• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi sợ a, bảo bọn họ đi đi, đừng lại gần tôi”

“Vi Ứng Vật, anh bảo bọn họ đi đi”

“Hu hu hu tôi sợ…”

Vi Ứng Vật xoa xoa lưng cô, nhẹ giọng an ủi:”Được, được, đừng khóc, tôi ở đây”

Anh bế cô xoay người trở lại căn phòng tối quá, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Ánh mắt tràn đầy lo lắng:”Cửu Nguyệt đừng sợ, em ở đây nhé? Tôi dạy bảo lại bọn họ”

“Anh đi mau lên nhé?”

Vi Ứng Vật nghe vậy mà khẽ bật cười đồng ý:”Được”

Không lâu sau, anh trở lại với cái khây trên tay, Vi Ứng Vật để xuống bên cạnh cô, bàn tay to lớn cẩn thận bưng bát súp bên trong lên:”Cửu Nguyệt, há miệng nào”

Muỗng đưa đến trước mắt, mặt tôi đã đỏ hơn quả cà chua. Tôi ngượng ngùng nhìn anh khẽ nói:”Anh.. anh để tôi tự ăn là được rồi”

“Không sao, anh không bận, có nhiều thời gian để đút em ăn”

Tôi dường như rũ bỏ tất cả bày xích đối với Vi Ứng Vật, chẳng những không sợ hãi trước anh, còn phụ thuộc vào anh, ngoan ngoãn ngồi cho anh đút từng muỗng. Lúc đó tôi còn không nghĩ ra những chuyện xấu như anh đã bỏ độc vào trong tô súp kia, hay là canh lúc mình ăn mà siết cổ mình

Không hề có cũng không hề nghĩ đến, tôi xem anh như người bình thường, thậm chí còn luôn bám theo anh không rời nửa bước

“Cửu Nguyệt, anh đưa em đi tham quan xung quanh biệt thự nhé?”

Vi Ứng Vật ôm lấy vai cô, cất giọng nhẹ nhàng như mỗi khi, thậm chí cô còn nhìn thấy khóe mắt anh đầy ý cưng chiều. Đường Cửu Nguyệt gật đầu:”Được, ở trong nhà mãi cũng chán, tôi muốn đi xung quanh xem thử”

Biệt thự này nằm ở khu đắc địa nhưng không gian xung quanh lại vô cùng lớn, từ sân vườn đến hồ bơi. Tôi mở to hai mắt đầy choáng ngột, thầm nghĩ người bên cạnh chắc cũng là ông lớn

“Cửu Nguyệt, chúng ta nghỉ ngơi một lúc ăn điểm tâm đi”

Vi Ứng Vật cúi đầu, cất giọng dịu dàng như thường khi. Điểm tâm được người giúp việc mang lên, bọn họ đi bằng chân chứ không phải như lúc trước nữa. Sau khi bọn họ rút lui, tôi nhỏ giọng khẽ hỏi người chồng của mình

“Này, chân bọn họ..”

“Anh bảo bọn họ phải làm như vậy, không được dọa sợ em”

Không hiểu sao nghe câu nói của anh trái tim của tôi thật sự rung rinh. Đúng là tôi sợ rắn nhưng mà ý tốt anh đối với tôi là không thể phủ nhận. Tôi có cảm giác như anh đang xem tôi như con gái mà cưng chiều

“Suy nghĩ cái gì đấy, hửm?”

Mãi nhìn cô không động tay, anh nhướng mày, khóe môi mím lại khẽ hỏi. Đường Cửu Nguyệt giật mình, xua tay vui vẻ trả lời:”Không có gì, không có gì. Ăn thôi”

Vi Ứng Vật nhìn cô ăn không nhịn được bật cười, tay cầm khăn lau miệng cho cô:”Ăn từ từ thôi, có ai giành với em đâu. Gắp như vậy coi chừng mắc nghẹn đó”

Lời anh phán đoán như thần, câu nói vừa kết thúc, cô họng của cô đã bị chặn lại. Cô ra sức đấm vào ngực, cuối cùng cũng nuối xuống được. Hai mắt đỏ đỏ nhìn sang anh oán trách:”Sao anh có thể nói linh như vậy chứ?”

“Còn trách anh?”

Tôi hừ lạnh, xoay mặt đi nơi khác nhưng tay vẫn tiếp tục cầm điểm tâm lên ăn. Vi Ứng Vật bị cô vợ bé bỏng giận dỗi liền hoảng lên, liên tục làm phiền đến cô:”Cửu Nguyệt, đừng giận anh mà”

“Nguyệt Nguyệt”

“Bà xã”

“Gọi em là chị em sẽ tha thứ cho anh”: Tôi liếc mắt nhìn người kia, ra điều kiện. Không biết từ khi nào, tôi lại thích được anh gọi mình là chị gái như vậy. Có lẽ từ lần tôi làm sai, anh không giận không mắng cũng chẳng đánh chỉ bắt tôi gọi anh bằng anh trai cả ngày

“Chị à”

Vi Ứng Vật vậy mà đáp ứng điều kiện của cô nhanh như chớp, anh nắm tay áo nhìn cô bằng gương mặt đáng thương. Làm như cô đang ăn hiếp anh ta vậy đó. Tôi giật giật khóe môi, trả lại điểm tâm vào đĩa

Thật sự mất hứng mà, chẳng còn vui vẻ gì nữa

“Lại làm sao nữa?”

Tôi liếc mắt không trả lời, Vi Ứng Vật nhìn tôi như vậy chẳng hiểu sao lại bật cười. Cười cái đầu anh, hừ

Bỗng dưng, thân thể tôi bị bế bổng lên, tôi trợn tròn mắt nhìn người kia, lên tiếng cảnh cáo:”Anh làm gì vậy hả, tôi đang giận đó”

Vi Ứng Vật nhịn cười đến đỏ mặt, hai tay bế cô rất chắc, mắt rũ xuống nhìn con nhím nhỏ đang xù lông:”Em còn tin anh quăng em xuống hồ bơi không? Chẳng phải anh đã gọi em là chị rồi sao, còn giận cái gì nữa”

Tôi không trả lời, nói đúng hơn là đang bị cứng họng. Anh thấy vậy, chân càng bước nhanh đến chí mí hồ bơi:”Thế nào, còn muốn cái gì?”

Tác giả: Like và để lại bình luận làm động lực cho mình tiếp tục ra chap mới nha. Mãi yêu 😘😘😘😘

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK