Hạ Khúc Yên nằm trên vùng máu, cô không ngừng thoi thóp.
Gương mặt của Đường Lan lúc ấy... hệt như người phụ nữ kiếp trước đã lái xe đâm vào cô.
Mệt rồi!
Kiếp này, Hạ Khúc Yên cô vẫn không đổi được định mệnh.
- Khúc Yên... Hạ Khúc Yên...
Tiếng la thất thanh vang lên.
Khoảng không trước mắt Hạ Khúc Yên tối dần.
Bên tai cô chỉ còn lại tiếng văng vẳng của Tư Quân Thành và Tư Thiếu Kiệt.
...
- Mau lên, có người gặp tai nạn, hiện đang nguy kịch.
Chiếc xe băng ca của Hạ Khúc Yên được đẩy nhanh vào.
Đôi mắt Hạ Khúc Yên vô hồn,trống rỗng.
Không lâu nữa thôi, cô thật sự rời xa thế giới này sao?
Nghĩ đến đây, khóe mắt của Hạ Khúc Yên chực trào.
Ông trời thật không có mắt, tại sao cô lại phải gánh chịu những việc này?
Tách!
Đèn phẫu thuật sáng lên một màu đỏ chói.
Đôi tay dính máu của Tư Quân Thành không ngừng run rẩy.
- Hạ Khúc Yên, kiên trì lên...
...
Rầm!
Cánh cửa phẫu thuật đẩy mạnh ra, nữ y tá hoảng hốt.
- Ai là người nhà của bệnh nhân?
- Là tôi, tôi là chồng cô ấy.
Tư Quân Thành lo lắng đứng dậy.
- Bệnh nhân ấy cần truyền máu gấp, ở đây có ai nhóm máu O không?
- Tôi mang nhóm máu O.
Tư Thiếu Kiệt đứng đó đã lâu, bất ngờ lên tiếng.
- Mời anh đến phòng lấy máu.
Nữ y tá dẫn Tư Thiếu Kiệt đi.
Sau một lúc, Tư Thiếu Kiệt quay lại, hắn ngồi xuống bên cạnh Tư Quân Thành.
- Chú út! Chú đã kết hôn với Khúc Yên?
- Làm sao?
Tư Quân Thành hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng kiên trì nói ra câu ấy.
- Mong chú có thể ly hôn với cô ấy, trả cô ấy về với tôi. Tôi muốn bù đắp cho cô ấy.
Bất ngờ, Tư Quân Thành cười lạnh một tiếng.
- Ai cho cậu cái quyền ra lệnh cho tôi. Tôi một khi đã kết hôn thì sẽ không ly hôn.
Tư Thiếu Kiệt: "..."
- Vậy chú không tiếp tục theo đuổi Thẩm Niệm Tuyết sao, chú rất yêu cô ấy cơ mà?
Tư Quân Thành liếc Tư Thiếu Kiệt bằng ánh mặt lạnh nhạt.
- Chuyện của tôi không cần cậu quản.
Phụt.
Đèn phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, các bác sĩ mệt mỏi bước ra.
- Vợ tôi, cô ấy như thế nào rồi?
Vị bác sĩ nhìn Tư Quân Thành thở dài.
- Tạm thời có thể giữ được tính mạng nhưng đứa bé thì không thể. Chúng tôi xin chia buồn với gia đình. Trong khoảng thời gian này bệnh nhân cần ở lại theo dõi thêm một khoảng thời gian. Nhất định không để bệnh nhân xúc động có thể ảnh hưởng đến sức khỏe.
Tư Quân Thành gật đầu.
- Cảm ơn bác sĩ.
...
- Ưm...
Khung cảnh trước mắt Hạ Khúc Yên dần rõ hơn.
Là trần nhà?
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến Hạ Khúc Yên nhíu mày.
Cô đang ở bệnh viện sao?
Bất giác, Hạ Khúc Yên đưa tay xoa lên chiếc bụng phẳng lì của mình.
- Đứa bé...
Không còn nữa...
Sau cú va chạm mạnh đó, làm sao có thể cầm cự được chứ.
Tách, tách!
Từng giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tiều tụy của cô.
- Con của mẹ, tại sao chứ?
Tư Thiếu Kiệt bước vào, một màn đau khổ của cô đã bị hắn nhìn thấy.
Trái tim hắn quặng đau lên từng cơn.
- Khúc Yên, em bình tĩnh lại đi.
Hạ Khúc Yên ngước mặt lên, người trước mắt làm cô cảm thấy căm ghét.
- Anh đến đây làm gì? Cút ra ngoài.
Tư Thiếu Kiệt không chịu thua, hắn tiến lại nắm lấy bàn tay Hạ Khúc Yên.
- Làm ơn đừng đuổi anh. Đứa bé là của anh và em đúng không? Đừng gạt anh nữa, anh đau lắm.
- Anh mà biết đau sao?
Tư Thiếu Kiệt không nói gì, gương mặt hắn ta áp lên mu bàn tay cô.
Hạ Khúc Yên có thể cảm nhận được chất lỏng nóng ấm đang dần chảy trên tay cô.
Tư Thiếu Kiệt khóc sao?
Một vì thiếu gia cao cao tại thượng lại có lúc yếu đuối như thế này?
Hạ Khúc Yên rút lại tay mình, chất giọng mệt mỏi cùng lạnh lùng vang lên.
- Tư Thiếu Kiệt, mối liên kết của chúng ta không còn, chúc mừng anh và tôi trở thành người dưng xa lạ!