"Ngày tốt à?"
Nghe nói như vậy, theo bản năng Tần Mộc Ca dừng động tác tay lại.
Liên Kiều thấy gương mặt tiểu thư nhà mình đầy nghi ngờ, trên mặt cũng lộ ra vẻ không dám tin.
"Tiểu thư, chẳng lẽ người đã quên mất ngày Thế tử gia trở về rồi à?”
Liên Kiều nói đến đây, lại len lén liếc tiểu thư một cái.
Thấy sắc mặt Tần Mộc Ca không hề thay đổi,:quynh:le’2207: lúc này mới lựa lời nói: “Ngày mai chính là ngày Thế tử gia đại thắng trở về, tiểu thư người và Thế tử gia có hôn ước, tại sao có thể quên ngày vị hôn phu trở về chứ?”
Vừa nghe đến hai chữ ‘hôn ước’, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ca nhăn thành một đoàn.
Trong đầu cũng nhanh chóng vận động, bắt đầu tìm kiếm tin tức về vị hôn phu sẵn có này của mình.
Mấy năm gần đây, Bắc Hàn xâm phạm biên giới, biên ải Nam Lăng vẫn không yên ổn.
Mà vị hôn phu này của mình là Thế tử của Mẫn Thân Vương —— Dung Diệu, tuổi còn trẻ, lại kiêu dũng thiện chiến.
Mười lăm tuổi hắn đã làm thống soái xuất chinh, trong suốt ba năm, cuối cùng tới một tháng trước đã đánh bại Bắc Hàn.
Ngày mai chính là ngày hắn thu quân hồi triều!
Chỉ là, vị thiên chi kiều tử này đối với Tần Mộc Ca, một đứa nhóc còn chưa dứt sữa cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn qua.
Mặc dù toàn bộ trong đầu đều là tình yêu mơ mộng, nhưng rõ ràng Tần Mộc Ca có thể nhớ được lúc Dung Diệu nhìn mình thì vô cùng căm ghét và khinh thường.
Đó là sự chán ghét xuất phát từ đáy lòng, cho dù là bên ngoài hắn ta vẫn trưng ra nụ cười, cũng không cách nào che giấu.
Cũng chỉ có Tần Mộc Ca luôn tốn hao tinh thần nhào lên người hắn ta mới có thể không hiểu được những lời nói hư tình giả ý kia thôi.
Liên Kiều thấy Tần Mộc Ca đột nhiên trầm mặc, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề.
Lần này sở dĩ tiểu thư bị rơi xuống núi, (dien,dan,le,quy,don) chính là do có người cố ý mang thư với nét chữ của thế tử gửi cho nàng, nói hắn ta đã trở về trước, muốn cùng nàng gặp mặt.
Người sáng suốt đều nhìn rõ đây là một âm mưu, chỉ có tiểu thư một lòng một dạ ăn mặt trang điểm, vô cùng hào hứng đến nơi hẹn, thậm chí còn len lén bỏ rơi nàng ấy.
Mới vừa rồi nàng ấy nhắc tới Thế tử gia, chẳng lẽ chạm đến nỗi đau của tiểu thư?
Liên Kiều đang muốn tự tát miệng mình, lại nghe thấy Tần Mộc Ca lên tiếng.
"Ai nói ta muốn gả cho hắn?" Tần Mộc Ca đặt mông ngồi ở bên cạnh Liên Kiều, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Lời này vừa nói ra, Liên Kiều vô cùng hoảng sợ thiếu chút nữa lệch cả cằm: “Tiểu thư, người nói gì vậy?”
Tần Mộc Ca nghiêng đầu, khóe miệng kéo ra nụ cười giảo hoạt: “Gả cho một người nam nhân không yêu mình, còn không bằng sống cô đơn tới già. Ta không có ngu như vậy đâu, còn giống như trước đây, tự mình đưa tới cho hắn nhục nhã!.”
Tâm tình Liên Kiều phức tạp, không biết là nên vui hay buồn.
Lúc trước mình cũng từng khuyên tiểu thư với những lời này, trước lúc Thế tử xuất chinh, mỗi khi tiểu thư tìm hắn ta, thì hắn ta luôn mượn tay người khác để sĩ nhục nàng.
Lúc đó, sợ là chỉ có một mình tiểu thư không biết Thế tử đối với nàng chán ghét nhiều như thế nào thôi!
Nhưng mà lúc này, Thế tử vinh quang trở về, coi như tiểu thư đổi ý không muốn gả đi, thì sao Thừa tướng có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được chứ?
"Nhưng ngày mai lão gia và các tiểu thư sẽ ra ngoài thành nghênh đón, tiểu thư người ——"
Liên Kiều vẫn chưa nói hết lời, [quynh/le/2207] Tần Mộc Ca đã lạnh lùng nhả ra hai chữ: "Không đi."
"A ——" Trong lúc nhất thời, Liên Kiều có chút thất vọng.
Phải biết rằng không chỉ có một Thế tử gia trở về vào ngày mai.
Người tám tuổi đã được phong vương—Ương Vương cũng trở về!
(Editor: chỗ này hơi phức tạp rắc rối, tại ở mấy chương trước thì tác giả viết là Tần Mộc Ca có hôn ước với Ương Vương, chương này lại nói là có hôn ước với Thế tử gia. Mình cũng không hiểu lắm, tại mình cũng vừa đọc vừa edit. Hy vọng là mấy chương sau sẽ được nói đến rõ ràng hơn. Cảm ơn các bạn.)