Trong đáy lòng của Tần Mộc Ca hừ lạnh: Bản thân mình bị thương thành như vậy, không thấy ai nói muốn mời đại phu, lại vẫn nhớ rõ lễ cài hoa của Nhị nữ nhi.
Được, không phải các người muốn lễ cài hoa à, ta sẽ tặng cho các người một lễ cài hoa trọn đời không quên.
Được Liên Kiều đỡ, Tần Mộc Ca cố gắng mới đứng thẳng người được.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, nàng chậm rãi đi vào trong chính sảnh, đi về phía Hoàng hậu.
Tính tình Hoàng hậu đôn hậu thuần lương, sống chung với Hoàng đế vô cùng hòa hợp, cho nên rất coi trọng những nữ tử có đức hạnh, thường ngày tuân theo quy củ.
Những hành động vừa rồi của Tần Noãn Tâm đã làm cho nàng ta không hài lòng, bây giờ lại nhìn thấy Tần Mộc Ca đi về phía mình, không khỏi liếc mắt ——.
Một bộ dáng đơn bạc nhu nhược, mặc dù mang đầy vết máu, nhưng vừa đúng là dáng người hạng nhất, mảnh mai yểu điệu, như cành liễu đung đưa trong gió.
Để lộ ra dưới những vết máu cực kỳ dơ bẩn, là một đôi mắt đen nhánh sáng ngời, giống như ngôi sao lóng lánh trong bầu trời đêm, chỉ nhìn một lần đã có thể xuyên vào lòng người.
Vẻ mặt nàng uất ức, nhưng lúc nhìn thấy nàng ta lại nhếch miệng, lộ ra một nụ cười thê lương nhưng vô cùng xinh đẹp làm cho những người xung quanh sinh lòng thương hại, làm gì còn muốn quở trách nữa?
"Đã quấy nhiễu đến hoàng hậu, Mộc Ca lo lắng không yên.” Tần Mộc Ca như muốn khóc, run rẩy xoay người lại, nhặt lên trâm hoa đã bị Tần Noãn Tâm giẫm hư.
Lúc này thấy động tác của Tần Mộc Ca lại trái ngược với sự sai sót vừa rồi của mình như vậy, Tần Noãn Tâm càng thêm hoảng sợ, gương mặt không còn chút huyết sắc nào:?quynh/le/2207? thôi rồi, rõ ràng mới vừa rồi mình đã giẫm hư trâm hoa!
Chỉ là Tần Mộc Ca suy yếu đến mức trâm hoa này còn chưa được đưa tới trước mặt của Hoàng hậu, thì nàng đã ngã thẳng tắp ngay trước mặt nàng ta.
Hoàng hậu tao nhã lịch sự, đột nhiên nhìn thấy một người toàn thân máu me đang ngã về phía mình, đã hoảng sợ đến mặt mày tái nhợt, không biết nên đưa tay đỡ, hay là nên né tránh.
Ngay tại lúc này, bóng dáng màu trắng như ánh trăng non vẫn luôn đứng sau lưng nàng ta không xa, nhanh chóng lao tới.
Thân hình thon dài đã mau lẹ vòng qua trước người Hoàng hậu, bàn tay đưa ra, nắm được thân thể ôn nhuyễn của Tần Mộc Ca.
Xoay cả nửa vòng lớn, đem Tần Mộc Ca cả người đầy vết máu vững vàng ôm trong lòng mình.
Một màn này, chẳng những làm cho hai mắt Hoàng hậu phải trừng lớn, mà cả đám người vây xem lại càng thêm vô cùng khiếp sợ.
Thiếu niên mặc áo trắng kia không phải ai khác mà chính là nhi tử ruột thịt của Hoàng hậu, Tấn Vương đương triều.
Người nào không biết tính tình Tấn Vương trời sinh thích sạch sẽ, người lạ cũng đừng mơ tưởng đến gần hắn được nửa bước.
Vậy mà lúc này, Tấn Vương có thể ôm Tần Mộc Ca, một nữ nhân bẩn đến nỗi không thể bẩn hơn sao?
Giờ phút này, bước chân của Tấn Vương nhẹ nhàng, trên mặt hơi mỉm cười, tuấn tú sạch sẽ làm cho người ta không dám liếc nhìn, nhưng càng như vậy thì lại càng làm cho người ta khó có thể kìm chế được.
Tần Noãn Tâm nhìn thấy một màn này, càng thêm tức giận sôi sục, từ nhỏ đến lớn nàng ta luôn được dạy dỗ ý niệm trở thành mẫu nghi thiên hạ, đối với những hoàng tử yếu ớt của Nam Lăng muốn lấy lòng đều không có hứng thú.
Tóm lại chính là thiếu nữ mới biết yêu, nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ như thế từ đầu tới cuối không liếc mắt nhìn mình, nhưng lúc này lại ôm Tần Mộc Ca trong lòng, cảm thấy một sự nóng nảy từ gót chân xông thẳng lên đỉnh đầu, [] chỉ hận không thể xông lên dùng một tát đánh chết Tần Mộc Ca.
"Còn không mau gọi đại phu!" Lúc này Hoàng hậu vừa giận vừa sợ, quát lớn.
Tần Chấn Cương vội vàng gọi người sai vặt, muốn để người khác mang Tần Mộc Ca đi, lại thấy Tấn Vương bình thường ít nói chuyển tay bế ngang người Tần Mộc Ca: “Dẫn ta tới hậu viện.”