Mục lục
Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Chiêu Đệ hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Cái gì làm sao bây giờ? Tề Nhã Nhã chớp mắt mấy cái, hai người cũng không dám hít thở lớn tiếng, cho dù cũng biết đã ngăn cách qua cánh cửa, tiểu bằng hữu bên ngoài nhìn không tới tình huống bên trong, nhưng mà đại khái là có tật giật mình, lúc này liền hô hấp đều thành sai rồi.

Đừng nói là tiếng tim đập gần trong gang tấc, thình thịch thình thịch thình thịch.

Dương Chiêu Đệ nói nhỏ: "Tim ngươi đập thật nhanh."

Tề Nhã Nhã cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ, "Ngươi cũng đang khẩn trương."

Tuy rằng hai người cùng một chỗ, cũng không phải là chuyện thương thiên hại lý, cũng không có vi phạm đạo đức luân lý, hai người độc thân cùng với nhau, nói ra cũng là trong sáng a.

Nhưng mà ở trước mặt Dương Lộ Lộ, hai người thủy chung là không mở miệng được.


Nguyên nhân không thể mở miệng có rất nhiều.

Một trong số đó đại khái chính là phần ngượng ngùng thuộc về người lớn kia.

Dương Chiêu Đệ ý thức được lúc này Tề Nhã Nhã còn đang ôm lấy mình, nàng trước một bước lấy lại tinh thần, đẩy đẩy Tề Nhã Nhã, nói: "Ngươi trước đứng lên."

Suy nghĩ một chút, còn nói: "Nếu không, ngươi trốn trong phòng vệ sinh?" Nàng dùng giọng điệu thương lượng không xác định mà nói, chỉ sợ nói trúng lòng tự trọng yếu ớt của Tề Nhã Nhã.

Tề Nhã Nhã kỳ thật cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà giả vờ mang một bộ dạng ủy khuất, nói: "Ta cứ như vậy không thể gặp người sao?"

"Vậy ngươi giải thích cho nàng vì cái gì hơn nửa đêm ngươi lại ở trong phòng của ta."

"Vậy còn không phải là đơn giản sao, ta gặp ác mộng."

"Nàng sẽ tin sao?"


"Đổi lý do khác, chúng ta đang họp." Tề Nhã Nhã thiếu chút nữa đã bật cười ra tiếng, còn có tâm tư đem đầu ngón chân cọ cọ vào bắp chân của Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ chướng mắt, Dương Chiêu Đệ thậm chí không tiếc mà bấm một cái lên bắp đùi của nàng.

Tề Nhã Nhã đau đến muốn hét lớn, cuối cùng lý trí khiến cho nàng không có kêu ra tiếng, mà là lựa chọn dùng tay bịt miệng, nuốt thanh âm vào trong.

"Họp có thể họp đến trên giường sao?" Dương Chiêu Đệ trợn mắt.

"Vậy làm sao bây giờ?" Tề Nhã Nhã từ trên giường đi xuống, sửa sang lại quần áo một chút.

Dương Chiêu Đệ chột dạ, tuy rằng đã trưởng thành, nhưng mà lúc đi học cũng từng trốn trong ổ chăn mở đèn pin mà đọc truyện, kết quả bị lão sư bắt tại trận, loại ám ảnh này tồn tại tại trong trí nhớ của nàng, hiện tại nàng liền có thể cảm nhận rõ ràng loại cảm giác này rồi.


Dương Chiêu Đệ cảm nhận được sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nàng dựa vào gối, mà Tề Nhã Nhã đứng ở bên giường, đưa lưng về phía nàng, một giây kia trôi qua vô cùng chậm, Dương Chiêu Đệ chú thấy mái tóc ngắn sát da đầu của Tề Nhã Nhã đã dài ra, đuôi tóc được cột thành đuôi ngựa ở phía sau ót, lộ ra vành tai trắng trẻo, lỗ tai vừa trắng vừa mềm, còn rất dẻo dai.

Về phần tại sao lại biết vành tai này rất dẻo dai, đây là bí mật cá nhân của Dương Chiêu Đệ.

Lúc này, tâm tình Dương Chiêu Đệ đột ngột bị nắm bắt đi, nàng nhẹ giọng thì thầm với người còn lại trong phòng: "Ngươi đi mở cửa a."

"Cái gì?" Tề Nhã Nhã kinh hoảng, nàng không nghe lầm chứ, vừa rồi là Dương Chiêu Đệ nói nàng đi mở cửa a, những lời này là có ý gì, là muốn công khai sao? Muốn cho Dương Lộ Lộ biết bản thân hiện tại có thêm một tiểu mụ mụ sao? Hay là tiểu a di? Tiểu ba ba? Nói như thế nào đây?
Đầu óc Tề Nhã Nhã nhanh chóng chuyển động.

Dương Chiêu Đệ nhìn bộ dạng nàng nhập thần suy nghĩ, nhanh nhẹn động thân, dùng chân đá lên mông nàng, "Nhanh đi mở cửa!"

Khóe miệng Tề Nhã Nhã kìm không được mà cong lên, tần suất nhịp tim của nàng thậm chí vượt qua cả khoảnh khắc thiếu chút nữa đã bị bắt gian vừa rồi, lúc này, nàng ý thức được nhân sinh của mình liền chính là phát sinh biến hóa, mấu chốt nhất là, nhân sinh của Dương Lộ Lộ cũng sẽ phát sinh biến hóa.

Nàng không còn là hảo tỷ tỷ và lão sư của Dương Lộ Lộ nữa, nàng sẽ dùng một thân phận mới đứng ở trước mặt Dương Lộ Lộ.

Nàng hiện tại có chút căng thẳng, nàng nên giới thiệu bản thân thế nào đây, nàng nên giả vờ mang tư thái của người lớn sao, nàng cần làm như vậy sao, Dương Lộ Lộ sẽ hiểu được nàng sao?
Mỗi một bước đi về phía cửa, suy nghĩ của Tề Nhã Nhã chưa từng dừng lại, cuối cùng bàn tay nàng cầm lấy tay nắm cửa, nàng hít sâu một hơi.

Trong khoảnh khắc vào nhịp thở kia, Dương Chiêu Đệ nhiều lần muốn lên tiếng gọi lại Tề Nhã Nhã. Nàng có thể tưởng tượng ra được, lúc này Tề Nhã Nhã đang suy nghĩ cái gì, bởi vì khi nàng nói Tề Nhã Nhã đi mở cửa, nàng liền biết mình đang làm một chuyện nguy hiểm, mức độ nguy hiểm thậm chí còn vượt qua bất kỳ một lần đầu tư nào trước đây của nàng.

Nàng làm sao không phải là mang tâm thái đánh liều.

Tề Nhã Nhã mở cửa, ngoài cửa không có thân ảnh của Dương Lộ Lộ.

Tề Nhã Nhã sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút, lại từ từ đóng cửa lại.

Một khắc này, nàng dường như đã già nua đi một chút.

Nàng chậm chạp đi trở về bên giường của Dương Chiêu Đệ, leo lên giường, vùi mặt ở trong chăn.
Dương Chiêu Đệ bỗng nhiên nở nụ cười, trong tiếng cười mang theo tâm tình phức tạp.

Tề Nhã Nhã nói: "Ta không để ý chuyện có một nữ nhi lớn như Dương Lộ Lộ."

Dương Chiêu Đệ cười đến càng lớn tiếng.

Tề Nhã Nhã ô ô một tiếng, "Cha mẹ ta cũng nhất định sẽ rất yêu thích Lộ Lộ. Sẽ coi nàng là thân nữ nhi."

Khóe mắt Dương Chiêu Đệ có chút ẩm ướt. Tâm tình không thể diễn tả ập đến, là một đoàn mây trắng đại đại, chắn ở trước mắt của nàng.

Nàng mở lớn hai mắt, mắt trái dường như đã đọng một giọt nước mắt.

Đáng tiếc Tề Nhã Nhã không nhìn thấy. Nàng vùi đầu suy nghĩ, ở trong đầu nàng tự động phân ra vài nhân vật, có nàng, có Dương Chiêu Đệ, còn có Dương Lộ Lộ, đang trình diễn một vở kịch.

Tề Nhã Nhã ngẩng đầu, hỏi Dương Chiêu Đệ: "Ngươi nói đến lúc đó Lộ Lộ nên gọi ta là a di, hay là tiểu mụ?"
Dương Chiêu Đệ vuốt vuốt đầu của nàng, nói: "Ngươi liền yêu ta như vậy, không thể chờ đợi được mà muốn làm tiểu mụ của hài tử của ta sao."

"Ngươi đáp ứng sao?" Sự yêu thích của Tề Nhã Nhã dành cho Dương Lộ Lộ, không chỉ là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhất định phải chấp nhận, Dương Lộ Lộ là một tiểu cô nương làm người ta yêu thích.

"Ân ân." Dương Chiêu Đệ thay Dương Lộ Lộ làm chủ, nàng cũng hy vọng năm mới Dương Lộ Lộ có thể có thêm nhiều người mừng tuổi.

Tề Nhã Nhã đã nhận được đáp án mình muốn, không chịu nổi kích động trong lòng, nhào về phía Dương Chiêu Đệ

Chiếc giường lớn vô cùng đàn hồi chịu đựng sự chấn động này, lại bắn ngược trở về, làm cho hai người dùng tư thế ôm lấy nhau tiến hành một lần va chạm thân mật.
Dương Lộ Lộ gõ của phòng của mẹ, kỳ thật chỉ là muốn xác định Dương Chiêu Đệ đã ngủ hay chưa.

Nàng phát hiện đợi đã lâu cũng không thấy mẹ mở cửa, vì vậy trở lại trong chăn mình, âm thâm từ dưới gối cấm lấy điện thoại mà Dương Chiêu Đệ đưa cho nàng, thuần thục mở khóa, đang chuẩn bị chơi trò chơi mà nàng thích.

Lúc này Tề Nhã Nhã rón ra rón rén mà tiến vào trong phòng của Dương Lộ Lộ, nàng nhận ra bản thân không còn là một thiếu nữ vô tri, nàng đã có một hài tử, tuy rằng không phải là do nàng sinh ra. Nàng từ một cô nương biến thành một mẫu thân, bởi vì Dương Chiêu Đệ đã chấp nhận nàng.

Nàng rất cảm động, cũng rất cảm kích, càng là khẩn trương.

Lúc này nàng muốn làm một việc, chính là đem tình thương tràn đầy này, khắc chế mà phóng xuất ra.

Mẫu thân, một danh tự thần thánh.
Tề Nhã Nhã muốn ôm lấy mẹ của mình, muốn ôm cả thế giới này, muốn ôm đại địa, muốn ôm Dương Lộ Lộ.

Thế giới trước mắt rực rỡ hẳn lên, phòng ngủ nho nhỏ cũng càng trở nên đáng yêu.

Sau khi Tề Nhã Nhã vào phòng nhìn thấy chăn trên giường cao cao nhô lên, nhẹ chân nhẹ tay mà tới gần, chuyện nàng muốn làm kỳ thật rất đơn giản, nàng không muốn quấy nhiễu Dương Lộ Lộ, thầm nghĩ ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn an tĩnh của Dương Lộ Lộ một chút.

Tề Nhã Nhã phát hiện từ dưới mép chăn, có một chút ánh sáng chiếu ra.

Nàng mang theo một chút nghi là kéo chăn lên, trong chăn màn hình điện thoại chiếu sáng gương mặt của Tề Nhã Nhã, cũng chiếu vào gương mặt của Dương Lộ Lộ.

Hai người còn không kịp phản ứng, bộp một tiếng, chốtmở cửa phòng bị ấn xuống, trong nháy mắt gian phòng được thắp sáng, người thứba đứng ở cửa ra vào, dựa vào khung cửa, lạnh giọng nói: "Dương Lộ Lộ, đemđiện thoại di động của con đưa ra đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK