• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Cát Sa vừa mới phỏng vấn xong thì lại phải đến trường học. Ngay cả cuộc hẹn đi chơi cùng hội Quỳnh Mai cũng không đi được.


Ghi ghi chép chép, thỉnh thoảng lại che mồm ngáp, vậy mà đã xong cả buổi chiều. Cô không quay về kí túc xá luôn mà đi bộ thong thả trên sân trường, hít thở không khí trong lành hiếm hoi giữa lòng thành phố.


Cho đến khi tâm tình thoải mái hơn một chút, cô mới đi qua chỗ nhà ăn, mua hai suất cơm đặc biệt, sau đó bước lên cầu thang kí túc xá.


Tiểu muội muội nhìn thấy Cát Sa tỷ trở về, hớn hở đón chào :"Tỷ tỷ, hôm nay phỏng vấn tốt chứ ạ?"


Chu Cát Sa nhếch môi vén tóc lên, bộ dạng soái khí kinh người. Cô nháy mắt với cô bé, trả lời :"Đoán xem ?"


Chỉ khổ cho tiểu muội năm hai chưa hiểu sự đời đã trở thành fan não tàn của đàn chị đẹp trai kia, liên túc gật đầu đáp :"Chắc chắn là tốt rồi, chị là Chu Cát Sa cơ mà..."


Chị là Chu Cát Sa cơ mà...


Em là Chu Cát Sa của anh mà...


Trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt cô cứng đơ. Chu Cát Sa vô thức đưa cho tiểu muội một hộp cơm, sau đó ngồi vào bàn học chẫm rãi ăn hộp còn lại.


Tiểu muội nhận lấy, lúc mở nắp ra thì ngoác mồm cười :"Trời ơi, lại còn là suất đặc biệt, em cảm ơn chị nhiều !"


Chu Cát Sa không nói gì, chăm chú ăn, thỉnh thoảng lại đáp lại muội muội năm hai vài câu.


Tiểu muội thấy tình hình ổn rồi, liền không nhìn được tò mò hỏi :"Cát Sa tỷ, dạo này chị gặp chuyện gì không vui sao ?"


Chu Cát Sa thở dài, không trả lời trực tiếp mà lại hỏi vặn lại :"Em đã từng thích ai đó chưa ?"


Tiểu muội thoáng chốc đã đỏ mặt. Cô bé ngại ngùng đút thìa cơm vào mồm, lúng búng nói :"Rồi ạ, nhưng vẫn đang theo đuổi."


"Theo đuổi ?" Chu Cát Sa nhướng mày.


Cô bé ngại ngùng gãi đầu, bộ dạng ngốc nghếch :"Chắc chị nghĩ con gái theo đuổi con trai là kì lắm đúng không... Nhưng bạn ấy là bạn cùng lớp với em, đầu óc ngây thơ lắm, em mà không theo đuổi thì còn lâu bạn ấy mới nhận ra tình cảm của em."


Chu Cát Sa nghe thấy vậy liền trầm mặc, kí ức dường như trở lại vài năm trước đây.


Cô trốn học đến phòng Y tế, cô mặt dày nói chuyện với anh, cô liên tục lấy cớ để bắt anh phải chú ý đến mình... và cả khoảnh khắc anh nói cô chờ anh trở về. Tất cả đều trở nên sống động như mới ngày hôm qua.


Có phải hay không bởi vì đã qua quãng thời gian theo đuổi nhiệt tình, bị anh sủng ái yêu thương che chở đến mức coi đó là lẽ dĩ nhiên mà cô lại trở nên như vậy.


Nhớ đến ánh mắt đau khổ của anh ngày hôm trước, cơ thể cô lại run lên bần bật. Người nào chả muốn cùng người mình yêu có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, nhất là khi Ôn Ngôn đã qua tuổi ba mươi, bị Ôn tiên sinh trong sáng ngoài tối giục giã.


Vậy mà cô lại vô tâm như vậy, thực sự rất muốn tự cho mình một cái tát.


Chu Cát Sa hít một hơi thật sâu lấy động lực, thầm nghĩ sau khi nhận được kết quả phỏng vấn, cho dù là tốt hay xấu, cô đều sẽ làm lành với anh.


———


Thời gian thoáng chốc đã trôi qua đến buổi tối hai ngày sau. Chu Cát Sa ngồi trên giường, tiểu muội nằm bên cạnh, cùng nhau hồi hộp mở thư thông báo.


"Thiên linh linh, địa linh linh, cầu mong cho Chu Cát Sa tỷ đỗ phỏng vấn..." Tiểu muội muội chấp tay trước ngực, lẩm bẩm.


Chu Cát Sa phì cười, xoa đầu cô bé, nói :"Đồ ngốc, mở mắt ra đi."


Tiểu muội muội hé một con mắt, sau đó trợn trừng luôn mắt còn lại.


"Ôi mẹ ơi, qua rồi, Cát Sa tỷ đỗ rồi !" Tiểu muội muội phấn khích hét lên.


Chu Cát Sa đáy mắt hiện lên đầy ý cười, chăm chú nhìn dòng chữ đỏ thông báo kết quả.


Cô gọi cho bố mẹ khoe ríu rít, sau đó gọi cho Quỳnh Mai. Trò chuyện suốt một tiếng mới luyến tiếc buông điện thoại.


Ngày hôm sau cô sẽ phải đến đài truyền hình bắt đầu kì thực tập sáu tháng, thời gian sẽ ngày càng bận rộn.


Tâm tình của cô lúc này mới thả lỏng đôi chút. Đầu óc cô để trên mây, cuối cùng lại hướng về phía anh.


À... Hình như cô phải xin lỗi anh.


Chu Cát Sa lần đầu tiên đi làm lành với bạn trai, không biết phải làm như thế nào. Cuối cùng cô đành dùng cách cổ điển nhất, viết ra một bức thư mà ngay cả cô đọc cũng cảm động, đút vào một chiếc phong bì xinh đẹp, định ngày mai sau khi qua đài truyền hình sẽ tới bệnh viện tìm anh.


Nhưng ai ngờ bức thư còn chưa tới tay, Chu Cát Sa đã gặp một rắc rối khó xử.


Câu chuyện bắt đầu từ buổi sáng cô đến nhận việc tại phòng.


Chu Cát Sa ăn mặc một thân áo phông xanh nhạt sơ vin cùng chiếc quần bò, vừa trẻ trung tươi tắn lại không gây phản cảm trong chốn công sở. Cô bước chân nhẹ nhàng tới chỗ tiếp tân, hỏi lễ phép.


Cô lễ tân khách sáo nói tầng cô phải lên, còn không quên nở nụ cười tươi tắn đầy chuyên nghiệp.


Chu Cát Sa bước vào thang máy, ấn nút. Khi mà hai cánh cửa sắp sửa chạm vào nhau, bên ngoài bỗng vang lên giọng đàn ông :"Đợi đã !"


Chu Cát Sa nhanh tay ấn nút mở cửa, nhưng tất cả đều không kịp. Trước khi cánh cửa khép lại, cô nhìn thấy vẻ mặt thoáng giận dữ của người bên ngoài, sau đó là một mảng kim loại bạc trắng.


Chu Cát Sa đứng trong thang máy, luống cuống vì xấu hổ cùng lo lắng. Xấu hổ vì đã hành động chậm khiến thang máy không kịp mở ra, lo lắng là vì gương mặt kia khiến cô có cảm giác quen thuộc, dường như đây không phải là lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng rồi cô cũng tạm gác lại sau, tập trung vào công việc trước mắt.


Theo chỉ dẫn của tờ thông báo, cô đi lên tầng mười, bước vào một gian phòng rộng lớn. Cả căn phòng khoảng hơn hai mươi người, mỗi bàn làm việc được chia cắt qua cái ngăn cao đến vai. Mọi người đều trông có vẻ bận rộn, người thì trực điện thoại, người thì ghi chép, người thì đánh máy, không khí làm việc sôi nổi đầy nhiệt huyết.


Một người trong số họ phát hiện ra người con gái vừa mới tiến vào phòng, liền tốt bụng nhắc nhở :"Người mới à ? Đến phòng trong cùng bên phải, chị Quyên đang đợi ở đó."


Chu Cát Sa ngoan ngoãn cúi người cảm ơn. Chị Quyên chính là người đứng đầu trong ban phóng viên, số liên lạc của chị ta được ghi cẩn thận trên tờ thông báo.


Cô trước tiên gõ cửa, sau khi nghe thấy hai tiếng nhàn nhạt "Vào đi" vang lên bên trong, cô mới đẩy cửa ra.


Đập vào mặt cô là gương mặt một cô gái trẻ lạnh lùng buộc tóc đuôi ngựa, cô gái đứng thẳng người, nghiêm trang nghiêm túc. Cái vẻ xa cách đó hợp hoàn toàn với hình ảnh chị Quyên trong trí tưởng tượng của cô, nhưng chẳng phải cô gái này quá trẻ sao ?


Câu trả lời ngay trước mắt. Trong vị trí góc căn phòng tối tăm được đặt một bàn làm việc, ngồi ngay ngắn ngắn ở đó là một người phụ nữ tầm bốn mươi, tóc búi cao, mặc đồ công sở, mắt kính lạnh lẽo đang thầm quan sát Chu Cát Sa. Đó mới chính là chị Quyên thât sự.


Chu Cát Sa ngẩng đầu thẳng, dõng dạc nói :"Em chào chị Quyên, em là Chu Cát Sa, người mới ạ."


Chị Quyên đánh giá một hồi cô gái xinh xắn vừa bước vào, trong lòng thầm hài lòng. Chị Quyên phất tay, chỉ vị trí bên cạnh cô gái mặt lạnh lùng, nói :"Đứng ở đó đi, chúng ta chờ thêm một người rồi tôi sẽ phổ biến công việc của mấy cô cậu."


Chu Cát Sa đứng bên cạnh cô gái trẻ nhìn thấy lúc mới vào, xì xào nói thầm một lúc mới biết được cô gái tên Khánh Ly, quê ở nơi khác, đến đây xin việc rồi được nhận sau phỏng vấn. Tuy nói chuyện lãnh đạm nhưng nhìn dáng vẻ kia không phải là tỏ vẻ kiêu ngạo mà là từ nhỏ đã thế.


Tóm lại, Chu Cát Sa rất có hảo cảm với cô gái này.


Hai người đợi hơn ba phút thì đột nhiên cánh cửa bật ra. Chàng trai điển trai bước vào, không có chút rụt rè. Chàng trai ngó nghiêng khắp căn phòng, ánh mắt trợn trừng dừng lại trước thân hình người con gái giữa phòng.


"Là cô ?!" Chàng trai nở nụ cười khiêu khích.


Chu Cát Sa cụp mắt xuống, cắn môi. Lúc này cô mới nhớ ra chàng trai trước mặt cô đã gặp ở đâu, một lần sau khi bước ra khỏi phòng phỏng vấn, một lần trước thang máy sáng nay, và cuối cùng là gặp nhau tại phòng chị Quyên. Không biết có phải do định mệnh trêu đùa khiến cô gặp phải vị Cố thiếu gia trong truyền thuyết tận ba lần.


"Nhạc Khánh, cháu quen Chu Cát Sa sao ?" Chị Quyên dường như nhẹ giọng đi rất nhiều.


Cố Nhạc Khánh híp đôi mắt đào hoa, trả lời mơ hồ :"Cứ cho là thế đi."


'Anh ta giận thật rồi.' Chu Cát Sa đau khổ thầm nghĩ. Không cần ngẩng đầu lên, chỉ cần cảm nhận ánh mắt đầy tính xâm lược kia cũng biết hoàn cảnh của cô có bao nhiêu là nguy hiểm, đặc biệt là khi người đó là con trai duy nhất của đại cổ đông đài truyền hình.


"Thôi, ơn oán gì thì để sau, để cô phổ biến cho ba người luật lệ cùng công việc sau này." Chị Quyên nói.


Cố Nhạc Khánh cũng để lại mặt mũi cho chị Quyên, bước chân đứng ngay bên cạnh Chu Cát Sa, bộ dạng ngoan ngoãn lắng nghe.


Chị Quyên giảng qua một hồi các luật, sau đó nói về tinh thần trách nhiệm của một phóng viên, cuối cùng mới nói đến chuyện chính.


"Mỗi người sẽ được dẫn dắt bởi các tiền bối khách nhau, bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ nhận việc, ai theo ai sẽ được thông báo sau." Chị Quyên đều đều nói.


Chu Cát Sa yên lặng ghi nhớ trong đầu. Đến khi chị Quyên phất tay bảo đi ra, Chu Cát Sa cùng Khánh Ly mới bước ra ngoài.


Không biết vì sao Cố Nhạc Khánh lại cố tình ở lại, thậm chí khi cô chuẩn bị đóng cửa, cô thấy anh ta nhìn cô bằng đôi mắt xấu xa đầy mưu toán.


Khánh Ly là một người tinh tế, tuy chưa hiểu hết nhưng cũng đã lờ mờ đoán ra một phần. Cô nàng rủ Chu Cát Sa vào nhà vệ sinh nữ, đến khi chắc chắn không có ai ngoài họ, Khánh Ly mở giọng lạnh lùng :"Cố Nhạc Khánh là một con người không đơn giản, cô phải cẩn thận."


Chu Cát Sa bất an nói :"Không đơn giản như thế nào ạ ?"


Khánh Ly nhìn đôi mắt cún con trước mặt mình, tâm thoáng mềm lòng. Cô nàng thở dài, đăm chiêu kể :"Theo nguồn tin của tôi, hắn ta trêu hoa ghẹo nguyệt không ít cô gái trong đài truyền hình, yêu đương sau một thời gian là chủ động chia tay dứt khoát không chút lưu tình. Lần trước bạn của chị họ tôi cũng là hoa khôi của bên biên tập viên, yêu đương mặn nồng được hai tháng thì Cố thiếu gia vứt tiền bỏ người. Vừa có quyền, vừa có tiền, lại thích trêu đùa tình cảm con người, cô... nếu không đấu lại được thì cố gắng tìm một công việc khác đi."


Chu Cát Sa nghe đến đấy, thoáng giật mình.


Lẽ nào chỉ vì gây chút xích mích với một chàng thiếu gia nhà giàu quyền thế mà cô lại phải bỏ công việc mà cô hằng mong ước ?


Chu Cát Sa từng nghĩ anh ta sẽ không tồi tệ như vậy.


Nhưng cô đã lầm, hóa ra anh ta còn tồi tệ hơn cả thế.


Lúc cô đi hỏi xem ai sẽ là tiền bối dẫn dắt cô, Chu Cát Sa mới phát hiện ra người hướng dẫn của cô đã bị thay đổi ở phút cuối.


Kết quả là cô trở thành thực tập sinh dưới tay lão Húc, nổi tiếng với phong cách làm việc cứng ngắc cùng tính tình khắt khe, lúc nói chuyện bình thường cũng có thể phun ra lửa


Nhưng quan trọng hơn, đó là hai ngày sau cô sẽ phải lên núi cùng lão Húc và một anh quay phim để làm phóng sự về một ngôi làng nghèo khó nằm giữa núi đá chông chênh.


Nghe đến nhiệm vụ của mình, Chu Cát Sa ngay lập tức nghĩ đến việc nên hầm hay luộc anh chàng Cố Nhạc Khánh kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK