hiện lên trong tầm mắt cô.


"Đừng ngắm nữa, mắt sắp lòi ra rồi kìa." Mục Văn ăn phải dấm chua, nghiến răng.


Quỳnh Mai cười hì hì, chạy nhanh để đi cùng hàng với anh, tám chuyện :"Cậu không thấy anh ta rất đẹp trai sao ? Lại còn có vẻ quen biết với Cát Sa nữa..."


Mục Văn nhún vai, trả lời :"Hình như tớ gặp anh ấy một lần rồi. Hai năm trước hay sao ý."


Tiếng cười nói rôm rả ngày càng xa dần, để lại bầu không khí ảm đạm tại sân sau. Ánh mắt Ôn Ngôn không rời khỏi khuôn mặt trắng bệch của cô, trái tim khẽ nhói.


Người con gái trước mặt anh hoàn toàn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc tích cực nào, tròng mắt cô trợn to, bàn tay run rẩy, bộ dạng đáng thương khiến anh không biết phải làm gì.


"Anh..." Ôn Ngôn mở miệng.


"Chát." Còn chưa nói hết câu, bên má trái của anh đột nhiên nóng rát, tê tái chưa từng có. Đầu anh giữ nguyên vị trí lệch sang bên phải, lớp kính che đi tia ảm đạm trong đôi mắt.


Chu Cát Sa nhìn người đàn ông cao lớn kia, sự tức giận hoà lẫn cùng mong nhờ đột ngột bùng phát như một trái bom. Cô gào lên, vừa mắng vừa khoa chân múa tay :"Mẹ kiếp, hai năm thanh xuân của bản cô nương, anh có trả được không ? Suốt quãng thời gian vừa qua, anh miệt mài hăng say tập trung vào công việc như vậy, có bao giờ nghĩ đến con ngốc hàng ngày luôn luôn chờ đợi anh trong vô vọng ? Mẹ kiếp, nói đi là đi luôn, cũng không cho bất cứ phương thức liên lạc nào."


Ôn Ngôn bặm môi.


Chu Cát Sa thấy anh không phản ứng gì, liền càng tức. Tức giận đến mức đôi mắt còn có thể toé ra lửa. "Anh nghĩ anh là ai ? Là ai mà có thể khiến em chờ đợi lâu như vậy ? Anh có biết hai năm qua đã có bao nhiêu người theo đuổi em không ? Từ đại gia đến người bình thường, em không thiếu người nào. Nhưng bản cô nương đây lại từ chối ! Con mẹ nó sao em lại ngu ngốc như vậy, biết thế đồng ý bừa một người, hiện tại... hiện tại đã... không phải đau khổ như vậy..." Nói đến đây cô không chịu được nữa, khóc thút thít, ôm mặt vào tay mà khóc như một đứa trẻ.


Ôn Ngôn luống cuống ôm cô vào lòng, bị đẩy ra cũng cố gắng ôm lại, siết chặt như sợ cô biến mất.


"Anh xin lỗi... Là lỗi của anh, đừng khóc nữa mà..." Ôn Ngôn không có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, thật ra là từ lớn đến giờ anh cũng chưa bao giờ từng phải dỗ dành ai. Nhưng vì đây là cô, nên anh đang cố gắng hết sức.


Chu Cát Sa lau hết nước mắt nước mũi lên chiếc áo sơ mi của anh, đến khi mặt trước của chiếc ướt một mảng, cô mới hài lòng ngẩng đầu lên, giọng nói nghẹn ngào hỏi anh :"Giờ trở về rồi, có đi nữa không ?"


Ôn Ngôn vuốt tóc cô, đáy mắt dịu dàng nhu tình, khẽ lắc đầu :"Không, ở lại với em..."


Trong lúc cử động má phải của anh vô tình chạm phải gọng kính, cơn đau trực tiếp luồn qua dây thần kinh lên thẳng não khiến anh khẽ cau mày.


Chu Cát Sa lúc này mới cảm thấy hơi hối hận vì đã hành động bột chột. Cô khịt mũi, định lùi lại, nhưng cánh tay anh đã nắm chắc eo cô, đẩy cô về phía ngực mình, để mặt cô đối diện với trái tim đang bấn loạn của anh.


"Không sao đâu, nỗi đau này làm sao có thể so với nỗi đau mà hai năm qua em phải chịu đựng." Ôn Ngôn tựa cằm lên đỉnh đầu cô, hít thở hương thơm mà anh hằng nhớ nhung mỗi khoảnh khắc.


Hai người cứ thế im lặng đứng ôm nhau, ánh trăng chiếu vào cặp tuấn nam mỹ nữ, tạo thành cảnh tượng động lòng người.


Đến khi nhạc từ sân khấu ở sân trước vang lên, Chu Cát Sa mới bừng tình thoát khỏi lồng ngực anh. Ôn Ngôn có chút không đành lòng thả cô ra, nhưng cuối cùng anh vẫn buông tay.


"Trường đang có dạ hội. Anh... có muốn đi không ?" Chu Cát Sa cúi gằm mặt xuống, giả vờ như đang chỉnh lại y phục trên người mình.


Ôn Ngôn nheo mắt nhìn bộ váy đen huyền kia, càng nhìn càng thấy người con gái của anh từ lúc nào đã trở thành một bông hoa kiều diễm. Hơn nữa qua những lời cô vừa nói, anh có thể mơ hồ đoán ra xung quanh cô chắc chắn rất nhiều ong bướm. Đặc biệt là cô gái tóc xoăn khi nãy, anh mà tới muộn chút nữa chỉ sợ cô gái của anh sẽ bị cướp mất.


Tuy suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng anh chỉ đơn giản trả lời :"Em ở đâu, anh ở đấy."


Chu Cát Sa bĩu môi, quay người bước đi, để lại một câu :"Đi theo em."


Biết cô còn giận, anh cũng không dám đòi hỏi nhiều, lặng lẽ bước theo cô.


Hai người đi xuyên qua hành lang, ánh sáng rực rỡ từ những chiếc đèn lồng được gắn trên cây cùng không khí sôi nổi trên sân khấu ngay lập thu hút ánh mắt của Chu Cát Sa. Những bộ váy lộng lẫy, những chiếc vest bảnh bao, những cô cậu học trò rũ bỏ sự ngây thơ hồn nhiên của tuổi thanh xuân, trở thành những tuấn nam mỹ nữ yêu kiều.


Có lẽ đã đến giờ nhảy chính, từng cặp đôi dẫn nhau đến giữa sân, cùng nhau đung đưa theo bản nhạc trữ tình nhẹ nhàng phát ra từ sân khấu.


Cô chậc một tiếng, nếu biết có nhiều người như vậy, cô đã không đi.


Ôn Ngôn từ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Cát Sa, thấy cô có vẻ chán nản, anh lấy hết dũng khí của mình nắm tay cô, chậm rãi dắt tay cô hoà mình vào buổi dạ hội.


Ôn Ngôn trông như một vị vương giả lãnh khốc, tuy lạnh lùng nhưng lại vô cùng thu hút. Lông mày rậm, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sâu hoằm chỉ chứa mỗi hình bóng một cô gái. Đặc biệt là khí chất sạch sẽ không tỳ vết kia, dễ dàng hạ gục những trái tim yếu đuối không phòng bị của mọi cô gái trong buổi tiệc.


Nhưng khi nhìn đến người mà anh đang nắm tay, các cô gái chỉ biết ôm đầu khóc trong thầm lặng.


Quá đẹp, vừa huyền bí vừa ngọt ngào, các cô đấu không được !


Cát Sa lần đầu tiên bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác cả cơ thể đều căng cứng.


Ôn Ngôn vỗ vào tay cô, giọng nói du dương mang theo sự cưng chiều vô tận :"Đừng căng thẳng, nhìn vào anh đi."


Chu Cát Sa làm theo, quả nhiên tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều. Ôn Ngôn nhìn xung quanh, cuối cùng cúi xuống thì thầm với cô :"Em có muốn nhảy không ?"


Chu Cát Sa nếu lúc bình thường chắc chắn sẽ giơ chéo hai tay nói to không đồng ý, nhưng có lẽ hôm nay cảm xúc không ổn định, cô gật đầu đáp ứng, tuy nhiên vẫn e ngại nói khẽ :"Em không biết nhảy..."


Ôn Ngôn cong môi, trả lời :"Không sao, em chỉ việc dẫm lên chân anh, còn lại để anh lo."


Chu Cát Sa hớ một tiếng, lúc tỉnh lại đã thấy mình bị kéo vào sàn nhảy, hai tay của Ôn Ngôn một thì để lên eo cô, tay còn lại nắm lấy tay cô.


Cơ thể anh khẽ chuyển động, nhịp nhàng theo bản nhạc. Chu Cát Sa cũng bị cuốn theo, từ lúc nào đã bước theo bước nhảy của anh, cũng không cần phải dẫm lên chân anh mà nhảy.


Đuôi váy phấp phới theo từng bước chân, cảnh tượng mỹ lệ, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của mọi người trong dạ tiệc.


Các cô gái ngưỡng mộ nhìn cặp đôi nổi bật kia, bắt đầu mơ mộng về chàng hoàng tử tương lai của mình. Quỳnh Mai đứng ở bên ban tổ chức, cũng không ngại ngùng mà giơ nắm tay lên, làm động tác cổ vũ.


Nhưng Chu Cát Sa nào có hay. Cô hiện tại đã lỡ chìm vào đôi mắt chan chứa bao sự cưng chiều cùng tình yêu vô tận kia rồi, mọi thứ xung quanh dường như bị mờ đi, cuối cùng biến mất, chỉ còn người đàn ông đằng trước cô.


Lần đầu tiên Chu Cát Sa bị say, không phải là vì say rượu, mà là say tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK