Ngày thứ hai, anh đi công tác. Tôi tự nấu bữa ăn cho mình, sau đó chụp hình lại khoe với anh. Anh nói đợi khi nào mình trở về, muốn được ăn thử
Ngày thứ ba, anh đi công tác. Tôi trang trí lại phòng ngủ, toàn màu hồng của thiếu nữ. Vi Ứng Vật thấy được thậm chí còn khen tôi có gu thẩm mĩ, anh rất thích
Ngày thứ tư, anh đi công tác. Tôi nằm dài trên sô pha xem phim Hàn Quốc, khóc đến sưng mắt. Anh an ủi tôi, nói khi nào về sẽ mua thật nhiều quà tặng tôi
Ngày thứ năm, anh đi công tác. Tôi nhận được thông báo, anh nói đàm phán không suông sẻ, có lẽ phải ở đó thêm vài ngày
Ngày thứ sáu, anh đi công tác. Bận đến mức ngủ chừng 1- 2 tiếng nhưng vẫn dành thời gian gọi điện cho tôi. Tôi cảm thấy rất đau lòng, nói là anh cứ chăm chỉ làm việc đi, phải đảm bảo giấc ngủ. Sau đó tôi không gọi cho anh nữa
Ngày thứ bảy
Ngày thứ tám
Ngày thứ chín
Ngày thứ mười, một người phụ nữ trung niên trông vô cùng sang trọng đến tìm tôi
“Phu nhân tìm tôi có việc gì sao?”, tôi nhỏ giọng lên tiếng. Bởi vì đây là lần đầu tiên có người ngoài đến tìm tôi, gương mặt có chút bất ngờ
Người kia từ từ nâng tách trà nhấp môi, rồi nâng mí mắt lên nhìn thẳng vào người Đường Cửu Nguyệt: “Nghe nói cô kết hôn với con trai tôi?”
“Kết hôn gì chứ?”
Tôi ngơ ngác, sau đó lại nghe giọng nói khinh thường của vị phu nhân trước mặt: “Giả vờ cái gì, cô và Vi Ứng Vật đã kết hôn còn gì nữa”
“Vậy phu nhân là..”
“Tôi là mẹ của Vi Ứng Vật”
What, tôi bị đưa từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Vậy người trước mắt tôi là Vi phu nhân trong truyền thuyết đây sao? Người đàn bà khó tính trong miệng người giúp việc hay nói. Tôi hít sâu lấy lại bình tĩnh, sẽ có những tình tiết giống trong phim chứ?
Ví dụ như mẹ chồng chèn ép con dâu, hoặc là “10 tỷ rời xa con trai tôi” chẳng hạn. Nghĩ đến đây cô đã không thể cười nổi, sắc mặt trầm xuống. Đường Cửu Nguyệt lãnh đạm lên tiếng: “Vậy xin hỏi hôm nay phu nhân đến tìm tôi là có việc gì?”
Vi phu nhân cười khẩy: “Tôi không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Cô là con người, con trai tôi là rắn. Chỉ như vậy đã không thể đến với nhau rồi”
“Phu nhân, cái này bà nói không đúng rồi. Tình yêu sao có thể phân biệt được chứ, miễn chúng tôi yêu nhau là được rồi, không phải sao?”
“Cô giả vờ như vậy cho ai xem hả? Đường Cửu Nguyệt, cô lừa được con trai tôi, lừa được tất cả mọi người nhưng cô không lừa được bà già là tôi đâu”
Vi phu nhân lạnh nhạt rút một sấp ảnh trong túi xách ra, quăng đến trước mắt cô, sau đó hất mặt lên tiếng: “Cô nghĩ, tôi sẽ không có bằng chứng à. Đường Cửu Nguyệt, tôi đã điều tra được cái chết của cha mẹ ruột cô. Cô sợ rắn là thật, ghét rắn cùng là thật, cô sẽ chấp nhận yêu con trai tôi, bên cạnh con trai tôi sao?”
Đường Cửu Nguyệt cười nhạt, hoàn toàn bỏ lớp mặt nạ lúc nãy, cô cầm một tấm ảnh mình đang điên cuồng giết chết con rắn hổ mang lên: “Vi phu nhân đúng là tài giỏi thật, khiến tôi vô cùng nể phục”
“Nhưng mà, bà đến đây nói với tôi chuyện này thì có nghĩa gì. Có giỏi bà hãy nói với con trai ruột của bà kia kìa. Dù có nói thật đi nữa, anh ấy cũng sẽ không bỏ tôi đâu, tiếc thật đó Vi phu nhân à ha ha ha”
Tôi ngả người cười lớn, bàn tay hất những tấm ảnh trên bàn rơi xuống đất, gương mặt trở nên dữ tợn: “Đúng vậy, tôi ghét loài rắn các người đó thì sao? Chúng tôi ghẹo chọc gì các người, ba mẹ tôi làm gì sai. Các người nói cắn là cắn, khiến ba mẹ tôi ra đi trong đau đớn. Sau đó lại là cậu mợ, chú thím, hầu hết cả họ nhà tôi”
“Các người độc ác như vậy, tôi chỉ ra tay giết một vài con rắn thôi mà. Còn chưa bằng một nửa số người chết trong nhà tôi..”
Tôi nhìn thấy ánh mắt của Vi phu nhân đang quay sang chỗ khác. Tôi ngơ ngác nhìn sang cửa ra vào, một thân hình lớn đang trầm mặc đứng yên ở đó
Anh chợt ngẩn đầu, đối diện với ánh mắt của cô, mím môi không nói tiếng nào. Đường Cửu Nguyệt bỗng bật cười, cô khoanh tay trước ngực đi đến trước ánh mắt ngỡ ngàng của Vi phu nhân lẫn Vi Ứng Vật
“Nghe thấy rồi?”
Anh gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn vào tôi. Tôi đẩy anh sang một bên, từ tốn thay giày: “Nghe rồi thì nghe rồi, anh biết mọi chuyện rồi đấy. Sẽ tiếp tục yêu tôi sao?”
“Cửu Nguyệt…”
Vi Ứng Vật vươn tay định chạm vào người cô, nhưng Đường Cửu Nguyệt nhanh chóng né tránh. Cô nhếch môi cười lạnh lùng: “Anh… ở lại đây đi. Chẳng phải đi công tác mới về sau, nghỉ ngơi cho tốt đi. Nếu anh có mệnh hệ gì, mắc công mẹ anh lại đến tìm tôi, phiền lắm”
Tác giả: Like và để lại bình luận làm động lực cho mình tiếp tục ra chap mới nha. Mãi yêu 😘😘😘😘