"Mình có việc, đi trước đây!" Nói xong, Lộ Khiết mỉm cười với Tuyết Linh rồi quay người bước đi.
Tuyết Linh ngồi nhẹ xuống dãy ghế, hướng mắt nhìn bóng lưng Lộ Khiết khuất dần, tâm trạng cô chợt trở nên suy tư, trầm lặng. Cô mong rằng Lộ Khiết hãy nhanh chóng tìm ra nguồn gốc sự việc, để tránh dây dưa với bọn người trong thế giới ngầm thì sẽ tốt hơn. Cô thở nhẹ một hơi, đứng dậy rồi đi vào trong phòng tập.
Ra khỏi câu lạc bộ YT, Tân Trạch đứng trước xe, định mở cửa mời cô vào, nhưng hành động của cô nhanh hơn anh, cô đi tới cầm lấy ốp tay rồi mở cửa xe ra, kèm theo câu nói:"Không cần! Tôi tự làm được!"
Nói xong, Lộ Khiết bước lên xe, rồi ngồi ngay ngắn ở ghế phía sau. Tân Trạch nhìn thấy hành động và biểu cảm của cô như vậy, anh chỉ biết ngớ ngẩn người ra nhìn. Cô ấy không thích người khác phục vụ!
.....
Câu lạc bộ Ceridwen.
Tòa nhà Long Thành.
Nơi đây là khu thể thao dành cho ban ngày, trừ khi có sự kiện lớn quan trọng cần dùng nơi này thì nó cũng có thể hoạt động vào ban đêm. Phải nói Ceridwen là một câu lạc bộ rất lớn, nơi đây không lúc nào là không có người, mà những người tụ tập ở đây thì đa số là những thương nhân lớn, nhà kinh doanh nổi tiếng. Lộ Khiết nhíu mày nhìn họ, rồi chậc lưỡi, lắc đầu.
Tân Trạch đưa cô tới một khu thể thao thuộc khu VIP, đó là một bể bơi lớn, không gian rất rộng và thoáng mát. Nơi này mỗi lần khi có Tư Cảnh Nam xuất hiện thì đều được bao trọn.
Bước vào bên trong, Tân Trạch đứng nghiêm chỉnh ở vị trí cửa, ngoài ra còn có những người vệ sĩ đứng xung quanh ở đó, điệu bộ vô cùng nghiêm khắc, khuôn mặt không chút cảm xúc bày hết ra ngoài. Họ trông như đã được huấn luyện vô cùng cẩn thận và tinh anh nên mới được giao nhiệm vụ đứng ở đây để bảo vệ cho Tư Cảnh Nam.
Lộ Khiết bước vào, cô đưa mắt nhìn xung quanh, rồi hướng mắt nhìn xuống dưới nước. Cô mở tròn mắt, hít thở lên được một cái rồi dường như không thở được tí nào nữa. Tư Cảnh Nam nằm sấp, úp mặt xuống lòng bể, cả cơ thể đều không thể động đậy. Lộ Khiết hốt hoảng, tay cầm túi xách dần dần buông lỏng ra khiến cho chiếc túi rơi "phụp" xuống đất.
Cô nhanh chóng chạy tới, quỳ gối xuống thành bể, cô cố gọi tên anh:"Tư Cảnh Nam...Tư Cảnh Nam."
Anh vẫn không trả lời cô.
Cô không biết bơi, phải làm sao đây? Trong tình thế này, cô hoàn toàn không có cơ hội nghĩ nhiều, đành liều mạng vậy. Lộ Khiết nhắm mắt, nín thở rồi ngã người nhảy xuống dưới bể bơi, cũng may một cái, Tư Cảnh Nam không ở quá xa thành bể nên Lộ Khiết chới với một lúc thì cũng tới. Cô ôm choàng lấy anh rồi níu anh ra khỏi mặt nước.
Lộ Khiết nhìn Tư Cảnh Nam nằm yên, không có động tĩnh gì, cô liền áp tai xuống lồng ngực Tư Cảnh Nam, cô nghe thấy nhịp tim của anh dần dần yếu đi, sắc mặt của cô cũng dần thay đổi theo. Lúc này, cô hoảng loạn thật sự, đôi mắt đỏ ngầu như muốn khóc nhìn chằm chằm lấy gương mặt tái nhợt của anh. Đôi bàn tay nhỏ bé cố ấn vào lồng ngực của anh nhưng vẫn không thấy diễn biến tốt hơn, thế là cô lại cuối xuống hô hấp nhân tạo, thổi khí giúp anh rồi lại ấn lồng ngực...nhưng cũng không có động tĩnh gì cả.
"Tư Cảnh Nam, tỉnh dậy đi!" Lộ Khiết thút thít, nặng lời ra lệnh cho anh.
Cô lại cúi xuống hô hấp nhân tạo cho anh một lần nữa mong rằng lần này sẽ có chuyển biến tốt hơn. Cứ như vậy, cô thổi khí tới năm sáu lần, nhưng đến lần này, khi Lộ Khiết cúi xuống thì liền nhìn thấy Tư Cảnh Nam đang mở mắt nhìn mình miệng còn cười cười, Lộ Khiết theo bản năng liền ngồi dậy nhưng lại bị Tư Cảnh Nam ôm đầu ấn xuống hôn tiếp. Lộ Khiết nhất thời sững sờ nên thuận theo thế của Tư Cảnh Nam, rất nhanh sau đó cô lại vùng người ra, ngồi dậy nhíu mày nhìn anh.
Lộ Khiết lấy lại bình tĩnh, quét mắt nhìn xung quanh, cả đám người vệ sĩ cùng với Tân Trạch đứng ở đó, nghiên đầu ngơ ngác nhìn cô.
"Chuyện gì vậy?" Lộ Khiết nhíu này suy nghĩ:"Nếu như Tư Cảnh Nam bị chết đuối thì đám người vệ sĩ được tuyển đứng ở đây làm gì?"
Lộ Khiết nhắm mắt, bất giác chậc lưỡi một cái:"Chết thật! Bị lừa rồi!
Cô quay sang nhìn Tư Cảnh Nam, khuôn măt dỗi hờn nhìn anh:
"Tư Cảnh Nam anh dám gạt em!" Lộ Khiết bực bội thuận chân đá Tư Cảnh Nam tơi "tũm" xuống nước lần nữa.
Đám người vệ sĩ đang đứng cười khúc khích, đột nhiên nhìn thấy hành động của cô như vậy, họ đều giật cả mình, cả người họ chợt trở nên cứng ngắt. Trước giờ, chưa có ai từng đối xử với lão đại của họ như vậy. Hôm nay, lại được chứng kiến tận mắt, Tư Cảnh Nam bị một người con gái thẳng chân đá xuống nước. Chắc ai không biết, sẽ thiết nghĩ rằng:"Cô gái này tới số rồi!"
Tư Cảnh Nam ngoi lên mặt nước vuốt vuốt mặt rồi bơi tới, đứng gác tay lên thành. Anh nheo mắt nhìn cô mỉm cười:
"Anh không có gạt em!"
Lộ Khiết không bận tâm anh, cô hừ lạnh một cái rồi quay mặt đi hướng khác, rồi quay sang chất vấn anh.
"Vậy, anh lúc nãy...xem như là lợi dụng rồi!"
Tư Cảnh Nam phì cười, khuôn mặt điển trai hiện ngay trước mắt cô, khiến cô không có đủ tâm hồn để buồn giận anh được nữa. Cô nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu:"Không được, không được để vẻ bề ngoài của anh ta mê hoặc."
Tư Cảnh Nam nhìn Tân Trạch rồi gật đầu. Anh ta liền hiểu rồi cùng đám người vệ sĩ rời đi.
"Anh lợi dụng em lúc nào vậy?" Tư Cảnh Nam nhìn cô, nhướng mày, giọng ôn nhu cất tiếng.
Lộ Khiết rõ hờn dỗi nhìn anh, đột nhiên cô mở tròn mắt, thắc mắc hỏi anh:
"Nhưng sao vừa nãy, anh...tim anh đã ngừng đập rồi mà!"
Anh cười cười, giải thích:"Anh đang tập vận khí công!"
"Khí công sao?"
"Phải...là một loại khí công có thể điều chỉnh nhịp đập của tim ngừng đập trong một thời gian."
Nghe xong, cô cảm thấy nó khá nguy hiểm, tập vận khí công có rất nhiều cách, nhiều nơi mà tại sao phải chọn nước là nơi cốt yếu chứ? Cô nhìn anh trách móc:"Như vậy chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Nhỡ anh chết thật rồi bọn người kia cứ tưởng rằng anh tập vận khí công gì đó thì không phải lúc ấy đã quá trễ rồi sao?"
"Em đang quan tâm anh sao?"
"Sao không quan tâm cho được chứ? Anh chết rồi thì ai nuôi tôi. Anh biết là tôi đang bị thất nghiệp đấy!"
Tư Cảnh Nam nói giọng nhỏ nhẹ, dỗ dành cô:"Được rồi! Anh xin lỗi! Em đừng giận nữa."
Cô vừa mới nghe thấy anh nói "xin lỗi", có nghe nhầm không vậy hay là tai cô bị úng nước rồi!
Ánh mắt Tư Cảnh Nam rơi xuống bộ ngực của cô, Lộ Khiết cũng theo ánh mắt của anh nhìn xuống. Bởi vì cô đích thân trực tiếp nhảy xuống dưới nước để cứu anh nên toàn bộ quần áo trên người cô đều ướt sũng, chiếc quần tây âu màu đen thì không đáng để nói nhưng còn chiếc áo sơ mi trắng thì bị ướt, dính sát vào cơ thể, nếu nhìn vào thì sẽ thấy hết.
Lộ Khiết theo quán tính liền ôm vai che lại, cau mày nhìn Tư Cảnh Nam:"Này...anh nhìn gì đấy, tên biến thái!"
Anh mỉm cười, ánh mắt nham hiểm mang theo vài tia quỷ dị:"Còn có chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn thấy chứ? Cần gì phải che!"
"Anh...á"
Chưa kịp nói hết câu, Tư Cảnh Nam đã cầm tay cô, rồi kéo cô rơi xuống nước.
Lộ Khiết bị kéo bất thình lình nên đứng không vững vàng liền bị chìm xuống đáy bể. Cô hì hụt, cố chới với ngoi lên mặt nước. Nhìn thấy cô mất thăng bằng như vậy, Tư Cảnh Nam liền bơi tới ôm lấy eo cô rồi đứng thẳng lên.
Lộ Khiết ho khan vài tiếng rồi đánh nhẹ vào người anh.
"Em không biết bơi mà dám nhảy xuống nước để cứu người sao?" Tư Cảnh Nam nhíu mày, nhìn cô vừa yêu thương mà cũng vừa trách móc.
Lộ Khiết vuốt mặt, nhìn anh thư thản trả lời:"Lúc đó, em đâu thể nghĩ nhiều được!"
"Đúng là bác sĩ có khác!" Tư Cảnh Nam phì cười, buông lời đánh giá.
Đây gọi là bệnh nghề nghiệp đấy!
Tư Cảnh Nam buông eo cô ra, Lộ Khiết liền đứng không vững mà chìm xuống nước, thấy vậy cô la toáng lên:"Tư Cảnh Nam! Em không biết bơi!"
"Anh dạy em." Tư Cảnh Nam nhỏ nhẹ cất tiếng nói, vẻ mặt mang theo sự dịu dàng và quyến rũ đến khó cưỡng.
Lộ Khiết chìm xuống lòng bể, vì đây là hồ bơi dành cho nam nên mực nước thường cao và sâu hơn những hồ bơi khác vì thế cô không thể nào mà ngoi lên tới mặt nước được. Tư Cảnh Nam ở gần đấy, anh thuận thế lội xuống bể cùng cô. Tư Cảnh Nam vòng tay ôm trọn lấy cơ thể của cô rồi đặt một nụ hôn sâu thẳm vào môi của cô. Không gian xung quanh rất vắng lặng và yên tĩnh, mặt nước bể không một chút chuyển động.
Hai người họ trao nhau một nụ hôn ngọt ngào và đằm thắm mà khung cảnh hiện tại là ở bể bơi, cụ thể hơn là ở dưới nước...
Đây rõ ràng là đang lợi dụng. Dạy gì mà dạy chứ?
......