Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 344

Ngay sau đó Tần Cao Văn đi tới trước mặt người đàn ông và nói: “Sau khi ngất mà đánh nữa thì có vẻ sẽ càng thú vị hơn”.

Nói tới đây Tần Cao Văn siết chặt nắm đấm, đang định đập cho người đàn ông thêm một trận nữa thì hắn đột nhiên ngồi dậy và gầm lên: “Sao con người anh lại thế được chứ? Tôi đã ngất ra đó rồi mà còn muốn đánh”.

Tần Cao Văn ngồi xuống cười nói: “Đừng có giở trò đó trước mặt tôi”.

Rầm!

Đầu của hắn đập mạnh vào tường. Lần này hắn ngất thật sự.

Tần Cao Văn nhìn hắn và nói: “Đây chính kết cục của việc đối đầu với tôi”.

Tần Cao Văn đi tới trước mặt người ăn xin, người này vẫn ngồi ôm đầu, co cụm một góc tường và run rẩy.

“Không sao nữa rồi, bọn họ đã bị tôi giải quyết rồi”.

Thế nhưng người ăn xin vẫn không ngẩng đầu.

Tần Cao Văn lấy ra vài trăm tệ đặt xuống đất: “Bị đánh thành ra như vậy, mau tới bệnh viện xem thế nào, đừng để bị nhiễm trùng, chỗ tiền này cứ giữ lấy nhé”.

Tần Cao Văn đứng dậy rời đi. Người ăn xin nhìn theo bóng lưng anh và đột nhiên hét lên: “Anh Tần?”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Tần Cao Văn nhìn, đó là một cô gái, dù tóc tai rối bời nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một người đẹp.

Đợi đã…đây là…

“Tiểu Điệp sao?”

Người ăn xin đứng dậy, lao về phía Tần Cao Văn và ôm chầm lấy anh.

Cô gái vừa khóc nức nở vừa nói: “Anh Tần, thật không ngờ lại là anh”.

Thấy cô xuất hiện đột ngột, Tần Cao Văn cũng cảm thấy bất ngờ.

Anh nói với Tiểu Điệp: “Tiểu Điệp, có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không? Sao em lại thành ra thế này?”

Tần Cao Văn là trẻ mồ côi.

Từ lúc ba tuổi tới mười tuổi luôn sống trong nhà Tiểu Điệp, bố mẹ cô đã nhận nuôi anh.

Trong lòng Tần Cao Văn, anh đã sớm coi Tiểu Điệp như là em gái ruột. Gia cảnh nhà cô ấy khá giả. Sao lại trở thành ăn xin được chứ?

“Chú Trần thế nào rồi?”

Tiểu Điệp nghe thấy Tần Cao Văn nhắc tới bố mình thì càng khóc to hơn. Rõ ràng là cô gái đang hết sức đau lòng.

“Bố em, bố em…”

Tần Cao Văn biết là chuyện đau lòng nên vội vàng an ủi: “Tiểu Điệp, đừng buồn, có gì từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bố em mất rồi, bị người của gia tộc khác đánh chết…Hơn nữa bọn họ còn chiếm hết tài sản của nhà em”.

Tiểu Điệp khóc mỗi lúc một lớn hơn.

Tần Cao Văn cảm thấy thật đau lòng khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK