Giờ phút này tiểu thư nhà mình đang nâng váy, vừa đạp lại đá một người đang nằm trên đất.
Thấy Liên Kiều tới, nàng nhào tới trước mặt nàng ấy, xấu hổ nói: "Nhanh! Liên Kiều, đánh cho ta, đập bẹp hắn đi, tên dâm tặc này!"
Lúc nói đến hai chữ dâm tặc, giọng nói của nàng càng lớn hơn.
"Sao vậy?" Nhìn người đang gập người trên đất, Liên Kiều kinh ngạc hỏi.
Rõ ràng mới vừa rồi không nghe thấy có động tĩnh gì khác mà, vậy người kia xuất hiện từ đâu, tiếng nổ kia là như thế nào vậy?
Nhắc tới chuyện mới phát sinh vừa rồi, {quynh-le-2207} Tần Mộc Ca cảm thấy lông tóc trên đầu muốn dựng đứng lên.
Nàng vừa mới tìm được một lùm cây cao cỡ nửa người, phía dưới còn đang giải quyết chuyện lớn của đời người.
Lúc nàng giải quyết xong, vừa đứng lên chuẩn bị mặc váy áo.
Đột nhiên một người từ trên trời rơi xuống, người kia lại rơi xuống đất rất đúng chỗ, chính là ngay trước mặt nàng......
Nàng ngồi chồm hổm trên đất, còn hắn thì nằm ngay trước mặt nàng;
Nàng đưa mắt nhìn xuống hắn, hắn ngước đầu nhìn lên nàng;
Nàng mở hai mắt trừng lớn, trợn mắt nhìn thẳng;
Môi mỏng hắn khẽ nhếch, trán đổ mồ hôi lạnh.
Tiếp theo thì giống như Liên Kiều vừa thấy, Tần Mộc Ca thẹn quá thành giận nắm chặt làn váy, liền quyền đấm cước đá người kia một chặp.
Ngẩng đầu nhìn trời, trừ mấy đám mây đang nhàn nhã trên kia, /dien/dan/le/quy/don không còn gì nữa.
Liên Kiều lại đưa mắt nhìn về bóng dáng trên mặt đất kia, lạ thật, xung quanh trừ một ít cỏ dại và sườn núi đất đá, căn bản cũng không có núi cao, chẳng lẽ người này từ khoảng không rớt xuống......
Hiển nhiên Tần Mộc Ca hơi tỉnh táo lại cũng nghĩ đến vấn đề này, nàng cau mày nói: “Thôi, chúng ta đi nhanh đi.”
Dâm tặc này có gì đó quái lạ, làm gì có người nào tự nhiên lại từ trên trời rơi xuống chứ?
Nhìn kỹ dâm tặc này một chút, da thịt trắng nõn, quần áo trên người cũng là loại gấm Vân Cẩm, hơn nữa áo được viền bằng chỉ vàng ——.
Mặc dù gương mặt bị đầu tóc rối bời che đi hơn phân nửa, nhưng hình dáng mơ hồ cũng có thể nhìn ra là tuyệt mỹ.
Chẳng lẽ là Hoàng thất quý tộc nào đó à?
Hai người Tần Mộc Ca và Liên Kiều liếc mắt nhìn nhau, rất dễ nhận thấy, hai chủ tớ này đang có cùng suy nghĩ.
Hai người chợt cảm thấy không ổn, Tần Mộc Ca nhấc chân chuẩn bị chạy trối chết, lại phát hiện cổ chân bị người ta nắm chặt rồi.
Cúi đầu nhìn xuống, vậy mà dâm tặc kia đã tỉnh.
Lúc này, đang cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng nắm làn váy của Tần Mộc Ca.
"...... Buông ra!" Nàng hét lên giận dữ.
"Đừng hòng chạy......" Người kia yếu đuối nói.
"Mau buông ra, cái tên dâm tặc này! Liên Kiều, nhanh, kéo hắn ra cho ta." Tần Mộc Ca dùng sức giằng co.
"Ta không phải dâm tặc...... Cái người này, người phụ nữ chanh chua này...... Lại dám đánh ta!"
"Còn nói không phải à! Nhìn lén lão nương ——.":quynh.le.2207: Tới đây thì câu nói kế tiếp của Tần Mộc Ca không thể nói ra khỏi miệng rồi.
Lúc này đây, thấy dâm tặc kia còn dám nói nhiều như vậy, nàng chỉ cảm thấy trong đầu ‘Bựt’ một cái, giống như dây cung đã bị đứt.
Một giây kế tiếp, chân của nàng đạp thẳng lên mặt của người kia, quản hắn là con cháu hoàng thất, vương tôn quý tộc khỉ gió gì chứ? Dám chơi trò lưu manh? Đạp trước rồi hãy tính.
Người nọ không ngờ nàng sẽ hành động như vậy, không kịp rên một tiếng lại hôn mê lần nữa.
"Chạy nhanh đi." Kéo Liên Kiều chạy dọc theo đường trở về, nhảy vào xe ngựa, nàng liên tục thúc giục ông lão đánh xe tăng tốc độ chạy về phía trước.