Trên chiếc giường lớn, hai hàng lông mi cô gái khẽ động đậy, ngón tay cô có phản ứng liền giật giật vài cái. Hơi thở nóng bỏng từ trong miệng phả ra làm mờ đi ống thở khí.
Trong một không gian rộng lớn, không khí ngập tràn niềm vui, thơ mộng. Xung quanh cô là những tràn pháo tay cùng với những lời chúc phúc nhộn nhịp của tất cả mọi người. Ở đó có cả Tuyết Linh, Tiểu Vũ, bác sĩ Minh, Trạch Tịnh Thần, Lạc Phi Vân và cả những người cô quen biết khác nữa. Họ đang nở nụ cười nhìn cô.
Trên thân thể cô đang khoác một chiếc đầm cưới rất đẹp, ngước lên nhìn về phía lễ đài thì cô bắt gặp một hình ảnh mà cô rất đỗi quen thuộc, đó chính là Tư Cảnh Nam.
Một chàng trai với khuôn mặt trời ban, khoác trên người một bộ vest sang trọng, lịch lãm đang hướng ánh nhìn đầy sự hạnh phúc về phía cô.
Lộ Khiết mỉm cười, bước tới bên anh nhưng chỉ trong tích tắc những hình ảnh đó chợt tan biến, nụ cười rạng rỡ trên môi cô cũng vụt tắt theo, hiện tại cô đang đứng ở một không gian trống vắng không một bóng người, khung cảnh của hôn lễ vẫn còn đấy nhưng mọi người thì lại biến mất, cô sợ đến run cả người, cô lắc đầu lia lịa, trong vô thức liền gọi tên anh:"Tư Cảnh Nam!" Rồi sau đó cũng bừng tỉnh lại.
Khi vừa mới mở mắt, bao trùm cô là một không gian vô cùng xa lạ, mọi diễn cảnh xảy ra trong giấc mơ vừa rồi dường như cô đều đã quên sạch hết. Thậm chí, cả những hồi ức trước kia, trước kia nữa cô cũng đều không nhớ một thứ gì. Trong đầu cô là một khoảng không trống rỗng, đau nhức tột độ.
Lộ Khiết đảo mắt nhìn xung quanh phòng lần nữa, cô mệt mỏi đưa tay nặng trĩu tháo khuôn thở oxy ra khỏi miệng mình.
Vừa đúng lúc, Hàn Dương Phong quay người lại, nhìn thấy cô cử động anh lại thấy vui mừng đến thế. Anh liền đi tới chỗ cô, môi mỏng khẽ cong lên:"Em tỉnh rồi sao? Em cảm thấy thế nào rồi?"
Bắt gặp ánh mắt lo lắng cùng sự vui mừng trong đáy mắt Hàn Dương Phong, cô cảm thấy khá lạ lẫm, anh là ai, cô đã từng gặp anh bao giờ chưa? Cô cũng không biết. Ngay cả đến tên của mình cô cũng không nhớ thì làm sao nhớ người đứng trước mặt mình là ai?
Cổ họng cô đau rát định cất tiếng nói nhưng không được. Cả người cô tê cứng vì đã nằm yên trên giường suốt hai tháng:"Anh..."
Không kịp để cô nói câu nào, Hàn Dương Phong liền cất tiếng gọi Tiểu Ninh đi vào.
"Thiếu gia!" Tiểu Ninh gật đầu chào anh rồi di chuyển ánh mắt sang nhìn Lộ Khiết, cuối cùng cô gái ấy cũng đã tỉnh. Tiểu Ninh cũng khá bất ngờ khi nhìn thái độ của cậu chủ mình như vậy, lần đầu tiên trong đời Tiểu Ninh nhìn thấy Hàn Dương Phong vui tới vậy.
"Gọi Phi Dạ tới đây!"
"Vâng." Nói xong, Tiểu Ninh liền đi nhanh ra ngoài.
.....
Lộ Khiết cau mày, trong người cảm thấy khó chịu vô cùng, cô nhìn Hàn Dương Phong với vẻ mặt bàng hoàng:"Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?"
Vừa nói, Lộ Khiết lại dồn tâm suy nghĩ, nhưng cứ hễ mỗi lần như vậy thì cơn đau đớn lại ùa về tới tấp. Lộ Khiết ôm đầu, cau mày nhức nhối.
"Em đừng suy nghĩ nữa." Giọng Hàn Dương Phong dịu nhẹ vang lên. Đúng lúc, Phi Dạ mở cửa bước vào phòng, rồi tiến đến chỗ cô.
Sau một hồi kiểm tra lại, Phi Dạ đứng nghiêm trình bày kết quả cho Hàn Dương Phong:"Lộ tiểu thư vừa mới tỉnh lại, sức khỏe vẫn còn rất yếu, cần phải nghỉ ngơi vài hôm là sẽ ổn. Còn triệu chứng mất trí nhớ là do vụ việc tai nạn đã xảy ra ở hai tháng trước, nhưng tình trạng này chỉ xảy ra tạm thời chỉ cần dùng thuốc điều trị dần sẽ khỏi."
Lộ Khiết ngồi trên giường tựa lưng vào thành giường, nghe Phi Dạ trình bày xong, cô cúi nhẹ đầu cảm ơn.
"Được rồi, cậu ra ngoài đi!"
"Vâng, Hàn thiếu!"
Tiến tới chiếc giường, Hàn Dương Phong ngồi xuống cạnh Lộ Khiết. Thấy vậy, cô liền nhướng mày, lên tiếng hỏi:"Anh vẫn chưa cho tôi biết anh là ai?"
"Vậy em có biết mình là ai không?"
Trước câu hỏi có vẻ như cười cợt của anh, Lộ Khiết thầm trách, nếu tôi đã biết tôi là ai thì tôi hỏi làm gì? Cô nghĩ vậy rồi chỉ im lặng không nói.
Hàn Dương Phong phì cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cô:"Anh là Hàn Dương Phong, còn em là Lộ Khiết. Em chính là vị hôn phu của anh."
"Vị hôn phu?" Lộ Khiết cau mày hỏi ngược, dường như những lời mà anh nói, cô không biết, không hiểu thậm chí còn không có ấn tượng gì cả.
"Phải." Hàn Dương Phong gật nhẹ đầu.
Lộ Khiết đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương:"Tôi không nhớ gì cả."
"Em đừng cố gắng nữa, sẽ đau đấy. Sau này rồi từ từ em sẽ nhớ ra thôi, anh và em sẽ cùng nhau tìm lại kí ức đã mất. Được chứ?" Hàn Dương Phong chạm nhẹ vào tay của Lộ Khiết, buông những lời nói ngọt ngào để an ủi.
Nhìn biểu cảm của Hàn Dương Phong ôn nhu, ấm áp như vậy. Lộ Khiết cũng phần nào an tâm, khẳng định anh là người tốt mặc dù cô đang bị mất trí nhớ và không nhớ ra ai, những gì.
"Cảm ơn anh!" Lộ Không cười nhẹ rồi nói.
"Giữa hai chúng ta, không cần phải khách sáo như vậy."
Tiểu Ninh mang theo một ít sữa rồi gõ cửa bước vào. Hàn Dương Phong lập tức đứng dậy, anh nhìn Tiểu Ninh rồi nhìn Lộ Khiết:"Cô ấy là Tiểu Ninh, sau này cô ấy sẽ chăm sóc cho em, cần gì thì cứ bảo cô ấy."
Nói xong, anh cười ôn nhu rồi quay người bước đi. Hàn Dương Phong đóng sầm cửa lại, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt chan chứa nhiều mưu đồ, khó đoán:"Trò chơi bắt đầu!"
.....
Bên trong căn phòng, Tiểu Ninh nhanh chóng đi tới bàn, cô đặt chiếc khay xuống bàn rồi cầm ly sữa đưa cho Lộ Khiết:"Lộ tiểu thư."
Nhận lấy ly sữa từ tay Tiểu Ninh, Lộ Khiết gật đầu rồi nhẹ nhàng nói:"Cảm ơn."
"Không có gì, chăm sóc tiểu thư là nhiệm vụ của tôi." Tiểu Ninh cười cười, ánh mắt cô vẫn không cách nào rời khỏi được khuôn mặt xinh xắn của Lộ Khiết.
"Cô là Tiểu Ninh đúng không?"
"Vâng."
"Cô làm việc cho Hàn Dương Phong được bao lâu rồi?"
"À, tôi làm được bảy năm rồi!"
"Lâu vậy, chắc là cô ấy cũng biết chuyện gì xảy ra với mình." Lộ Khiết nghĩ thầm, tay xoa xoa ly sữa nóng. Một lát sau, cô mới lên tiếng hỏi tiếp:"Vậy, cô có thể nói cho tôi biết, hai tháng trước đã xảy ra chuyện gì viết tôi không?"
Nghe Lộ Khiết hỏi như vậy, Tiểu Ninh có phần chật vật không muốn nói, bởi vì hai tháng trước, Hàn Dương Phong cũng đã nói với cô rằng khi Lộ Khiết tỉnh lại, tuyệt nói không được nói bất cứ chuyện gì với cô ấy. Tiểu Ninh trước giờ, tuy được Hàn Dương Phong nhân nhượng, xem cô như em gái nhưng một câu Tiểu Ninh cũng không dám cãi nên khi Lộ Khiết hỏi như vậy, Tiểu Ninh liền khựng lại mà suy nghĩ, xem xem nên nói với cô như thế nào cho phù hợp.
"Tiểu Ninh!" Nhìn thấy Tiểu Ninh ngơ ngác, Lộ Khiết khẽ gọi tên cô:"Cô sao vậy?"
"Hả?" Tiểu Ninh thoáng giật mình, cô quay sang nhìn Lộ Khiết cười trừ nói:"Tôi cũng không biết nữa, người giúp việc như chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của thiếu gia, không dám nhiều chuyện. Nhưng nghe nói, hai tháng trước, tiểu thư và thiếu gia đi du lịch rồi xảy ra tai nạn, tôi cũng không dám hổ nhiều chỉ có thể làm theo yêu cầu của thiếu gia, chăm sóc tốt cho cô thôi."
Thì ra là vậy. Nhưng trong kí ức của Lộ Khiết thì lý do này hình như không đúng lắm. Lộ Khiết thở nhẹ, mỉm cười:"Cảm ơn cô!"
"Vâng, tiểu thư."
"Này, Tiểu Ninh. Sau này cô xưng hô bình thường với tôi là được rồi, không cần phải kính nể gì cả."
"Vâng, em hiểu rồi!"
Lộ Khiết lướt nhìn xung quanh phòng, cô cười nhẹ rồi nói:"Nơi này gần biển đúng không?"
"Vâng."
"Hai tháng nay, nằm yên một chỗ, chị cảm thấy tay chân như bị liệt luôn rồi. Em có thể đưa chị đi dạo một chút được không?"
"Tất nhiên là được rồi!" Tiểu Ninh gật đầu, vui vẻ nói.