“Nào các em, hôm nay uống trà sữa thay cho bia nha!!!” Nó hét vang hùng hồn, cầm ly trà sữa đưa lên cao nhìn đám đàn em.
“Hoan hô chị Liên!!!” Cả nhóm đồng thanh.
Còn gì để níu kéo nữa, cô ấy chắc cũng chẳng nhớ lấy mình. Hắn cười nhạt khi dán ánh nhìn xa xa về quán trà sữa bên kia đường. Tất cả cũng như một giấc mơ, đến nhanh và đi cũng vội. Chỉ còn đọng lại dư âm ít ỏi mà thôi! Thế giới của mình và cô ấy là hoàn toàn khác nhau. Một bên là cuộc sống chợ búa đầu đường, một bên là thế giới vương giả. Sẽ chẳng thể nào có chung một điểm... Hắn thở hơi nhè nhẹ và bắt đầu những bước chân chậm rãi lên chiếc xe hơi sang trọng, đưa đón mình hằng ngày. Những tháng ngày mộng mơ, khi mỗi buổi chiều đi học về có cô ấy vui biết bao. Hắn nở nụ cười nhưng ánh mắt lại thoáng vẻ u buồn. Giờ thì mỗi buổi chiều ngọt ngào ấy sẽ biến mất. Biến mất mãi mãi rồi không còn gì nữa...
“Trăm phần trăm nha, anh em...” Nó càng hét tợn hơn.
Còn gì đau đớn hơn khi đứng nhìn người mình đã từng yêu lại không biết mình? Có quá tàn nhẫn không?!
- ---o----
“Lát về ta đi đâu ăn không? Mình biết có quán ốc ngon lắm đó!!!” Nắm lấy bàn tay nhỏ, Gia Khiêm nói nhẹ.
Nhỏ cúi gương mặt xuống và chớp đôi mắt liên hồi với bao nghĩ suy. Ăn hay không ta? Mình cũng thèm ăn ốc lắm nhưng mập đến thế này lỡ ăn nhiều thì sao đây?! Để cậu ấy thấy mình như vậy thì ngại lắm, chắc độn thổ thôi quá!!! Nhỏ lắc cái đầu trả lời.
“Thôi mình còn no lắm...”
“Đúng 7 giờ tối mình qua nhà đón cậu, không gặp cậu mình không về...” Gia Khiêm nhấn mạnh nhìn nhỏ.
“Ơ?!” Nhỏ ngơ ngác một ánh nhìn, bao câu nói từ chối lại chẳng thể thốt nên lời.
- ---o----
Tối hôm đó tại quán bar
Nắm chặt lấy tay cô bạn gái, Nhật Khang nối những bước chân chầm chậm vào căn phòng vui chơi thác loạn...
“Chờ anh ở đây nha!” Nhật Khang nói dứt lời, thơm lên má cô bạn gái.
“Vâng!” Cô bạn gái trong bộ váy xúng xính kim tuyến, trả lời thỏ thẻ đáng yêu.
“...”
“Sao uống quá trời vậy mày?!” Nhật Khang túm lấy chai rượu và lên giọng hỏi thằng bạn.
“Đưa đây nhanh!!!” Hắn bực bội giật lại chai rượu một cách hằn học.
“Dạo này mày lạ lắm nha!!! Từ cả tháng nay đột nhiên ngoan ngoãn rồi hôm nay đến đây... Tao nghi lắm, có gì với mày hả? Nói tao nghe xem?!” Nhật Khang nói nghiêm nghị nhìn hắn.
“Tao muốn uống!!! Mày qua với con ghệ của mày đi, để tao yên...” Hắn càng quát lớn hơn.
“Mày muốn uống phải không? Được, để tao uống với mày!!!” Nhật Khang túm lấy chai rượu và nốc ừng ực.
“Mày đừng làm vậy, tao không đáng để mày làm vậy đâu...” Hắn thở dài cùng ánh mắt hiện lên bao nỗi niềm...
“Là bạn bè của nhau bao lâu, mày hãy nói tao nghe đi...” Nhật Khang nhỏ nhẹ khuyên vào chủ đề.
Như dò đúng đài, hắn bắt đầu câu chuyện trong cơn say say, bao nỗi niềm chất chứa bấy lâu giờ tràn ra ào ào. Con sóng nằm sâu trong lớp biển hiền hòa bao lâu nay, đã có dịp ra đại dương cuồn cuộn xanh thẳm kia. Những câu chuyện không đầu, không đuôi nhưng rốt cuộc cũng vào vấn đề.
“Tao yêu và thích một cô gái, nhưng cái gì nhanh đến cũng nhanh đi. Người con gái đó đã ra đi vội vàng không một lời...”
Cơn uất ức nghẹn ngào tuôn trào ra, khi hắn nói về người con gái ấy với bao chân tình thắm thiết. Ngay cả chính thằng bạn thân Nhật Khang cũng không thể nào bất ngờ hơn nữa...
“Có lẽ giờ tao và cô ấy sẽ mãi mãi không bao giờ có thể gặp nhau được nữa...” Hắn hạ giọng và rũ rượi xuống mặt bàn.
Gương mặt Nhật Khang bắt đầu đơ ra với câu chuyện bí mật kia. Những câu hỏi đan chéo nhau, tạo thành sợi dây rối. Ngay chính bản thân mình cũng không biết nên nói gì với thằng bạn này? Một kẻ lạnh lùng như hắn rồi cũng biết chân tình nhân gian là gì? Hắn yêu và tình yêu ấy làm hắn khổ đau phiền muộn. Còn mình thì sao? Nhật Khang bắt đầu đặt dấu chấm hỏi cho chính cuộc đời mình? Mình đã từng yêu ai chưa? Nhiều mối tình bước ngang qua đời mình, ai nấy đều xinh và tươi như hoa nhưng sao lòng hỏi lòng vẫn chưa có tình cảm với ai? Cái chớp mắt nhẹ nhàng vào những ánh đèn pha lê của sàn nhảy kia, càng làm lòng tê tái.
Mình đã từng có một tình yêu rất đẹp với cô ấy. Người con gái trong sáng ngây thơ. Mình đã rất thật lòng cho một mối tình tri kỉ đó nhưng cũng chính bản thân mình đã chà đạp đi mối tình ấy. Bao mộng mơ đã vụt tắt, thay vào đó là cái dục vọng chiếm lấy nhiều cô gái xinh đẹp... Nụ cười chua chát hiện lên khóe môi mặn đắng. Cô ấy đã xa mình lắm rồi giờ níu kéo, có quá muộn màng hay không?! Hơi thở nặng nề chợt xuất hiện, Nhật Khang tu ly rượu ừng ực lên môi. Tuấn Minh đã đau khổ như vậy thì tại sao cô ấy đang ở gần mình thế kia mà mình không nắm bắt? Phải rồi, mình phải nắm bắt lấy cô ấy thêm một lần nữa. Dù có mong manh đến đâu đi chăng nữa... Ánh mắt le lói lên một niềm tin sáng rực như ngọn lửa chợt bừng sáng giữa đêm đen...
- ---o----
Hơi thở như nhẹ gánh hơn khi bữa ăn ốc diễn ra suôn sẻ, nhỏ bước những bước chậm chạp cùng Khiêm đi trên con đường về. Hàng mi thì chớp chớp liên hồi, chốc chốc lại dáo dát một ánh nhìn về phía gương mặt kia và lại né tránh đi như sợ ánh mắt ấy mà biết mình nhìn thì xấu hổ biết bao? Và không khí yên tĩnh ấy cũng được phá vỡ, khi nhỏ thốt lên một câu nói mà ngay chính bản thân mình cũng ngại vô cùng.
“Tại sao Khiêm lại tốt với mình đến vậy???”
Nét mặt người ấy chợt giãn ra cách dễ chịu cùng nụ cười thân thiện. Gờ nhẹ lên làn tóc mây của nhỏ, lời nói nhè nhẹ, bắt đầu một câu chuyện êm ái.
“Mình cũng không biết nữa nhưng ngay chính phút giây sinh nhật ấy. Mình đã có tình cảm với Dương lắm!!!”
“Nếu không có cuốn nhật kí kia mình cũng chưa xác định rõ tình cảm của mình nữa? Khi Dương chuyển xuống bàn cuối làm mình cứ vẩn vơ mãi? Mình đã rất cô đơn...” Khiêm nhìn nhỏ chăm chăm.
“Nỗi cô đơn như mất cái gì đó quý giá lắm... Nếu Dương còn hoài nghi tình cảm của mình thì... mình sẽ làm để chứng minh cho Dương thấy!!!” Ánh nhìn quả quyết cùng câu nói mạnh mẽ.
Nhỏ nở nụ cười cùng ánh nhìn lên bầu trời cao kia, nơi có những vì sao lung linh chiếu sáng ấy.
“Đêm nay trời nhiều sao quá! Mình đã từng ước ao là sẽ được nói chuyện với Khiêm và ước ao ấy đã thành hiện thực. Những tháng ngày cùng Khiêm nói chuyện khiến mình vui lắm...” Giọng nói nhỏ bỗng khàn đục hơn.
“Nhưng là bạn gái của Khiêm thì mình không dám tin? Làm sao một đứa như mình có thể làm bạn gái của Khiêm được chứ? Mình chỉ nghĩ, lúc đó Khiêm đứng ra bảo vệ mình khỏi những người xấu xa kia thôi. Ai dè bây giờ lại...” Nhỏ rưng rưng đôi mắt.
“Khiêm đừng ái ngại về quyển nhật kí. Đó chỉ là tình cảm đơn phương không đáng bận tâm đâu...” Sụt sịt chiếc mũi, nhỏ nén chặt giọt lệ sắp trào ra...
Nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ, Khiêm hiện lên ánh mắt cương quyết.
“Hãy tin ở mình, mình thật sự muốn Dương làm bạn gái mình!!! Mập thì sao chứ? Mình không ngại chuyện đó. Điều mình thích nhất là con người của bạn. Hãy cho mình và cho Dương cơ hội!!!”
Ánh mắt chân thành kia cùng những câu nói hôm nay đã làm nhỏ rung lên liên hồi. Có thể tin vào tình yêu bé nhỏ kia hay không? Con tim ngoan ơi, tình yêu là gì vậy? Làm ai khi yêu và được yêu đều choáng ngợp trước mọi thứ... Họ không còn tỉnh táo cho một lí trí sáng suốt mà thay vào đó là một niềm tin vô bờ về giấc tình con con...
Tình yêu ơi, tình là gì tình là chi mà thế giới phải khóc. Nếu ai đã yêu sẽ biết trong niềm vui luôn hòa lẫn niềm đau vô bờ bến. Biết trước là con đường đầy chông gai mà ai vẫn cứ lao vào...
Đôi dòng về “Ba cô gái đặc biệt” trong truyện.
Có phải là mơ hay không khi nhỏ Thùy Dương đã có một giấc mộng tình yêu tuyệt đẹp mà mình hằng ao ước. Sau bao khó khăn, cuối cùng nhỏ cũng đã đến được với tình yêu hạnh phúc kia. Giống như câu chuyện cổ tích mà từ bé tôi vẫn thường hay mơ. Một cô nhóc vụng về, hậu đậu tròn tròn đã tìm thấy vị hoàng tử của lòng mình nhưng đó cũng chỉ là mơ thôi. Khi ngày càng lớn lên, tôi nhận ra nhiều sự thật phũ phàng rằng: “Hoàng tử sánh đôi cùng công chúa sẽ chẳng bao giờ là hoàng tử và ếch con hết.” Nhưng niềm tin thì vẫn tồn tại, dù rằng nó thật mong manh...
Đây là một câu chuyện tôi viết riêng cho những cô gái không có ngoại hình, cứ mong ước đi, đừng bao giờ từ bỏ đi ước mơ bé nhỏ của mình. Tại sao lại vì một vài lời nói của thiên hạ mà làm ta tổn thương? Không phải cứ ốm mới đẹp, mập béo sẽ mãi mãi không có hạnh phúc? Hạnh phúc ở ngay bên ta, đôi khi chỉ cách nhau một chiếc hàng rào be bé mà thôi. Vậy tại sao ngay từ lúc này, ta không mở ra cánh cửa và đón lấy những may mắn hạnh phúc vào nhà? Chỉ cần một niềm tin và một nụ cười thì có khó khăn mấy cũng không ngăn cản bạn đến với ước mơ.
Nếu Thùy Dương là cô nàng béo mập thì cô bé Thủy Tiên lại rất có cốt cách. Những hội tụ về nàng công chúa mà ai nấy đều ngưỡng mộ là xinh đẹp, con nhà giàu... Cũng như bao cô gái cùng thời, Thủy Tiên cũng từng có một mối tình đầu nhiều nước mắt và cay đắng. Yêu thì nhiều, vấn vương cũng nhiều song để rồi nhận lấy bao nhiêu cho một cuộc tình mà cô đã trao trọn? Thi sĩ Xuân Diệu, ông hoàng của thơ tình có áng văn rất hay: “Yêu là chết ở trong lòng một ít vì mấy khi yêu giữ được chữ chung tình? Cho rất nhiều song nhận lại chẳng bao nhiêu...”. Ai phụ tình, ai bạc tình sẽ có ngày nhận lấy trái đắng, chỉ là sớm hay muộn? Mà hình như thượng đế cũng không hẳn ai oán lắm với một người hiền lành xinh đẹp ấy. Người đã cho cô bé một mối tình mới nhiều niềm vui. Không còn những tiếng khóc nấc nghẹn, mỗi khi nghĩ về tình cũ thay vào đó là người yêu mới tràn ngập hạnh phúc. Đôi khi những đắng cay ta phải chịu sẽ có ngày ta nhận lại quả ngọt, chỉ là thời gian sẽ trả lời tất cả...
Tuyến nhân vật làm tôi nhiều bận tâm nhất là Nguyễn Thị Phương Liên. Cô nàng chanh chua vô cùng, khét tiếng dữ tợn và rất ghét đàn ông, đặc biệt lại là hạng đàn ông con nhà giàu có, kiêu ngạo. Nói chung bao nhiêu điều tệ hại ấy Triệu Tuấn Minh hội đủ hết. Ấy thế hai con người xa lạ kia lại yêu nhau, một tình yêu không tương xứng về địa vị xã hội và cả tính cách hai con người. Anh chàng lúc nào cũng tơ tưởng đến bóng hình dịu dàng của “Liên nắm đấm” mà không biết rằng đó là ảo vọng? Còn cô nàng dữ tợn, lại có ngày hiền dịu như thiếu nữ, thật là một sự hy hữu. Nhưng xoay đi một vòng tròn thì những người có duyên với nhau sớm muộn gì cũng sẽ bên nhau.
“Nếu định mệnh là cái gì đó không thể nào thay đổi được. Nếu định mệnh là duyên kiếp an bài chúng ta gặp nhau. Nếu định mệnh có thật, em mong muốn mãi mãi khi sự sống trên cõi đời này còn. Em xin đến hơi thở cuối cùng cũng muốn được ở bên anh...”
Nhưng sóng gió chỉ đến khi những người yêu nhau thật sự ở bên nhau. Họ đã nắm lấy đôi bàn tay cùng nhau vào con đường tình và họ sẽ phải đối đầu với bao thử thách ấy. Chỉ khi yêu nhau bằng con tim thật lòng, sẵn sàng hi sinh cho nhau thì đó mới là tình yêu thật sự... Ai nắm lấy chặt? Ai buông lơi? Sẽ đến hồi biết được...