Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 548

“Cần bao nhiêu tiền?”

Tần Cao Văn hỏi thẳng.

Giám đốc đáp: “Thông thường, muốn nhìn thấy Trái Tim Đại Dương thì cần năm trăm nghìn tệ. Nếu đủ thành ý thì hai trăm nghìn tệ là đủ”.

Quy định này không phải do giám đốc đề ra mà là thực tế.

Dù là đại gia hay là người buôn bán bình thường cũng vậy, chỉ cần muốn nhìn thấy Trái Tim Đại Dương thì đều phải bỏ tiền ra.

Một chiếc vòng trân quý như vậy đâu có thể tùy ý cho người ta xem được?

“Anh ta sao?”

Nhân viên phục vụ ở bên cạnh chế nhạo: “Tôi không tin anh ta có thể bỏ ra được hai trăm nghìn tệ!”

Tần Cao Văn hỏi: “Số tiền này có phải sẽ tính vào số tiền lát nữa tôi sẽ mua không?”

“Đúng vậy thưa anh, giờ anh bỏ ra bao nhiêu thì lát nữa nếu như anh mua thì sẽ bớt đi cho anh bấy nhiêu”.

Hóa ra là như vậy. Tần Cao Văn lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho người kia: “Vậy thì quẹt mười triệu tệ trước đi”.

Mười…triệu tệ sao?

Giám đốc nhìn tấm thẻ trong tay Tần Cao Văn mà do dự một hồi mới dám nhận.

“Thưa anh, anh nghiêm túc chứ?”

Tần Cao Văn trả lời: “Tôi không hề có ý đùa giỡn, chỉ muốn có thể mang Trái Tim Đại Dương về sớm một chút để vợ tôi được vui thôi”.

“Vâng anh!”

Biểu cảm của giám đốc có phần khó khăn. Người này không tin trong tấm thẻ ngân hàng của Tần Cao Văn có nhiều tiền như vậy nhưng vẫn đưa cho người nhân viên để quẹt.

Tiểu Vũ cười lạnh lùng: “Nếu tôi là giám đốc thì giờ tôi đã đuổi anh ta ra ngoài rồi. Rõ ràng là anh ta đang lãng phí thời gian của chúng ta. Sao mà anh ta có thể bỏ ra được số tiền lớn như vậy chứ?

Sau đó Tiểu Vũ quay người đi tới trước máy quẹt thẻ và đặt thẻ vào.

Giờ này cô ta có thể mơ hồ tưởng tượng ra được cảnh tượng chiếc máy hiện lên thông tin số tiền không đủ.

“Mau tới nhập mật khẩu đi”.

Người nhân viên nói với Tần Cao Văn bằng vẻ mất kiên nhẫn.

Tần Cao Văn bước tới ấn mật khẩu, sau đó tín hiệu thanh toán thành công vang lên.

Giám đốc và Tiểu Vũ đều há mồm trợn mắt.

Không thể nào? Vừa rồi có khi nào tai bọn họ nghe nhầm không?

Trong tấm thẻ đó có mười triệu tệ thật sao?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tần Cao Văn nhận lại tấm thẻ, điềm đạm nói: “Nếu lát nữa tôi mua Trái Tim Đại Dương thì có phải chỉ cần trả thêm bảy mươi triệu tệ nữa?”

Giám đốc không nói gì, vẫn đứng ngây tại chỗ. Sự lịch sự khi nãy giám đốc dành cho Tần Cao Văn không phải là vì người này tin anh là một đại gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK