– Cha! Cha sao vậy? Trời sắp sang đông rồi, sức khỏe cha sao mãi vẫn không khá vậy.
– Haizzz, bệnh cũ, lần trước té ngã ở rạp hát Phúc Long, hơn nữa về quê chuyến này chịu không nổi. Cha già cả rồi vô dụng, dù chết ngay cũng chả có gì tiếc nuối, thứ duy nhất không bỏ xuống được chính là Thiên Anh và con.
Cửu Tuế Hồng nói xong lại ho kịch liệt một hồi, lại có thể ho ra máu.
– Cha! Không được rồi! Để con đưa cha đến bệnh viện!
Cửu Tuế Hồng giữ Đoàn Thiên Tứ lại:
– Bỏ đi, vô ích thôi, xương cốt của cha, cha hiểu hơn bất cứ ai, gánh hát chi tiêu nhiều lắm, đừng lãng phí tiền bạc vào cha nữa.
Đương nhiên, trong lòng ông còn một tính toán khác chưa nói ra, chính là xương cốt này có lẽ sẽ giúp được con trai, giúp được nhà họ Đoàn níu lại con át chủ bài tốt nhất: Thiên Anh.
– Cha! Cha nói gì vậy? Cha nhất định phải sống khỏe mạnh, còn phải sống đến ngày gia đình mình có đủ tứ đại đồng đường!
– Tứ đại đồng đường…- Cửu Tuế Hồng nghĩ hy vọng đẹp đẽ ấy đến lúc phải tỉnh rồi- Ai da, với cha mà nói là rất xa xôi.
– Không xa! Cha! Nếu con đã về quê “nói chuyện” với mẹ, vậy hôn sự của con và Thiên Anh có thể đẩy sớm hơn…
Cửu Tuế Hồng gật đầu:
– Con đi gọi Thiên Anh đến đây.
Thiên Anh từ phòng Cửu Tuế Hồng trở về, cả đêm không ngủ, cha cô ngay cả thời gian hai tháng cũng không thể chờ thêm, buộc cô đến lập đông liền đám cưới với anh trai. Chuyển biến “vai trò” này đến quá đột ngột, cô vẫn chưa đồng ý.
Cô ngồi trên giường, trong tay siết chặt sợi lắc Hứa Tinh Trình tặng, không nhúc nhích, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh khi ở bên Hứa Tinh Trình, cán cân trong lòng lệch dần.
“Báo ơn có rất nhiều cách, hy sinh hạnh phúc cả đời mình không phải là lựa chọn tốt nhất.”
“Nếu cô muốn đi cùng anh ấy, tôi có thể nghĩ cách giúp hai người.”
Trong lòng Thiên Anh có chủ ý, lời nói của La Phù Sinh là lối thoát cuối cùng của cô, có lẽ cô còn có cơ hội lựa chọn.
Sáng sớm hôm sau, Thiên Anh mở cửa phòng đi ra ngoài sân, nhìn thấy Cửu Tuế Hồng vẫn ngồi canh chừng ở bên ngoài, ông già nua và tiều tụy quá. Sau lưng Cửu Tuế Hồng có rất đông người, Đoàn Thiên Tứ cùng tất cả sư huynh đệ đều tập hợp ở đó, đồng loạt nhìn Thiên Anh.
– Cha! Anh! Các sư huynh đệ, mọi người… mọi người làm gì vậy?
– Thiên Anh! Cha ngồi trong sân đợi em cả đêm, chính là chờ đợi một câu trả lời từ em. Các sư huynh đệ không đành lòng, đã đứng cả đêm cùng cha!
– Cha! Mọi người là đang ép con đó!
– Thiên Anh à, nếu con không hứa với cha, cha… cha sẽ…- Cửu Tuế Hồng không nói được nữa, đột nhiên quyết tâm, quỳ gối xuống đất.
– Cha! Cha tuyệt đối đừng làm vậy!- Thiên Anh mau chóng ngồi xổm xuống, đỡ Cửu Tuế Hồng lên, bị ông đẩy ra.
– Nếu con không đồng ý, cha sẽ quỳ mãi thế này trước mặt con không đứng lên, cho đến khi con đồng ý mới thôi!
Đoàn Thiên Tứ khẽ cắn môi, cũng quỳ xuống.
– Anh! Anh, anh đừng ép em nữa!
Đoàn Thiên Tứ nhìn ra sau lưng, trong lúc nhất thời, các sư huynh đệ trong gánh hát phía sau anh đều đồng loạt quỳ xuống.
Thiên Anh chạy đến đỡ từng người họ, nhưng cả đám vững như bàn thạch, không chịu nhúc nhích, Thiên Anh gần như sụp đổ:
– Mọi người… xin mọi người đừng ép tôi nữa!
– Thiên Anh, là mọi người cầu xin em, đừng dao động nữa! Thanh thản ổn định ở gánh hát sống không tốt sao?- Hai mắt Đoàn Thiên Tứ đỏ lên, khi nhìn Thiên Anh đã không còn vẻ hiền hòa như trước nữa, mà chỉ còn chấp niệm.
Chỉ là bốn chữ thanh thản ổn định này làm Thiên Anh đau đớn, cô chỉ mới hai mươi tuổi thôi, mà tình yêu, sự nghiệp, tình bạn thứ nào cô cũng chưa từng chân chính đạt được. Cứ thế này mà an phận thủ thường sống qua ngày ư?
Cửu Tuế Hồng đột nhiên thấy khó chịu, bắt đầu ho khan, khiến Thiên Anh không đành lòng:
– Cha, cha mau đứng lên đi, cha làm vậy con sẽ tổn thọ mất.
Cửu Tuế Hồng im lặng không nói gì, không động đậy.
– Ôi, cả đám mới sáng sớm đã luyện công rồi à?- Hồ Kỳ mặc áo khoác dài, khom lưng nhìn đám người đang quỳ dưới đất.
Ở trước mặt người ngoài, làm vậy rất không nên, Đoàn Thiên Tứ vội đỡ cha mình đứng dậy. Thiên Anh nhận ra đây là tên lưu manh của Thanh bang lúc trước đến rạp hát gây rối, kinh ngạc vì hắn vẫn chưa chết, còn làm chó săn lăn lộn ở Bến Thượng Hải này.
– Có chuyện gì?- Thiên Anh đứng chắn trước mặt Cửu Tuế Hồng.
– Ai da, đây là ngôi sao mới của Bến Thượng Hải chúng ta đó, tôi đến để đưa thiệp mời- Danh môn vọng tộc tổ chức tiệc muốn mời gánh hát về hát đều phải đưa thiệp mời trước. Thiên Anh tuy rằng nổi tiếng, nhưng vẫn chưa nổi đến mức đáng để hào môn danh giá đến đưa thiệp mời, đây là lần đầu tiên.
– Thiệp mời của ai?
– Lễ trưởng thành của điện hạ Nashi- Hồ Kỳ đắc ý ném thiệp mời vào người Cửu Tuế Hồng- Các người tốt số đấy, điện hạ không hiểu kinh kịch mới mời đám gà mờ như các người.
– Người Nhật?- Thiên Anh nhíu mày- Không nhận.
Hồ Kỳ cau mày, dường như muốn nổi giận. Đoàn Thiên Tứ vội vàng ngăn hắn lại, sợ hắn lại đập phá gánh hát- Nhận nhận, nhận mà.
– Anh!- Thiên Anh muốn cản lại, nhưng Đoàn Thiên Tứ trừng mắt với cô, cô quay mặt đi không tranh cãi thêm. Hồ Kỳ hừ một tiếng, ném xuống túi thù lao- Đây là tiền cọc, buổi tối ngày mốt ở Ninh Viên.
– Được được, chúng tôi sẽ chuẩn bị chu toàn- Đoàn Thiên Tứ khom lưng nhặt túi bạc trên đất lên, tiễn Hồ Kỳ ra ngoài.
Cửu Tuế Hồng cảm thấy trong chuyện này có điều lạ, giật thiệp mời trong tay của Đoàn Thiên Tứ mở ra xem, trên nền vải đen có thêu hình tròn màu đỏ, quả thật là thiếp mời của Hội Hồng Hoàn Nhật Bản, họ làm sao có quan hệ với người của Hội Hồng Hoàn, hơn nữa trông có vẻ là nhắm vào Thiên Anh mà đến.
***
Hứa Tinh Trình mặc đồ thể thao chuẩn bị ra ngoài vận động, lúc đi xuống cầu thang liền nhìn thấy quản gia:
– Bác Mậu, chào buổi sáng!
– Cậu chủ sao hôm nay dậy sớm vậy?- Quản gia đang gấp báo, mỗi ngày sáng chiều tòa soạn báo đều giao một tờ báo Thượng Hải đến nhà họ Hứa, bác Mậu sẽ xem qua một lượt, rồi theo mức độ quan trọng của tin tức sẽ báo lại cho ông chủ, cậu chủ đọc vào lúc ăn sáng.
– Muốn đi vận động rèn luyện sức khỏe, tăng cường khí lực, cũng sắp phải vào quân doanh rồi.
– Tôi thấy, cậu chủ là gặp được chuyện vui nên tinh thần sảng khoái đúng không?- Bác Mậu cười cười, nói.
– Con thì có chuyện vui gì chứ?- Hứa Tinh Trình ngơ ngác.
– Chỉ e cả Bến Thượng Hải này không có ai là không biết, không có ai là không hay- Bác Mậu vừa gấp báo vừa nói- Chuyện vui của cậu và cô Hồng đã lên báo rồi, bác ở tại đây chúc mừng cậu trước nhé.
– Lên báo?- Hứa Tinh Trình cảm thấy không ổn, mau chóng chạy đến bên bàn ăn, cầm tờ báo mới nhất lên xem, nụ cười ban nãy biến mất, mặt biến sắc.
Hứa Tinh Viện đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy bộ dạng của Hứa Tinh Trình liền hỏi:
– Anh sao vậy?
Hứa Tinh Trình túm chặt tờ báo hỏi bác Mậu:
– Cha con đâu?
– Con tìm cha à?- Giọng nói nhẹ nhàng của Hứa Thụy An từ cầu thang truyền đến.
Hứa Tinh Trình siết tờ báo trong tay:
– Tin trang nhất của tờ báo Thượng Hải hôm nay cha cũng biết là gì đúng không?
– Đương nhiên- Hứa Thụy An mặt tỉnh bơ- Hai nhà Hồng Hứa liên hôn, ngày cưới của con và Hồng Lan đã được ấn định, chuyện vui lớn thế này đương nhiên phải đăng báo rộng rãi rồi.
– Ấn định ngày cưới? Ấn định khi nào? Đám cưới của con, tại sao con lại là người biết cuối cùng? Từ đầu đến cuối, con chưa từng đồng ý kết hôn với Hồng Lan!
Bác Mậu thấy tình hình không ổn, dọn xong bữa sáng liền thức thời rời khỏi nhà ăn.
Hứa Thụy An ngồi xuống, dùng dao nĩa cắt trứng. Ông xem như là nhân vật lợi hại trong chính phủ quốc dân kiểu Tây, vẫn ăn không quen bánh mỳ sandwich thịt muối:
– Xin lỗi nhé, cha không có hứng thú muốn biết ý kiến cá nhân con, con chấp hành theo là được.
– Không thể nào! Cha! Hôn nhân cần phải lựa chọn tự do. Hồng Lan cũng vậy, cô ấy cũng có quyền lựa chọn của riêng mình. Cha, cha tự xưng là người tân thời, chỉ là cách làm hiện tại của cha, so với các bậc trưởng bối thời phong kiến thì có gì khác biệt?
– Khác nhau ở chỗ, quyền lực trong tay cha lớn hơn.
– Cha cho rằng quyền lực có thể giải quyết được mọi vấn đề sao?
Hứa Thụy An cười khẩy, như đang châm biếm sự ấu trĩ của anh:
– Không thể à? Vậy con làm thế nào cứu được Đoàn Thiên Anh? À, sở dĩ con tức giận như vậy, chủ yếu là vì con bé đó đúng không. Não con không có nếp nhăn à, sau khi cưới Hồng Lan về thì lấy cô ta làm vợ lẻ, tuy rằng hiện giờ là thời dân quốc, nhưng đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường.
– Cha!- Hứa Tinh Trình cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng, hiểu biết nông cạn, không muốn tranh luận với ông nữa- Con đến tòa soạn, kêu họ đính chính lại tin này, tự bản thân con sẽ tuyên bố, hôn ước này là một sai lầm!
– Cha nói còn chưa đủ rõ ràng à! Quyền lực trong tay cha có nghĩa là cha có thể điều động toàn bộ tài nguyên truyền thông của cả Thượng Hải. Báo chí, chính là tiếng nói và loa phát thanh của mình cha mà thôi. Cha khuyên con đừng nên uổng phí sức lực nữa. Mặt khác, con phải hiểu, đây là vận mệnh chính trị của con cái nhà họ Hứa, đây là vận số tốt mà biết bao người mơ ước cũng chẳng có được!
– Trước kia, có người nói không thể chấp nhận con nguyên nhân là vì con mang họ Hứa, khi đó con chưa hiểu lắm, hiện giờ cách làm của cha đã khiến con hiểu rồi. Cha, cha phải hiểu rằng, không phải con không mang họ Hứa thì không sống nổi.
Câu nói này đâm đau Hứa Thụy An, ông giận dữ trừng mắt nhìn Hứa Tinh Trình:
– Tốt nhất con hãy ngoan ngoãn nghe lời cho cha, chấp nhận hôn sự này. Cha có năng lực cứu con hát kia ra, thì cũng có khả năng hủy hoại nó.
Hứa Tinh Trình ý thức được nếu anh phản kháng, cha có thể sẽ ra tay với Thiên Anh. Trong lòng anh đầy thù hằn, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thụy An cũng u ám mấy phần.
– Đúng, chính là biểu cảm bây giờ, mới có chút giống con trai của Hứa Thụy An này. Nhưng đáng tiếc, biểu cảm này không nhìn thấy nhiều trên mặt con. Cha nói thẳng nhé, nếu con rời khỏi nhà họ Hứa, thì con chẳng là gì cả. Ngoại trừ chấp hành mệnh lệnh của người cha này, con có tư cách chọn lựa sao?
Nói xong, Hứa Thụy An buông dao nĩa, bất mãn dùng khăn ăn lau khóe miệng:
– Thịt muối hôm nay hơi sống.
Ông đứng lên đi ra cửa, bác Mậu nhanh chóng đến phục vụ ông mặc áo bành tô vào, đưa mũ phớt và gậy. Ra khỏi cánh cửa này, ông chính là bộ trưởng Hứa cương trực biết phải trái, chỉ có bên trong cánh cửa này, mới có thể biểu hiện ra một mặt ngang ngược độc tài của ông.
Hứa Tinh Trình nhìn theo bóng cha anh rời khỏi, trong lòng đã có dự tính.
La Phù Sinh!
Trong lòng Hứa Tinh Trình và Đoàn Thiên Anh đồng thời hiện lên cái tên này, người có thể giúp được họ, chỉ có mỗi La Phù Sinh.