Bước vào bệnh viện, tuy Lộ Khiết đã nghỉ việc nhưng mọi người đều lên tiếng chào cô một tiếng trưởng khoa Lộ.
Lấy món đồ xong, cô ra ngoài đã thấy Tư Cảnh Nam ngồi ở trước đợi. Bên cạnh anh là Tân Trạch lúc nào cũng theo sát để bảo vệ. Đám y tá và các bác sĩ nữ nội trú ở đó nhìn Tư Cảnh Nam bằng ánh mặt thèm thuồn kèm theo sự sợ hãi.
Lộ Khiết bấc giác bĩu môi lắc đầu, sau đó bước tới bên Tư Cảnh Nam.
Nhìn thấy cô anh liền đứng dậy:"Xong rồi thì chúng ta đi!"
Cô quay tứ hướng, rồi nhìn anh thỏ thẻ:"Tôi đã nói là không cần tới đón tôi rồi mà."
"Vậy em biết nhà tôi sao?" Tư Cảnh Nam bỏ tay vào túi, nhướn mày nói.
Lộ Khiết nhất thời im lặng, anh ta nói cũng đúng. Thấy cô không nói gì, Tư Cảnh Nam mất kiên nhẫn liền nắm lấy tay cô kéo cô đi.
"Từ từ...khoan đã!" Lộ Khiết bị anh kéo đi bất thình lình, theo phản xạ liền lùi lại.
Mọi người có mặt ở đó, đều trợn mắt, há hốc mồm kinh ngạc.
...
Trạch Tịnh Thần kể từ lần đầu tiên gặp cô thì đã đem lòng yêu cô rồi, bây giờ nhìn thấy cô đi cùng một người đàn ông khác, anh không kìm chế được mà gọi tên cô:"Lộ Khiết!"
Tư Cảnh Nam nghe người đàn ông khác gọi tên cô, anh liền dừng chân, quay người lại, Lộ Khiết cũng quay người lại nhìn Trạch Tịnh Thần.
Từ xa, Trạch Tịnh Thần chậm rãi đi tới chỗ cô, anh đứng trước mặt cô, ánh mắt có lướt qua người Tư Cảnh Nam, Trạch Tịnh Thần nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, anh nhẹ giọng cất tiếng nói:"Cô nghỉ việc là vì anh ta ép cô sao?"
Lộ Khiết muốn nói:"Đúng là vậy." Nhưng có Tư Cảnh Nam ở đây, cô không dám cất tiếng, sợ rằng Tư Cảnh Nam sẽ nổi điên lên rồi làm chuyện gì đó ngoài sức tưởng tượng của cô thì không hay cho lắm. Cô nhìn anh mỉm cười:"Không phải vậy đâu!"
Tư Cảnh Nam đen mặt lại, anh kéo cô ra đằng sau mình, che khuất đi tầm mắt của cô để cô không nhìn được Trạch Tịnh Thần nữa.
Tư Cảnh Nam nhìn Trạch Tịnh Thần nhếch mép cười, anh nói:"Vị bác sĩ này, anh có ý gì?"
"Là anh ép cô ấy!" Trạch Tịnh Thần vốn không hề sợ Tư Cảnh Nam, mặc dù địa vị của Tư Cảnh Nam lớn hơn anh rất nhiều. Nếu giờ Tư Cảnh Nam có làm gì anh thì anh cũng mặc kệ, anh không thể bỏ qua chuyện bất bình này được.
Tư Cảnh Nam hít nhẹ một hơi, nhìn Trạch Tịnh Thần, giọng lạnh nhạt:"Tôi không hỏi anh ý đó, ý của tôi là anh có ý gì với Lộ Khiết!"
Dường như Tư Cảnh Nam đã nhận ra được ý đồ của Trạch Tịnh Thần với Lộ Khiết. Nếu đã vậy, thì Trạch Tịnh Thần sẽ không giấu nữa, anh nhìn thẳng vào ánh mắt của Lộ Khiết, lời nói ôn nhu, nhỏ nhẹ:"Lộ Khiết, tôi thích cô!"
Lộ Khiết nghe xong thì đứng yên bất động, khóe môi cứng ngắt không mở miệng nổi. Tuy trước đây, có nhiều người nói thích cô, muốn làm quen với cô nhưng không có công khai như tình cảnh này.
Lộ Khiết đứng gần Tư Cảnh Nam nên cô cảm nhận rất rõ không khí từ người anh tỏa ra, cái không khí này khiến cho bầu không gian ở đó giảm đi mấy độ. Sắc mặt của Tư Cảnh Nam lúc nãy đã u ám giờ lại càng u ám hơn, Lộ Khiết biết ngọn lửa trong người Tư Cảnh Nam đang cháy rừng rực, không biết tiếp theo anh ấy sẽ làm gì đây?
Khóe môi Tư Cảnh Nam cong lên, tuy anh đang rất khó chịu nhưng không hề bộc lộ ra ngoài, anh quay người sang nhìn cô, rồi hất cằm về hướng Trạch Tịnh Thần:"Anh ta nói thích em kìa!"
Lộ Khiết biết đây là lời cảnh cáo, cô không muốn có chuyện gì xảy ra, nên phải làm theo ý của Tư Cảnh Nam, như vậy thì mới toàn mạng được.
Cô hít thở một hơi rồi ngước nhìn Trạch Tịnh Thần:"Tôi...tôi xin lỗi! Tôi có bạn trai rồi!"
"Nghe thấy chưa?" Tư Cảnh Nam hài lòng với câu trả lời của Lộ Khiết, anh nhếch cười nói với Trạch Tịnh Thần.
Trạch Tịnh Thần bị cô từ chối, sắc mặt anh liền thay đổi, dần dần trở nên buồn bã, anh không nói gì nữa liền quay người bỏ đi.
Lộ Khiết đứng ở đó, nhìn Trạch Tịnh Thần bước đi, trong lòng cô cảm thấy vô cùng áy náy, không biết phải nên nói gì thêm nữa.
Hạ hỏa được một chút, Tư Cảnh Nam liền kéo cô đi ra khỏi bệnh viện.
.....
Chiếc xe Mercedes \- AMG màu trắng lăn bánh trên đường, Lộ Khiết ngồi cùng Tư Cảnh Nam ở hàng ghế sau, Tân Trạch thì ngồi ở ghế lái, cả ba người đều im lặng, không ai nói một lời nào. Bầu không khí xung quanh cô chợt trở nên lạnh lẽo, mà cái lạnh lẽo này là của anh tỏa ra và hình như chỉ để nhắm vào một mình cô.
Được một lúc, Tư Cảnh Nam mới lên tiếng, giọng nói của anh phát ra càng làm cho nhiệt độ trong xe giảm đi:
"Hắn ta tỏ tình với em được bao nhiêu lần rồi?"
"Hả?" Lộ Khiết nghe anh hỏi liền quay mặt sang nhìn anh thì vô tình chạm phải một ánh mắt tràn đầy sát khí, Lộ Khiết khó khăn nuốt nước bọt, cô nhìn anh cười cười:"À..ờ..chuyện này, tôi chỉ mới được nghe thôi!"
"Đừng cười như vậy với tôi!" Tư Cảnh Nam lạnh nhạt nói.
Lộ Khiết tắt nụ cười của mình đi, cô quay mặt sang hướng khác lén bĩu môi:"Người gì đâu mà khó tính thấy sợ!"
"Mà còn nữa!" Tư Cảnh Nam lên tiếng, nhìn cô buông lời đe dọa:"Sau này ngoài tôi ra, em không được cười, nói hay thân thiết với bất cứ người đàn ông nào khác, nếu tôi biết thì tôi sẽ không ngại tiễn hắn vài bước."
Lộ Khiết gật nhẹ đầu, trong lòng thầm chậc lưỡi, chịu thua anh, lẽ nào những người xã hội đen như anh ta không vừa ý ai là liền giết người đó sao?
Tân Trạch ngồi ở ghế lại, mím môi nhịn cười:"Không hổ là lão đại của mình."
Chiếc xe Mercedes \- AMG rẽ vào cổng chính của một ngôi biệt thự to lớn, nơi này là gọi là Cảnh Hoàng Viện, là căn biệt thự Tư Cảnh Nam thường lui tới nhất.
Tân Trạch đỗ xe ở giữa hoa viên lớn, anh bước xuống xe mở cửa cho Tư Cảnh Nam và Lộ Khiết. Giây phút Lộ Khiết bước xuống xe, cả đám người đứng canh gác đều không khỏi ngạc nhiên. Bởi vì cô chính là người phụ nữ đầu tiên được Tư Cảnh Nam đích thân đưa về. Nhưng họ chỉ mở tròn mắt ra nhìn thôi còn ngoài ra thì không nhiều chuyện một lời, vì họ biết quy tắc của Tư Cảnh Nam đã đặt ra cho họ.
Toàn bộ hành lý của cô đã được Tân Trạch chuyển vào nhà.
Tư Cảnh Nam nắm tay cô kéo vào nhà. Đứng ở phòng khách chính của căn biệt thự, Lộ Khiết đảo mắt nhìn xung quanh, căn biệt thự này rất đẹp, tất cả những vât dụng trong này đều là hàng đấu giá mới có được, chỉ cần một cái bình sứ thôi là cũng đủ để mua được một căn nhà nhỏ ở thành phố này.
Tư Cảnh Nam đưa cô lên lầu và chỉ định phòng ngủ cho cô.
Căn phòng nằm ở tầng hai, căn phòng rất rộng, nội thất trong phòng được thiết kế và trang trí rất bắt mắt, màu chủ đạo là màu trắng và một ít là màu đen. Lộ Khiết bước chân vào căn phòng rồi tính đóng cửa lại, nhưng Tư Cảnh Nam đã chặn cửa rồi nhanh nhẹn bước vào, Lộ Khiết cau mày khó hiểu liền lên tiếng hỏi anh:"Này! Đây là phòng của tôi, anh vào đây làm gì?"
Anh cúi sát xuống, nhìn cô với khoảng cách gần, anh cất giọng nói nho nhỏ:"Đây là nhà của tôi, tôi muốn ngủ ở đâu là quyền của tôi, em là người phụ nữ của tôi, tôi chỉ định em ở chung phòng với tôi, em không có quyền ý kiến!"
Khóe môi cô giật giật, nhìn chằm chằm vào mặt anh, trong đầu cô chửi thầm:"Vì mẹ mình mình phải nhịn, nếu mình không có tính chịu đựng cao thì mình đã đấm cho tên này một phát rồi, cho chừa cái tội dám ăn hiếp mình!"
Cô nhìn anh nở một nụ cười thân thiện, ôn nhu, nhỏ nhẹ cất tiếng:"Tư thiếu, anh làm lớn, anh có quyền, anh nói sao tôi nghe vậy. Tôi nay anh cứ ngủ trên giường còn tôi sẽ ngủ ở sofa!"
"Chúng ta ở chung một phòng, ngủ một người một nơi như vậy không tiện."
"..." Cô nói không lại anh, đành chọn cách im lặng. Cô không phải nhà báo, nhà văn hay luật sư gì nên trong đầu sẽ không nghĩ ra được lời nói để biện luận với anh.
Cô lách người sang bên trái để né tránh anh, sau khi thành công cô nhanh nhẹn đi tới vali rồi lấy đồ ra treo vào tủ quần áo. Nhìn ở khóe mắt thì cô thấy Tư Cảnh Nam dần dần di chuyển đến phòng tắm, cô vừa soạn đồ vừa cắn môi than trách:"Mình sống đến nay cũng được hai mươi bốn năm rồi, chưa người nào làm mình nhục mặt như vậy, tức chết đi được."
Vài phút sau, đồ đạc cũng đã dọn xong. Lộ Khiết đứng dậy, vừa quay người thì liền bắt gặp hình ảnh Tư Cảnh Nam từ trong phòng tắm bước ra, trên người anh chỉ có duy nhất một chiếc khăn tắm quấn quanh thắt lưng, đầu tóc ươn ướt rũ vài cọng xuống trước trán, thân hình thì còn quyến rũ hơn cả người mẫu nam điện ảnh.
Lộ Khiết chợt cứng đờ người, rất nhanh sau đó, cô lấy tay che đi tầm mắt của mình quay mặt đi hướng khác.
"Chết thật! Sao anh ta không mặc gì hết vậy?" Lộ Khiết nói thầm, sau đó lén nhìn qua khẽ tay, trống ngực đập liên hồi:"Không hay rồi, anh ta đang tới đây!"
Tư Cảnh Nam tiến tới gần cô, nắm tay cô bỏ xuống khỏi mắt, nhưng cô vẫn nhắm nghiền mắt, mặt thì quay hướng khác, miệng thì lắp bắp:"Anh...anh sao anh không mặc đồ?"
"Thói quen sau khi tắm của tôi! Em sao vậy, tại sao phải nhắm mắt? Không phải lúc trước em còn đòi cởi áo tôi ra nữa sao?" Tư Cảnh Nam cười cười, nhìn dáng vẻ của cô bây giờ rất đáng yêu.
"Tại...tại vì lúc đó, tình thế cấp bách, tôi cũng chỉ vì muốn cứu người thôi!"
"Vậy sao?"
Cô nhắm mắt gật đầu lia lịa. Tư Cảnh Nam nắm tay cô áp lên ngực mình, tà mị nói:"Sờ đi! Không làm em thất vọng đâu!"
Lộ Khiết mở mắt ra, nhìn thấy anh đang kề sát mình, theo bản năng cô rút tay ra rồi lùi lại, nhưng vô tình cô bị mất thăng bằng liền ngã ra sau, cũng may Tư Cảnh Nam nhanh nhẹn vòng tay qua eo cô, đỡ cô lên.
"Thấy chưa? Hấp tấp làm gì? Kẻo ngã bị thương thì sao?" Tư Cảnh Nam hoảng hồn đỡ lấy cô, mặt nhăn nhó, buông lời trách móc. Nhưng sau đó lại nở nụ cười nham hiểm, anh ôm cô, kéo cô lại gần mình, môi anh dần dần nhích về khuôn mặt của cô. Thấy như vậy, Lộ Khiết liền che miệng anh lại rồi đẩy anh ra:"Anh làm gì vậy?"
"Hôn em!"
"Ai cho phép anh hôn tôi!" Lộ khiết chau mày nhìn anh, nhanh miệng nói.
"Vì em là người của tôi!" Tư Cảnh Nam bình thản trả lời.
"Anh buông tôi ra!" Cô ra lệnh cho anh, cố dãy dụa.
"Nếu như bây giờ tôi buông, không khéo em ngã bị thương thì biết làm sao?" Tư Cảnh Nam, nheo mắt nhìn cô, giọng nói êm ấm, đầy mê hoặc.