Thấy đối phương vô cùng tự tin thì Vương Chấn Hoa tò mò lắm.
Khoảng thời gian Tần Cao Văn không có ở đây, hai người bọn họ đã khiến Vương Thuyền Quyên bị tổn hại tới như vậy.
Vừa mới bắt đầu thôi mà bọn họ đã mang tới họa diệt vong cho công ty của cô rồi.
"Nếu như bản thân là người bị rơi vào tình huống như vậy, khi quay trở về chắc chắn sẽ tấn công điên cuồng hai nhà họ Vương và họ Trương".
Đấy là người bình thường sẽ suy nghĩ như thế.
“Cho tôi một lý do”.
Trương Thiên Khoát trả lời: “Rất đơn giản, bởi vì Tần Cao Văn không phải là người bình thường”.
Tiếp đó Trương Thiên Khoát còn bổ sung thêm một câu: “Những gì anh vừa nói là suy nghĩ của người bình thường.
Nhưng trong thời gian qua khi tôi nghiên cứu về Tần Cao Văn thì tôi có thể đảm bảo hắn sẽ không làm như vậy”.
Điều này khiến Vương Chấn Hoa lập tức chú ý.
Anh ta cảm thấy hết sức tò mò.
Không biết tiếp theo Tần Cao Văn sẽ làm gì.
“Hãy nói cho tôi biết kế hoạch tiếp theo của Tần Cao Văn”.
Trương Thiên Khoát trả lời: “Tần Cao Văn khi làm việc có một điểm đặc biệt, đó là ngã ở đâu thì sẽ đứng lên ở đó".
Chỉ cần nghe thấy vậy thôi thì Vương Chấn Hoa đã lập tức tỉnh ngộ.
“Ý của anh là Tần Cao Văn sẽ cướp lại lô hàng sao?”
Trương Thiên Khoát trả lời: “Chính xác”.
Vương Chấn Hoa nhếch miệng cười lạnh lùng.
Nếu đúng là như vậy thì mọi việc dễ xử lý hơn nhiều rồi.
Không chừng bọn họ có thể chuyển từ thế khách sang chủ.
Thông qua cơ hội lần này có thể tiêu diệt hoàn toàn Tần Cao Văn.
“Anh đã có cách rồi đúng không?”
Trương Thiên Khoát đáp lại: “Chỉ cần anh ta dám đi tìm lô hàng đó thì tôi có thể đảm bảo là anh ta một đi không trở lại”.
…
Đêm khuya.
Tại KTV Đại Tự Nhiên.
Vài cô gái xinh đẹp với thân hình thướt tha đang tựa vào một người đàn ông vạm vỡ.
Họ cười lẳng lơ, quyến rũ và không ngừng rót rượu cho người kia.
Người đàn ông này thi thoảng lại sờ soạng vào vài chỗ hiểm của những cô gái.
Căn phòng nhỏ đôi lúc vang lên tiếng cười ẽo ợt.
“Anh Hắc, nghe nói gần đây anh mới làm một phi vụ, kiếm được không ít tiền, em thích một chiếc túi, có thể mua cho em được không?”
Người vừa lên tiếng chính là cô gái xinh đẹp nhất hội.
Cô gái này tầm mười tám, mười chín tuổi không hề trang điểm, trông vô cùng thuần khiết.
Đàn ông mà lăn lộn nhiều năm trong xã hội thì thường thích thể loại phong cách này.
Anh Hắc cười he he, nói: “Được, chỉ cần tối nay em phục vụ tốt, đừng nói là một cái túi mà đến cả trăm cái túi anh cũng mua”.
Hai mắt cô gái sáng rực.
“Anh Hắc, anh nói thật không.
Anh đừng lừa em đấy nhé”.
Anh Hắc ôm cô gái vào lòng nói: “Em yên tâm, anh là người giữ lời, hơn nữa lừa ai thì lừa chứ sao nỡ lừa em, bảo bối của anh”.
Rầm.
Đúng lúc này có tiếng đá cửa vang lên.
Cánh cửa bung ra.
Âm thanh nặng nề khiến mấy cô gái sợ hết hồn.
Tiếng cười lập tức tắt lịm.
Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng nhạc.
Ánh mắt lão Hắc trở nên vô cùng lạnh lùng.
Hắn nhìn ra phía cửa.
Một người đàn ông vạm vỡ đứng ngay lối ra.
Đó chính là Tần Cao Văn.
Sắc mặt lão Hắc trông vô cùng khó coi.
Hắn đứng dậy, siết chặt nắm đấm, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.
“Mày là thằng nào mà dám làm ông mất hứng, chán sống rồi à?”
Tần Cao Văn thản nhiên bước vào và không nói gì.
Sắc mặt anh vô cùng điềm nhiên.
Nhưng không biết vì sao mà trên người anh phát ra một luồng khí thế đủ để khiến lão Hắc phải thấy sợ.
Hắn bất giác lùi về phía sau.
Đối phương giống như một con mãnh thú, có thể vồ về phía hắn bất cứ lúc nào khiến cho lão Hắc mất đi khả năng phản kháng.
Một lúc sau, lão Hắc lùi sát tới góc tường: “Tên khốn này mày định là gì?"
“Mau nói cho tôi biết, lô hàng đó đang ở đâu”.
Tần Cao Văn không phải dùng giọng điệu thương lượng mà là đang ra lệnh.
Lão Hắc tái mặt, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác sợ hãi.
Lẽ nào người đứng trước mặt này chính là...!
“Tôi không biết anh đang nói gì”.
Tần Cao Văn lạnh lùng nói: “Tôi cho anh thêm ba giây, anh không nói thì chết chắc”.
“Mày tưởng tao sợ à?”
Lão Hắc từ lúc mười mấy tuổi đã lăn lộn giang hồ, có gì mà chưa từng trải? Đương nhiên hắn đâu sợ sự uy hiếp của Tần Cao Văn.
Làm nghề như họ vốn đã mất dây thần kinh sợ từ lâu rồi.
“Ba giây đã hết”.
Vụt!
Lão Hắc lấy vũ khí ra, nhằm chuẩn vào đầu của Tần Cao Văn, đang định bóp cò giết chết đối phương thì Tần Cao Văn lên tiếng: “Mày biết võ thì làm sao? Ông có súng, chỉ cần mày nhúc nhích thì bụp, tao sẽ xử lý mày”.
“Tôi cá là súng của anh không có đạn”
Lão Hắc bật cười.
“Mẹ kiếp, mày xem tivi quá 180 phút đấy à”.
Nói xong hắn bóp cò.
Có không ít cô gái sợ hãi bịt tai lại.
Thế nhưng cảnh tượng xảy ra tiếp theo khiến đám đông phải sững sờ.
Quả nhiên giống y như những gì Tần Cao Văn nói.
Súng không có đạn thật.
Lão Hắc khẽ tái mặt, đệ lộ vẻ kinh hoàng.
Hắn nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin.
Chuyện…chuyện gì vậy?
Nhìn lại một lần nữa thì lão Hắc phát hiện ra đạn trong súng đã biến mất.
Rắc.
Tần Cao Văn dùng tay vặn cổ lão Hắc.
Cảnh tượng đó diễn ra quá nhanh khiến lão Hắc không kịp nhìn rõ đối phương đã ra tay kiểu gì.
Hắn cảm nhận được thực lực của đối phương mạnh hơn mình gấp nhiều lần.
Lão Hắc cố gắng giãy giụa, hắn ho khụ khu và chửi rửa: “Mau…bỏ tao ra!”
“Tôi vừa cho anh cơ hội rồi, mau nói lô hàng đó ở đâu”.
Lão Hắc gần như tắt thở: “Tôi nói, tôi nói, lô hàng đó đang ở vịnh Bàn Long”.
“Tốt lắm!”
Lắc Hắc ho khụ khụ: “Giờ có thể thả tôi ra được chưa”.
“Không thành vấn đề”.
Anh xách cổ lão Hắc đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra.
Anh đưa cơ thể của lão Hắc ra bên ngoài ở độ cao mấy chục mét.
Một khi lão Hắc mà bị rơi xuống thì chẳng khác gì một đống bầy nhầy.
Hắn sợ tới mức mặt cắt không ra hột máu.
Lão Hắc chưa bao giờ cảm nhận qua sự sống chết cận kề đến như thế.
Lúc này, hắn thật sự sợ lắm rồi.
“Đừng giết tôi, tôi xin anh…”
Bụp!
Cơ thể hắn giống như một hòn đá từ trên cao rơi xuống đất và nát bét.
Mấy cô gái sợ tới mức co rúm người.
Tần Cao Văn liếc nhìn bọn họ thản nhiên nói: “Vừa rồi các cô không nhìn thấy gì cả, rõ chưa?”
Đám người đó nào dám nói nửa lời.
Anh giết một người cũng là giết, giết mười người cũng là giết.
Chẳng có ai lại dám khiêu khích tới điểm giới hạn của anh cả..
Danh Sách Chương: