Chỗ xương gãy đã được cố định lại, may mà xuất huyết nội không quá nghiêm trọng, giai đoạn sau phải từ từ điều dưỡng.
Lần này gây ra chuyện lớn, Hồng Lan tự biết đuối lý, lúc gặp La Phù Sinh, không còn thân mật như xưa, chỉ đứng xa xa, lủi ở một góc cạnh cửa phòng bệnh.
– Lại đây- La Phù Sinh ngoắc cô đến, La Thành thức thời nhét tô cháo vào trong tay Hồng Lan.
Hồng Lan sợ sệt ngồi bên cạnh, tay cầm tô cháo không dám nhúc nhích.
– Em có biết tại sao lần này anh lại nổi giận với em như vậy không?
– Vì con hát kia- Chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của La Phù Sinh, cô lập tức sửa miệng- Vì Đoàn Thiên Anh.
– Còn gì nữa?
Hồng Lan lắc đầu, ngoại trừ thích Đoàn Thiên Anh, cô không nghĩ ra lý do gì khiến anh có thể nổi giận với cô đến như vậy.
– Em và anh mặc dù không phải anh em ruột, nhưng anh luôn xem em như em gái ruột của anh. Nói quá một chút, anh trưởng như cha, em liên tục làm bậy, em cảm thấy anh biết mà không nổi nóng được sao? Tai nạn lần này may mà có anh và anh Trọng Cảnh giúp em, còn lần sau thì sao? Lần nào em cũng may mắn được à? Nếu Thiên Anh thực sự vì em mà gặp chuyện, cả đời em sẽ không bị cắn rứt lương tâm hay sao?
Tuy rằng Hồng Chính Bảo xưa nay yêu thương cô có thừa, nhưng lần này La Phù Sinh thiệt hại nặng nề, vẫn khiến ông hết sức giận dữ. Cuối cùng là La Phù Sinh và Lâm Khải Khải cùng nhau nói dối, giúp cô chu toàn chuyện này. Tội của tên hòa thượng thấy sắc sinh lòng tà, tốt xấu gì cũng sẽ đổ hết lên đầu cô.
– Xin lỗi, em biết em sai rồi- Hồng Lan là người ăn mềm không ăn cứng, nghe thấy La Phù Sinh thật lòng tính toán cho cô, cô thấy dễ chịu hơn- Chỉ là lần này anh bị thương, có lợi cho tên tiểu nhân Hầu Lực kia.
Khoảng thời gian La Phù Sinh bị thương nằm viện đã xảy ra hai chuyện lớn, một là Hầu Lực ở trước mặt Hồng Chính Bảo công kích anh, nói anh vì một cô gái mà thần hồn điên đảo, không thích hợp tiếp tục quản lý việc kinh doanh sòng bạc. Không chỉ nhận lại quyền kinh doanh sòng bạc ban đầu, còn cầm luôn quyền quản lý bến tàu của La Phù Sinh.
Hai là lệnh công yên của chính phủ ban hành ra, sau này chỉ có tiệm thuốc có giấy phép công yên mới có tư cách bán thuốc phiện. Cũng như chỉ hãng buôn ngoại thương có phê chuẩn của chính phủ mới có thể xuất nhập khẩu thuốc phiện. Hội Hồng Hoàn đương nhiên lấy được quyền nhập khẩu trước tiên. Các hiệu buôn tây của Anh Quốc, Đông Ấn Độ và hội Hồng Hoàn của Nhật Bản trong lần cải cách này trong họa có phúc, trở thành tam đại đầu sỏ ở Thượng Hải, các nhà nhỏ lẻ khác đều bị chính sách này hất cẳng ra khỏi thị trường.
Hàng hóa của hội Hồng Hoàn bị La Phù Sinh giữ lại đã được Hầu Lực thả ra trong lúc anh nằm viện, như bán một ơn nghĩa cho hội Hồng Hoàn.
– Trước đó cha nói tuổi tác đã lớn, muốn nghỉ hưu, giao lại mọi việc cho anh. Anh, anh yên tâm dưỡng thương đi. Trò hề của bọn Hầu Lực kia sẽ không nhảy nhót được bao lâu đâu.
Trước kia cha nuôi đã cảnh cáo anh, đừng quá tập trung vào chuyện tình yêu, kỳ này hai lần liên tiếp đều phải nhập viện, cha nuôi nhất định rất thất vọng, làm ra quyết định này, chẳng có gì là lạ.
– Cộc cộc- Có người gõ cửa phòng bệnh, mặc dù cửa luôn rộng mở- Tôi có thể vào không?
Hồng Lan nhìn ra cửa, là một cô gái với gương mặt xa lạ. Diện mạo cực kỳ xinh đẹp, mặc một bộ sườn xám màu xanh lơ, làm tôn lên đường cong lả lướt. Trên mặt luôn mang ý cười, khí chất khoan thai, vừa nhìn là biết con nhà danh giá, rất khác với cô chủ lăn lộn giang hồ như cô. Hồng Lan không biết tại sao khi ở trước mặt cô ấy, lại có chút cảm giác tự ti.
Tại sao cô ta lại đến đây? La Phù Sinh nhíu mày, trong đầu lục lọi ra cái tên kia:
– Mời vào, cô Nashi Mirai.
Người Nhật? Hồng Lan lúc này cũng trợn tròn mắt, cô gái này nói tiếng Trung chính thống, còn mang theo chút làn điệu Tô Châu, phong cách ăn mặc thuần Trung Quốc, không ngờ lại là người Nhật.
– Nghe nói thiếu đương gia bị thương nằm viện, tôi đại diện cho cậu tôi đến thăm. Hơn nữa cám ơn anh đã tạo điều kiện cho hội Hồng Hoàn, sau này nhờ anh tiếp tục chiếu cố chúng tôi- Nashi Mirai giao bó hoa cầm trong tay cho La Thành- Bên ngoài còn có chút lễ mọn, không tiện mang vào phòng bệnh, phiền anh ra ngoài thu xếp một chuyến.
Nghe có vẻ phần “lễ mọn” này không ít, La Thành làm gì được người khác đối đãi như thế bao giờ, huống hồ giọng nói của đối phương ngọt đến tận xương, anh nhất thời nhìn đến ngây dại, vẫn là Hồng Lan tằng hắng một tiếng mới gọi được thần trí của anh quay về.
La Phù Sinh cười khổ:
– Cô Nashi đến để chế giễu tôi à. Hàng hóa của hội Hồng Hoàn là Hầu Lực thả, cô cám ơn nhầm người rồi. Sau này chuyện bến tàu đều do ông ta quản lý, điện hạ vẫn nên giữ lại lễ vật này chuyển cho người khác đi. La Phù Sinh tôi không giúp được gì cho việc kinh doanh của quý xã đâu.
Tiếng “điện hạ” này của La Phù Sinh gọi rất châm biếm, đừng nói một tên ếch ngồi đáy giếng như anh cùng một công chúa họ hàng cực xa với Thiên Hoàng, cho dù được xem như người hoàng thất, nói cho cùng cũng là bọn châu chấu đến Trung Quốc ký sinh trên xương máu nhân dân mà thôi, không đáng để anh phải khúm núm.
Nashi Mirai làm như không nghe ra ý châm chọc trong đó, tránh nặng tìm nhẹ nói:
– Sau này thiếu đương gia cứ gọi tôi là Mirai thì được rồi.
Ở Nhật, người có quan hệ cực kỳ thân thiết mới có thể gọi thẳng tên, bằng không chỉ có thể xưng hô bằng họ với nhau, Nashi Mirai đây là chuốc lời đường mật cho La Phù Sinh.
Tuy rằng hàng hóa lần này đã vô sự, nhưng cậu cô vẫn hy vọng cô có quan hệ tốt hơn với La Phù Sinh. Bởi vì họ phải kinh doanh lâu dài, mà trong quá trình trao đổi giữa Hạ Chân Ngô và Hồng Chính Bảo, Hồng Chính Bảo luôn ám chỉ muốn giao chuyện làm ăn của Hồng bang cho La Phù Sinh. Bên cạnh chàng trai này còn tập trung những quan to hiển quý như Lâm Khải Khải, Hứa Tinh Trình. Tương lai của họ chính là tương lai của Bến Thượng Hải, điểm này Hạ Chân Ngô thấy rất rõ ràng.
Tâm tư Hồng Lan không đủ sâu, chỉ là vệ tinh tình cảm trong lòng đang phát ra cảnh báo, cô gái mới đến này không phải người tốt, hơn nữa còn khó đối phó hơn cả Thiên Anh.
– Anh, anh nói chuyện lâu rồi, nên nghỉ ngơi thôi.
Cô đặt tô cháo đã nguội xuống, định đỡ La Phù Sinh nằm xuống, ý tứ rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách.
Nashi Mirai mỉm cười, lấy một tấm thiệp mời trong túi xách ngọc trai cầm tay đưa cho Hồng Lan:
– Tháng sau là lễ trưởng thành mười tám tuổi của tôi, đến lúc đó cậu tôi muốn tổ chức vũ hội ở nhà hàng Thượng Hải, không biết có vinh dự mời thiếu đương gia làm bạn nhảy của tôi không. Cô Hồng cũng đến dự cùng nhé.
Mười tám tuổi! Lại còn nhỏ hơn mình một tuổi, Hồng Lan nghiến răng, chỉ cảm thấy cô gái này đâu đâu cũng hơn mình một bậc. May mà câu trả lời của La Phù Sinh giúp cô lấy lại thể diện.
– Bị thương đến gân cốt phải tịnh dưỡng một trăm ngày, tháng sau e rằng tôi không khiêu vũ được, phải phụ ý tốt của cô Nashi rồi- La Phù Sinh không nghĩ gì đã từ chối ngay, trong lòng Hồng Lan thầm khen ngợi anh.
– Không sao, thiếu đương gia đến dự là được, ngày đó ông Hồng cũng đến.
Nhắc đến Hồng Chính Bảo, La Phù Sinh và Hồng Lan đều im lặng. Thấy anh không từ chối nữa, Nashi Mirai cúi người, cáo từ. Bóng lưng rời đi cũng hệt như tranh vẽ.
Trong phòng bệnh của Thiên Anh, chất lỏng trong chai truyền dịch, nhỏ giọt.
Trải qua một thời gian tịnh dưỡng, sắc mặt Thiên Anh đã chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Hứa Tinh Trình nắm tay Thiên Anh đặt trong lòng bàn tay mình, trong mắt tràn ngập yêu thương mất rồi lại được.
Trong mơ, Thiên Anh nói mê:
– La Phù Sinh, La Phù Sinh, anh đừng chết! Đừng chết!
Hứa Tinh Trình nghe vậy, trong lòng vô cùng không vui.
Lúc này, Thiên Anh mở mắt ra, vẻ mặt ngây dại, vẫn còn đắm chìm trong cơn ác mộng, trong mơ La Phù Sinh bị tảng đá cản đường không ra khỏi hang được, để một mình cô ngồi khóc dưới mõm đá.
Nhìn thấy Thiên Anh mở mắt, Hứa Tinh Trình lấy làm mừng rỡ:
– Cuối cùng em cũng tỉnh rồi!
Thiên Anh lúng túng quay đầu hỏi Hứa Tinh Trình:
– La Phù Sinh đâu? Anh ấy thế nào rồi?
– Anh ấy không sao, hai người phúc lớn mạng lớn, đều bị thương ngoài da thôi. Hồng Lan đang ở bên kia chăm sóc anh ấy- Hứa Tinh Trình không biết mình bị gì nữa, lại cố tình che giấu tình trạng thương tích của La Phù Sinh.
– Vậy tốt quá rồi, em muốn qua thăm anh ấy- Thiên Anh vừa nói, vừa định ngồi lên.
– Bây giờ em còn yếu lắm, nằm nghỉ thêm đi, trước khi truyền dịch xong đừng nên lộn xộn. Bên Phù Sinh có Hồng Lan túc trực chăm sóc rồi, giờ em qua đó, không khỏi sẽ đụng chạm với cô ấy rồi sinh chuyện nữa, không thích hợp đâu.
Thiên Anh nghĩ đến biểu hiện trước đó của Hồng Lan, không muốn chọc giận cô ấy thêm, nên rút chân về.
Mặt Hứa Tinh Trình thoáng lộ vẻ phức tạp, anh đỡ Thiên Anh nằm xuống, còn cẩn thận dịch gối cho cô.
Thiên Anh lặng lẽ nhìn Hứa Tinh Trình, cuối cùng cũng chú ý tới điểm khác thường hôm nay của anh:
– Đồ của anh…
Hứa Tinh Trình cúi đầu nhìn bộ quân phục trên người mình, cười khổ:
– Đúng vậy, anh đã khuất phục cha anh rồi. Một thời gian nữa anh sẽ đến trường sĩ quan lục quân trung ương tiếp nhận huấn luyện khép kín, sau khi tốt nghiệp sẽ thành một gã sĩ quan dự bị.
Điều Thiên Anh quan tâm không phải cái này:
– Tại sao? Tại sao lại vứt bỏ lý tưởng của bản thân anh?
– Bởi vì…- Lời muốn nói ra Hứa Tinh Trình lại nuốt trở vào, anh không muốn làm Thiên Anh cảm thấy mắc nợ anh- Bởi vì anh cảm thấy cha anh nói rất đúng, trong thời loạn chỉ có người cầm súng mới có thể cứu quốc. Dao phẫu thuật bé nhỏ này không làm được gì hết.
– Chỉ mới qua một ngày một đêm, anh lại bỏ quên lý tưởng của mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?- Thiên Anh nghi ngờ anh có điều giấu giếm.
Hứa Tinh Trình làm bộ như không chút lưu tâm:
– Bến Thượng Hải chính là như vậy đó. Cuộc sống mỗi ngày đều thay đổi bất ngờ, sau này em quen rồi sẽ thấy ổn thôi.
Thiên Anh lắc đầu, Hứa Tinh Trình mà cô thích không phải thế này, trước kia khi anh nói về lý tưởng hành y cứu người, ánh mắt anh lấp lánh lắm mà.
– Anh vẫn là một Hứa Tinh Trình xem lý tưởng quan trọng hơn tất cả sao? Bắt đầu từ lúc nào anh lại trở nên cam chịu, không có ý chí chiến đấu như vậy?
Hứa Tinh Trình miễn cưỡng cười khổ, lảng tránh.
– Em mất tích lâu như vậy, cha và anh nhất định lo lắng lắm, đợi truyền dịch xong, em muốn về nhà- Thiên Anh rất thất vọng, lần nữa nhắm mắt lại.
Hứa Tinh Trình lái xe đưa Thiên Anh về gánh hát. Thiên Anh đi vào nhà, khi xoay người đóng cổng, cô nhìn thoáng qua Hứa Tinh Trình ngồi trong xe.
Ánh mắt cô nhìn anh không còn là sùng bái say đắm nữa, mà thêm vào chút mông lung, ánh mắt Hứa Tinh Trình lại tràn ngập mong chờ. Cuối cùng Thiên Anh không nói gì, chỉ cúi đầu từ từ đóng cổng lại, ánh mắt Hứa Tinh Trình ảm đạm đi.
Bên trong, nhị sư huynh đang đút thuốc cho Cửu Tuế Hồng, nghe thấy đại sư tỷ đang ở bên ngoài gọi:
– Thiên Anh về rồi!
Cửu Tuế Hồng muốn ngồi dậy bước xuống giường, lúc này Thiên Anh đã đẩy cửa bước vào:
– Cha!
Cửu Tuế Hồng bước tới kích động ôm chặt lấy Thiên Anh:
– Con nhỏ này con đã chạy đi đâu? Con làm cha sợ muốn chết!- Hồi lâu mới buông cô ra- Để cha nhìn xem, có bị thương chỗ nào không?
– Không có, con khỏe lắm, thật đó!- Thiên Anh nhìn thấy chén thuốc trong tay sư huynh, thân thiết hỏi- Cha, cha sao vậy?
Đại sư tỷ bên cạnh nói:
– Em mất tích cả đêm, chúng ta vừa báo cảnh sát vừa tìm kiếm khắp nơi, sư phụ sốt ruột nên ngã bệnh.
– Cha, là con gái bất hiếu! Đã làm cha lo lắng!- Thiên Anh quỳ xuống.
Cửu Tuế Hồng muốn mắng cô, lại không nỡ, chỉ sờ đầu Thiên Anh:
– Vậy con đã đi đâu? Có phải Hứa Tinh Trình bắt cóc con không?
– Cha, không phải đâu, là có tên côn đồ giả thành hòa thượng bắt con đi, may mà có La Phù Sinh và Hứa Tinh Trình cứu con ra, họ là ân nhân cứu mạng của con.
– Hừ, ân nhân cứu mạng? Không có chúng, con sẽ không rơi vào tình cảnh này!- Khi Cửu Tuế Hồng nhắc tới họ, trong giọng nói không che giấu được oán hận cực độ.
Thiên Anh thấy cha ngã bệnh, không muốn đôi co chọc giận ông, mau chóng chuyển đề tài:
– Cha, sao không thấy anh đâu?
– Haizzz, tối qua nó từ nhà họ Hứa về liền hồn bay phách lạc, tự nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì, con về là tốt rồi, mau đi xem anh con đi.
Thiên Anh vâng dạ, trong lòng lo lắng không biết anh trai có vì mình mà chịu đánh chịu phạt gì không, cô đứng lên đi vội qua phòng Đoàn Thiên Tứ.
Cửu Tuế Hồng lo lắng ngồi đó, tâm sự trùng trùng. Tối qua lúc Đoàn Thiên Tứ về nhà quần áo không chỉnh tề, sắc mặt trắng bệch như người chết. Sư đệ của nó nói có người chĩa súng vào họ, còn kéo đại sư huynh vào nhà, hồi lâu sau mới đi ra, sau khi được thả đại sư huynh lại thành thế này, cái gì cũng không chịu nói.
Người ta thường nói con hát mệnh tiện, Cửu Tuế Hồng mơ hồ đoán được trên người Đoàn Thiên Tứ đã xảy ra chuyện gì, đó là con trai của ông, tim ông đau như rỉ máu, nhưng ông không thể nói gì cả, ông phải bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của con trai mình.
Hứa Tinh Trình mệt mỏi đi vào phòng mình, vừa cởi khuy áo vừa tựa vào bệ cửa sổ, nhớ lại chuyện tối qua.
– Con luôn thiếu quyết đoán như vậy, sau này làm sao thành đại sự được? Cha hỏi con, nếu giờ thả con ra ngoài, con sẽ dùng biện pháp gì để cứu Thiên Anh kia?
– Con…- Ngoại trừ thế lực của cha anh, anh không có biện pháp gì khác. Anh Lâm có lẽ sẽ điều động người của cục đặc biệt, nhưng thủ tục rất rắc rối.
– Cho dù tập hợp cả đám anh em trong Hồng bang lại, cũng không nên cơm cháo gì, nhiều người càng thêm loạn mà thôi. Phạm vi núi Thiên Vũ rộng lớn, địa hình hiểm trở, dưới điều kiện thời tiết khắc nghiệt như hiện tại, trong thời gian ngắn cần phái đi quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp, nghe lệnh một lãnh đạo vạch rõ kế hoạch giải cứu, tìm kiếm trên diện rộng, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, họ mới có cơ may sống sót. Mà ở cả Bến Thượng Hải này, người có năng lực làm được hết thảy chỉ có…
Hứa Tinh Trình không thể không thừa nhận:
– Cha…
Hứa Thụy An lắc đầu, chỉa gậy chống về phía anh:
– Là con…
– Con?- Hứa Tinh Trình khó hiểu.
– Cha biết con không muốn hạ mình cầu xin cha ra tay tương trợ, nếu một người không muốn cúi đầu trước quyền lực cầu xin giúp đỡ mà lại muốn thắng, vậy chỉ có một khả năng thôi, chính là tự bản thân người đó phải có được quyền lực. Hiện tại trước mặt con đang có một cơ hội.
Hứa Thụy An ném bộ quân phục xuống bên chân Hứa Tinh Trình:
– Đường, cha đã trải sẵn cho con. Sau khi tốt nghiệp trường quân đội, con gia nhập vào Tập đoàn quân[1] 74 mới vừa thành lập, tổng tham mưu trưởng do Lí Tế Thâm kiêm nhiệm. Lí Tế Thâm là tướng quân anh dũng thiện chiến, cũng là bạn cũ của cha. Con làm thuộc hạ của anh ta, không mất bao lâu sẽ gia tăng công trạng, một bước lên mây. Đến lúc đó, con có thể đi làm bất cứ chuyện gì con muốn làm, cứu người hay giết người, đều theo ý con hết.
Hứa Thụy An nói xong, rời khỏi phòng tuần bộ như trong định liệu.
Ở trước mặt Hứa Tinh Trình, treo chiếc áo blouse do mình cởi ra cùng bộ quân phục màu xanh biếc do Hứa Thụy An bỏ lại.
Hứa Tinh Trình vô cùng khó xử, mỗi một lần vươn tay ra, lại hạ xuống.
Mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hứa Tinh Trình tim đau như dao cắt. Mưa bên ngoài lại lớn hơn mấy phần, tánh mạng Thiên Anh và La Phù Sinh như chỉ mành treo chuông. Cuối cùng anh đưa tay tháo bộ quân phục xuống, chiếc áo blouse trắng vĩnh viễn bị vứt lại trong phòng tạm giam trống trải.
[1] Tập đoàn quân là thuật ngữ chỉ một đại đơn vị cấp chiến dịch – chiến lược trong tổ chức quân đội chính quy tại một số nước có quân đội rất lớn như Liên Xô, Đức Quốc xã, Anh, Mỹ…, hợp thành từ các quân đoàn hoặc các nhóm sư đoàn hỗn hợp, được sử dụng chủ yếu trong hai cuộc thế chiến.