Hầu Lực thấy là La Phù Sinh, phản ứng cũng không tốt hơn Thiên Anh là bao, từ sau khi Hồng gia chia cho hắn sòng bạc này, La Phù Sinh luôn như sói đói rình mò hắn, hôm nay đến khó tránh sẽ bới móc công kích:
– La Phù Sinh, đến chỗ của tôi sao không báo trước để tôi tiếp đón vậy?
– Hầu Lực, tôi đến rồi- La Phù Sinh mặt không chút thay đổi, lên tiếng đáp, cũng xem như chào hỏi.
Hầu Lực nghẹn họng, tốt xấu gì ông cũng từng là người theo Hồng gia tung hoành giành thiên hạ, khi đó không biết La Phù Sinh còn đang ở đâu tắm bùn. Hiện tại thằng nhãi này lông còn chưa dài chỉ ỷ vào quan hệ thân thiết với cô chủ, liền thành người tâm phúc trước mặt Hồng gia, thật không để trưởng bối như ông vào mắt:
– La Phù Sinh, cậu cũng quá không cho chú Hầu mặt mũi rồi?
La Phù Sinh cười xấu xa khoát tay Hầu Lực:
– Chú Hầu, đừng nóng mà, lần này tôi tới là giúp chú đấy, nhỏ này gây chuyện rõ ràng là đang hạ uy danh của sòng bạc chú! Nếu tiểu nhị của sòng bạc này thật sự so tài với cô ta, dù thắng hay thua, cũng sẽ nói các người thực sự đang chơi gian lận, đó là lừa dối khách hàng, bị hủy thanh danh như vậy làm sao còn chỗ đứng nữa chứ?
Hầu Lực nghe xong, thấy hình như cũng có lý, đành bình tĩnh xem biến.
La Phù Sinh xắn tay áo lên, giơ hai tay đối mặt với nhóm khách đang vây xem ở hiện trường:
– Mọi người làm chứng nha, tôi không phải người của sòng bạc này. Chỉ là trình độ xào bài của tôi, cả Thượng Hải này không ai không biết. Cho nên, để tôi đến so, là có sức thuyết phục nhất.
– Ai chẳng biết kỹ thuật đánh bài của thiếu đương gia được kế tục từ Hồng gia, năm đó Hồng gia ở Thượng Hải chính là lập nghiệp ở sòng bạc. Còn không bằng để anh Giải ra so đi.
– Hai anh em xinh đẹp này xem ra tiêu tùng rồi.
Tiếng xì xào bàn tán của dân cờ bạc ở xung quanh chui vào tai của Thiên Anh, cô nhìn chằm chằm La Phù Sinh, không biết rốt cuộc anh định làm gì? Vì lần trước ở Mỹ Cao Mỹ làm anh ta mất thể diện nên muốn báo thù mình? Người này không đến mức nhàn rỗi vậy chứ?
La Phù Sinh thản nhiên nhìn thẳng vào mắt cô:
– Nếu anh cô thắng tôi, vậy chứng chính anh cô không có lý do gì để nói dối. Nếu không, e rằng cô phải thực hiện lời hứa rồi. Dám so hay không?
Thiên Anh nhìn Đoàn Thiên Tứ, họ đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió không còn đường lui nữa rồi. Nếu lúc này cô sợ hãi lùi bước, không chỉ không lấy lại được giấy nợ, ra khỏi sòng bạc này, Hầu Lực nhất định sẽ phái người “tẩn” họ cho hả giận. Thay vì như thế, chi bằng chơi tới cùng với họ. Nhiều cặp mắt nhìn như vậy, nguy hiểm của họ sẽ ít đi vài phần. Đoàn Thiên Tứ thấy ánh mắt của Thiên Anh, liền hiểu được dụng ý của cô, gật đầu:
– So đi!
La Phù Sinh lấy lá Ách bích ra trước, ý bảo Đoàn Thiên Tứ phải tìm ra được lá bài tẩy này, sau đó xào bài theo kiểu Trung, thủ pháp thành thạo khiến người khác phải há hốc, ai nấy đều nín thở.
Xào bài xong, anh lật tay trải 54 lá bài tây theo mặt ngửa lên bàn, sau đó rút ra bốn lá Ách, giơ lên ý bảo mọi người xung quanh hãy nhìn, tiếp đó đem bốn lá Ách kẹp lẫn vào bộ bài.
Gom hết bài lại lần nữa xào bài, cuối cùng trải 54 lá bài theo mặt úp, để Đoàn Thiên Tứ lấy ra lá Ách bích kia.
Độ khó như vậy thực sự vô cùng lớn, cho dù Đoàn Thiên Tứ có thể ghi nhớ bốn lá Ách được anh đặt ở vị trí nào. Nhưng sau khi xào bài lần nữa, cần phải tập trung tìm lá Ách bích trong bốn lá Ách, đó là khó càng thêm khó. Nhưng nếu Đoàn Thiên Tứ thật sự là người có bản lĩnh nhìn thấu, ở mức độ này vẫn được.
Đoàn Thiên Tứ có hơi đắn đo, anh quả thật thấy rõ La Phù Sinh bỏ bốn lá Ách vào các vị trí 3, 9, 17, 52. Khi xào bài, anh dùng mánh khóe cắt bài, chia bộ bài thành bốn chồng nhỏ bằng nhau ở trong tay rồi cắt bài đan xen. Thủ pháp xào bài mặc dù rất nhanh, nhưng anh thấy rõ hai chồng đầu và cuối chưa từng đổi vị trí cho nhau, chỉ là xen kẽ trên dưới. Đây có nghĩa mặc dù trình tự lá bài đã thay đổi, nhưng lá Ách bích nhất định vẫn ở chồng thứ nhất trên cùng, hoặc chồng thứ tư dưới cùng.
Nếu vào lúc bình thường, Đoàn Thiên Tứ có thể dựa vào thị lực của mình tùy tiện đoán mò, phần thắng tuyệt đối lớn hơn 50%. Nhưng lần này lại đặt cược mắt của mình và tay của Thiên Anh, anh không dám đưa ra kết luận tùy tiện.
Thiên Anh nhìn ra được anh mình đang do dự, trong lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi.
La Phù Sinh nhẫn nại đợi hết một phút, mất kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn:
– Chọn được chưa?
Đoàn Thiên Tứ cắn môi im lặng, rốt cuộc là ở vị trí số 3 chồng đầu tiên, hay vị trí số 52 chồng cuối cùng đây? Anh hơi nghiêng về vế trước, anh đang chuẩn bị trả lời. Thiên Anh đột nhiên giữ tay anh lại, khẽ thì thầm vào tai anh:
– Anh, trong thứ tự anh nhìn thấy có 2 hay không?
– Không, chỉ có 3- Đoàn Thiên Tứ trả lời chi tiết.
Thiên Anh im lặng một chút, nhìn La Phù Sinh, anh đang phát chán cầm con xúc xắc lên nghịch trong lòng bàn tay. Chẳng lẽ là cô nghĩ nhiều? Cô cảm giác lúc La Phù Sinh gõ bàn hai cái rõ ràng là nhìn cô, trong ánh mắt đang có ý nhắc nhở.
Tuy rằng không biết tại sao anh lại phải gợi ý cho mình, mặc dù sòng bạc này không do anh ta quản lý, nhưng trên danh nghĩa vẫn là của Hồng bang, hay là anh đang tung hỏa mù để họ chọn sai đáp án? Trong lòng Thiên Anh đang đấu tranh dữ dội, do dự không biết có nên tin anh không.
Đoàn Thiên Tứ nghĩ nghĩ rồi nói với Thiên Anh:
– Còn có một vị trí có liên quan đến số 2 chính là 52, anh đang do dự giữa 3 và 52.
Thiên Anh nhìn theo con xúc xắc đang xoay vòng trong lòng bàn tay La Phù Sinh, đầu óc chợt sáng lên. Xoay! 54 lá bài tây đếm ngược lại 2 lá, không phải là 52 sao? Cô vì mình đoán trúng đáp án mà vui vẻ, nhưng lại lo có phải La Phù Sinh đang nhân cơ hội lôi cô vào bẫy?
La Phù Sinh nhìn ra sắc mặt cô biến đổi liên tục, cũng đoán được tám phần trong lòng cô đang nghĩ gì. Anh nhếch môi cười xấu xa, thả lại xúc xắc vào cốc, theo tiếng lộc cộc của xúc xắc rơi xuống, ra tối hậu thư:
– Nói cho tôi biết đáp án.
– Anh, là 52- Thiên Anh không biết tại sao vào lúc cuối cùng cô lại lựa chọn tin tưởng anh ta. Có thể là do nụ cười thản nhiên vào phút cuối đó của anh, Thiên Anh không nhìn thấy ác ý trong đó, nên cô muốn tin tưởng anh một lần.
Đoàn Thiên Tứ vốn không chắc chắn, Thiên Anh lại cho đáp án rất khẳng định. Anh nghĩ, cứ chọn theo Thiên Anh nói, dù chọn sai cũng không phải là lỗi của anh.
Đoàn Thiên Tứ di đầu ngón tay về cuối hàng bài, rút ra con bài thứ 2 từ dưới đếm lên, dùng dũng khí tử chiến đến cùng mở lá bài ném xuống mặt bàn xanh biếc. Là Ách bích!
Mọi người thán phục, giơ ngón cái lên với Đoàn Thiên Tứ. Thiên Anh hú lên, vừa móc cánh tay Đoàn Thiên Tứ vừa vỗ vỗ:
– Anh, chúng ta thắng! Chúng ta thắng rồi!
Mọi người ở đây đều bị cuốn theo cảm xúc của cô, đều sôi nổi đập tay nhau. La Phù Sinh ngồi nửa mông lên bàn chia bài châm điếu thuốc, đèn chùm trên đỉnh đầu lúc ẩn lúc hiện, rọi mặt anh thành sáng tối vô chừng.
Sắc mặt Hầu Lực tái đi.
La Phù Sinh trải bài ra trước mặt Hầu Lực, kéo hàng bài dài thật dài rồi nhìn về phía Hầu Lực.
– Chứng cớ rành rành, họ không hề nói dối, là chú chơi xấu. Tôi thấy, đã đến lúc đề nghị Hồng gia thay đổi một người quản lý đáng tin cậy hơn cho sòng bạc này.
– La Phù Sinh! Mày chơi xỏ! Mày thông đồng với chúng đến lấy tiền của sòng bạc này. Mày là thứ ăn cây táo rào cây sung!- Hầu Lực ánh mắt hung ác, tất cả đàn em đều xông đến. Thiên Anh nháy mắt, các huynh đệ của gánh hát cũng ưỡn thẳng lưng đứng sau La Phù Sinh, bầu không khí sẵn sàng nghênh chiến.
La Thành định lên, La Phù Sinh xua tay:
– Chuyện sòng bạc, là chuyện trong bang, xử lý thế nào, do cha nuôi định đoạt. Tôi không muốn quản, cũng không có tư cách quản. Nhưng vừa rồi so tài ở trước mặt mọi người, tôi nghĩ trong lòng mọi người hẳn cũng có phán đoán riêng. Chú Hầu, trả lại giấy nợ cho cô gái này đi. Nếu không danh dự sòng bạc mất sạch, còn kéo theo thể diện của Hồng gia.
Người vây xem xung quanh chê chuyện còn chưa đủ lớn, cũng ầm ỹ la lối.
Hầu Lực siết nắm tay, hồi lâu thả ra:
– Kêu người mang giấy nợ của gánh hát Đoàn gia ra đây.
– Còn có tiền nữa- La Phù Sinh bổ sung thêm.
Hầu Lực nghiến răng nghiến lợi:
– Làm theo lời cậu ta nói.