Giọng điệu xa cách của Thẩm Niệm Tuyết làm trái tim Thẩm Diệc Thần đau đớn.
Anh đặt tay lên tim mình để ngăn nó không đau.
Thẩm Niệm Tuyết chỉ liếc nhìn anh rồi xoay người đi.
Cô không muốn dính dáng gì đến người đàn ông này nữa.
...
Thẩm Niệm Tuyết cô bất giác lại đi đến một hồ sen trong khuôn viên bữa tiệc, hít thở không khí ở đây cũng thật tốt.
- Dô! Thẩm Niệm Tuyết?
Giọng điệu chua ngoa vang lên sau lưng cô, không ai khác chính là chị dâu của Thẩm Niệm Tuyết- Trương Tử Uyên.
- Chào, chị dâu!
Trương Tử Uyên cười nhếch nhìn Thẩm Niệm Tuyết.
- Em chồng sao lại về sớm thế? Sao không ở nước ngoài lập nghiệp rồi sinh con đi?
Thẩm Niệm Tuyết day day thái dương của mình, gặp phải Trương Tử Uyên quả là oan gia trái chủ.
- Lười nói chuyện với chị!
Thẩm Niệm Tuyết lướt qua Trương Tử Uyên mà đi, cô ta cũng không phải dạng vừa, nắm lấy cánh tay Thẩm Niệm Tuyết mà kéo lại.
- Này, cô nói chuyện với chị dâu của mình như thế sao?
- Tôi nói cho cô biết, đừng mơ tưởng đến A Thần, trong tim anh ấy không có chứa chất cô đâu.
Thẩm Niệm Tuyết nhìn Trương Tử Uyên bằng ánh mắt chán ghét.
- Nếu anh ta biết cái miệng của cô thế này chắc chắc vui lắm nhỉ?
- Cô!
Trương Tử Uyên thẹn quá hóa giận, vung tay lên thì có một lực kéo cô ta xuống.
Hạ Khúc Yên nắm chặt lấy cánh tay cô ta, trực tiếp hất xuống.
- Đánh người giữa thanh thiên bạch nhật? Quả thật không cần mặt mũi của Thẩm gia.
Trương Tử Uyên hét lớn.
- Cô là ai mà dám xen chuyện của tôi?
Hạ Khúc Yên nhìn chướng mắt, cầm tay Thẩm Niệm Tuyết mà kéo đi.
- Là mẹ của cô ấy!
Trương Tử Uyên nghiến răng, cô ta nắm lấy tay Thẩm Niệm Tuyết, đẩy cô xuống hồ sen.
- A!
Thẩm Niệm Tuyết chỉ kịp a một tiếng, trực tiếp rơi xuống hồ.
Hạ Khúc Yên lúc đã phản ứng lại thì Thẩm Niệm Tuyết đã rơi xuống hồ.
Xa xa, bóng dáng của Tư Quân Thành và Thẩm Diệc Thần chạy lại.
Tư Quân Thành và Thẩm Diệc Thần đều nhảy xuống.
Tư Quân Thành nhanh hơn một chút, Thẩm Niệm Tuyết đã nằm trọn vào lòng anh.
Thẩm Diệc Thần lúc này đen mặt, anh hậm hực bơi lên bờ.
Thẩm Niệm Tuyết ho sặc sụa, Tư Quân Thành lấy áo của mình choàng lên người cô.
Một màn này đã bị Hạ Khúc Yên nhìn thấy, cô hơi chạnh lòng mà quay đi.
Tư Quân Thành dìu Thẩm Niệm Tuyết đứng dậy.
- Không sao chứ?
- Cảm ơn cậu, không sao!
Thẩm Niệm Tuyết rời vòng tay Tư Quân Thành, nháy mắt với anh.
- Mau lo cho cô vợ của cậu đi.
Thẩm Niệm Tuyết xoay người đi.
Thẩm Diệc Thần cả người ướt sũng mà bước đến.
- Tuyết... em không sao chứ?
- Còn sống, không đến lượt Thẩm tổng đây quản.
Thẩm Diệc Thần ánh mắt hiện lên tia đau xót.
Trương Tử Uyên lúc này hậm hực nhìn Thẩm Niệm Tuyết.
Thẩm Niệm Tuyết cười khẽ một cái.
- Thẩm phu nhân đây thật biết cách hại người khác.
Trương Tử Uyên á khẩu nín câm, chỉ hé mắt nhìn qua Thẩm Diệc Thần.
Thẩm Diệc Thần lúc này khí đen lượn lờ, ánh mắt sát khí nhìn về phía Trương Tử Uyên.
Phen này cô ta xong đời rồi.
...
Tối hôm ấy, tại Thẩm gia, một khung cảnh đau thương xảy ra.
Tư Quân Thành cả người run rẩy do lạnh buốt, ở ngoài cửa mà cầu xin Hạ Khúc Yên.
- Vợ à, anh xin lỗi em, anh biết lỗi rồi mà, làm ơn mở cửa cho anh đi, ngoài đây lạnh quá.
- Lạnh c.h.ế.t anh đi, ôm ôm ấp ấp với người phụ nữ khác thì đừng có ngủ cùng với tôi.