• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong căn phòng phẫu thuật là một mảng yên tĩnh. Rõ ràng là bộ xử lý không khí đang không ngừng hoạt động, áp suất được kiểm soát rất tốt, tuy nhiên tâm tình người trong phòng đều ngột ngạt khó thở.


Ánh sáng trực tiếp chiếu từ chiếc đèn trên cao, chiếu lên cơ thể người nằm bất động trên giường bệnh và cả dãy số liệu trên bảng máy tính đang liên tục thay đổi.


"Bệnh nhân đang xuất huyết." Nữ y tá trợ lý sốt ruột nói.


Bác sĩ thực tập bên cạnh cuống lên, lo lắng nhìn người đàn ông từ nãy giờ chỉ im lặng làm việc.


"Xuất huyết... Bệnh nhân xuất huyết thì phải..." Vị bác sĩ thực tập lắp bắp, tay cầm kéo phẫu thuật rung lên. Tuy đã rất cố gắng nhớ lại bài học nhưng lần đầu tiên thực hành ngoài đời, cô vẫn không kiềm chế được mà run sợ căng thẳng.


Cô vô thức ngước lên nhìn người đàn ông đang cau mày mất kiên nhẫn.


Chiếc khẩu trang che kín gần hết khuôn mặt anh tuấn, chỉ để lộ cặp mắt dài xinh đẹp, lông mi cong cong hình vẩy quạt, mỹ lệ đến mức khiến người khác phải ngẩn ngơ ngắm nhìn.


Tuy nhiên trong trường hợp này, không ai có tâm trạng mà thưởng thức cái đẹp. Đặc biệt khi chủ nhân của gương mặt đó hiện tại đang rất không hài lòng.


"Mau chóng hạ huyết áp bệnh nhân." Ôn Ngôn cuối cùng cũng không nhịn được mà chỉ huy.


"Tiêm 30 mmHg thuốc giãn mạch." Anh chỉnh chiếc gối ở đầu bệnh nhân, tư thế từ đỉnh đầu đến chân một góc khoảng 180 độ.


Nữ y tá cẩn thận tiêm một liều lượng vừa phải, dung dịch theo ống dẫn chảy trực tiếp vào người bệnh nhân.


Cứ vài phút cô lại tiêm thêm một chút, điều chỉnh liều lượng theo thời gian.


Ôn Ngôn cầm dao phẫu thuật, ngón tay thon dài khẽ chuyển động. Vị bác sĩ thực tập trong mắt hoàn toàn là ngưỡng mộ cùng sùng bái, không biết làm cái gì ngoài đưa dụng cụ cho anh mỗi khi anh vươn tay ra.


Nửa tiếng sau, số liệu trên máy tính trở lại bình thường. Ôn Ngôn dừng tay lại, ánh mắt thâm thuý lạnh lùng quan sát vết mổ mình vừa làm.


"Khâu đi." Thanh âm nhàn nhạt ra lệnh.


Vị bác sĩ thực tập gật đầu, thầm cổ vũ chính bản thân mình rồi lấy sợi chỉ tự tiêu cùng kim, bắt đầu làm việc.


May mắn tiếp theo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Bệnh nhân được đưa vào phòng theo dõi, cuộc phẫu thuật kết thúc.


Chiếc xe lăn bánh ra khỏi phòng phẫu thuật, ba người bước theo sau.


Nữ y tá rửa sạch tay rồi cúi chào Ôn Ngôn, để lại đôi nam nữ một mình trong phòng.


"Bác sĩ Ôn, hôm nay tôi... hơi mệt, lúc mổ có chút không thoải mái, mong anh thứ lỗi." Vị bác sĩ thực tập run run nói.


Ôn Ngôn lột khẩu trang, cởi áo khoác phẫu thuật sau đó rửa từng ngón tay thật kĩ càng. Xong xuôi hết anh mới quay lại nhìn nữ thực tập kia, ánh mắt nghiêm khắc trách cứ :"Tâm tình cô thoải mái hay không tôi không quan tâm, nhưng trong phòng bệnh chỉ được quan tâm duy nhất tới bệnh nhân trước mặt."


Nữ bác sĩ thực tập cúi gằm mặt xuống, lí nhí nói :"Vâng, tôi đã biết."


Ôn Ngôn lười đáp lại, quay đầu đi ra khỏi phòng.


Anh mở cửa ra, bất ngờ nhìn thấy trên dãy ghế chờ bên ngoài một bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc.


Cô gái cắt mái tóc ngắn ngang vai, ánh mắt khép hờ lim dim ngủ gật trên ghế. Không quá khó khăn để đoán rằng cô vừa chạy trực tiếp từ hiện trường tới đây. Vết bùn đất lem luốc dính đầy trên khuôn mặt trắng trẻo cùng bộ quần áo mùa đông, nhìn thảm hại vô cùng.


Một số người đi qua cô đều không nhịn được ngoái đầu lại thêm một lần nữa, cảm thấy gương mặt cô rất giống với nữ phóng viên nổi tiếng xuất hiện trên kênh thời sự tối nay.


Đáy mắt Ôn Ngôn thoáng chốc trở thành một mảng nhu hoà ấm áp, anh cúi người xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, bế cô ôm ngang theo kiểu công chúa.


Chu Cát Sa bị ôm vào trong ngực, bên chóp mũi là hương thơm sạch sẽ nam tính quen thuộc, chiếc miệng anh đào chép chép.


"... Chồng ?"


Ôn Ngôn hôn lên đỉnh đầu cô, khẽ khàng đáp lại như sợ cô tỉnh giấc :"Ừ, anh đây."


Bất giác, khoé miệng cô cong lên, chôn mặt vào lồng ngực anh.


"Lạnh." Giọng nữ mềm mại mang theo vẻ ngái ngủ.


Ôn Ngôn ôm cô càng chặt hơn, chỉ hận không thể dung hợp cơ thể hai người vào làm một.


Anh một đường đi xuống bãi đỗ xe, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế, cẩn thận cài dây an toàn.


Bên ngoài trời đã khuya, trên đường cũng không còn nhiều xe cộ đi lại. Ôn Ngôn nhấn chân ga, nhanh chóng phóng xe về nhà.


Chu Cát Sa đã hơi tỉnh giấc liền muốn tự đi, nhưng Ôn Ngôn bỏ ngoài tai mọi lời mè nheo, mạnh mẽ dứt khoát nâng cô lên đi vào thang máy.


Chu Cát Sa trước khi được đặt lên giường liền bị Ôn Ngôn thay một loạt quần áo, tắm rửa đánh răng sạch sẽ. Suốt quá trình mắt cô đóng rồi lại mở, ngoan ngoãn để anh đối xử với mình như con búp bê.


Sau khi đã hoàn thành hết, Chu Cát Sa rúc đầu vào người anh, tìm kiếm sự ấm áp. Ôn Ngôn tỉ mỉ đắp lại cho cô chiếc chăn bị vén sang một bên, cuối cùng liền hôn một cái lên bờ má mịn màng, khẽ nói.


"Ngủ ngon, vợ."


"Ừm... ngủ ngon chồng yêu." Chu Cát Sa thực sự quá mệt mỏi, chúc anh ngủ ngon xong liền chìm luôn vào giấc mộng, lần này ngủ liền tù tì đến tận buổi trưa hôm sau.


Tỉnh dậy, mắt cô hé ra, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ đến nghẹt thở. Ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết, theo năm tháng càng có phong vị đàn ông trưởng thành mê người. Thực sự mỗi lần mở mắt ra nhìn thấy anh, trái tim cô vẫn không nhịn được mà co rút mạnh mẽ, phấn khích vô cùng.


"Chào buổi sáng." Ôn Ngôn khẽ cười.


Mỹ nam cười tỏa nắng không nghi ngờ gì nữa chính là liều thuốc kích thích cho một ngày mới.


Chu Cát Sa vươn người làm vài động tác khởi động buổi sáng, trên miệng luôn treo nụ cười thoả mãn.


"A... lâu lắm mới được ngủ ngon như thế này." Cô cảm thán.


Ôn Ngôn ôm lấy cô từ đằng sau, tựa cằm lên bờ vai mềm mại.


"Lần sau không cần chờ anh, về nhà ngủ trước cho đỡ mệt." Ôn Ngôn dặn dò.


Công việc cô bận rộn, so với anh càng bận bịu hơn. Vài ngày mới về nhà một lần, ngủ một giấc liền xách ba lô đi tiếp. Mặc dù rất nhớ vợ nhưng anh không nỡ lãng phí khoảng thời gian nghỉ ngơi quý báu của cô, càng mong cô có thể giữ sức khỏe thật tốt.


Nhìn xem, cô dùng hơn một năm để trở thành một trong những phóng viên trụ cột của đài truyền hình, làm sao anh dám cản trở cô ?


Chu Cát Sa lắc đầu, thỏ thẻ nói :"Em nhớ anh..."


Ôn Ngôn cưng chiều xoa đầu cô, hôn lên khoé mắt rồi trượt dần xuống dưới.


Cảm thấy anh sắp bắt đầu bộc phát thú tính, cô vội vàng đẩy anh ra, chuyển chủ đề.


"Không phải chỉ có mỗi mình em, con... cũng nhớ anh." Cô đỏ mặt.


Ôn Ngôn cười dịu dàng, bàn tay đặt lên vùng bụng hơi nhô lên của cô, giọng nói trầm thấp êm tai.


"Anh cũng nhớ hai mẹ con."


Chu Cát Sa cười híp mắt, nắm tay anh đi đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị bữa trưa.


Hai người ngồi vào bàn chuẩn bị ăn, đột nhiên anh nói.


"Anh định chuyển nhà." Ôn Ngôn múc cho cô một bát cháo nóng hổi, cẩn thận thổi vài lần rồi mới đưa cho cô.


Chu Cát Sa bất ngờ, hỏi :"Làm sao vậy ? Anh không thích chung cư này nữa sao ?"


Cô có vẻ rất ngạc nghiên. Dù sao bọn cô đã sống chung gần được hai năm, cảm thấy dịch vụ tiện ích ở đây khá tiện lợi. Bên dưới có siêu thị, công viên để đi dạo tiêu cơm, trên tầng thượng có bể bơi sạch sẽ, an ninh luôn luôn được đảm bảo, CCTV khắp mọi nơi, nhìn như thế nào cũng thấy vô cùng lý tưởng.


Ánh mắt anh lướt qua bụng cô, dịu dàng nói :"Chỗ này rất tốt, nhưng hơi xa đài truyền hình. Hơn nữa gần đây cũng không có nhà trẻ nào."


Nghe anh nói ẩn ý như vậy, trái tim cô ngay lập tức mềm nhũn ra.


Cô sảng khoái đồng ý :"Được thôi, anh chọn được nhà chưa ? Có cần em giúp không ?"


Ôn Ngôn lắc đầu, trả lời :"Chiều nay anh cùng em nghiên cứu, có được không ?"


Chu Cát Sa rà xoát lại lịch làm việc ngày hôm nay của mình, nhanh chóng nói :"Em rảnh."


Ôn Ngôn mỉm cười, đang định xoa đầu cô thì bên tai đột ngột nghe thấy cô nói.


"Nhưng mà... em muốn trả một nửa số tiền."


Ôn Ngôn khựng lại, trầm mặc.


Chu Cát Sa biết anh đang rối răm, liền đặt bát xuống, thanh âm nghiêm túc rõ ràng.


"Khoảng thời gian qua em đã tiết kiệm được kha khá, anh không cần phải lo. Hơn nữa em cũng muốn đóng góp cho tổ ấm nhà mình, như vậy sẽ thoải mái hơn." Chu Cát Sa thành thật giải thích.


Cho dù Ôn Ngôn không nói, cô cũng biết từ khi bọn cô cưới nhau, anh đã chuyển hết từ sổ đỏ đến xe sang tên cô. Cảm động thì cảm động thật, nhưng từ trong thâm tâm cô vẫn mong muốn cùng anh sánh vai gánh vác gia đình, chia sẻ cùng nhau từ những chuyện nhỏ nhặt đến những vấn đề to lớn.


Ôn Ngôn suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, tươi cười ôn nhã nhu hoà.


"Được, mọi thứ đều theo em." Đáy mắt tràn đẩy sủng nịch, lấp lánh tình cảm, đủ để khiến bất kỳ người con gái nào cũng phải trầm mê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK