Mục lục
Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ phòng khách đến phòng ngủ chỉ ngắn ngủn vài bước, Lâu Xuân Vũ lại nghe Tống Tây Tử lãi nhãi thật nhiều.

Thì ra Tống Tây Tử đối với lão bản của nàng bất mãn như vậy, lại thay Ưng Nhạc Thiên ủy khuất, nàng bỗng nhiên nói đến quan hệ giữa Trương Hâm cùng Ưng Nhạc Thiên, ý thức được đó là bí mật mà nàng muốn giữ vững, chỉ nói nửa câu liền dừng lại không nói nữa.

Nàng trong men say vẫn duy trì thanh tĩnh, còn biết có một vài lời là không thể nói, đặc biệt là bí mật của người khác, không thể nói lung tung.

Lâu Xuân Vũ liền rất hoài nghi, Tống Tây Tử rốt cuộc là thật sự say rượu, hay chỉ là nương theo cảm giác men say để triển lộ ra tính cách chân thật.

Bất quá bất kể là nguyên nhân nào, Lâu Xuân Vũ cũng không thể để mặt nàng không quản.

Mùi rượu trên người Tống Tây Tử lấn át những mùi hương khác, Lâu Xuân Vũ vẫn là không có cách nào thích ứng, gọi nàng đi tắm rửa, lấy nước tắm ở nhiệt độ thích hợp cho nàng, lại cầm khăn tắm đến, lại đặt thêm một chiếc khăn tắm trên sàn nhà, còn có kính sát tròng của Tống Tây Tử phải tháo ra, thậm chí chu đáo đến mức đem kính sát tròng của nàng cho vào dung dịch chuyên dụng, an bài mọi chuyện hảo hảo, chỉ còn chưa động thủ cởi bỏ quần áo của Tống Tây Tử, đem Tống Tây Tử đẩy vào trong phòng tắm.


"Tắm rửa mệt mỏi quá, không muốn tắm rửa." Tống Tây Tử gỡ xuống kính sát tròng, bàn tay vuốt ve gọng kính đang đặt bên bồn rửa.

Lâu Xuân Vũ nói: "Mở tay ra."

Tống Tây Tử duỗi tay ra, mắt kính tự động rơi vào trong lòng bàn tay nàng. Nàng đeo kính mắt lên, theo thói quen mà nheo mắt lại nhìn chính mính trong gương, nàng không thích đeo kính, nàng tự kỷ mà cảm thấy cặp mắt của mình xinh đẹp đến mức có thể làm hình mẫu để mọi người đi chỉnh sửa nhan sắc theo, đeo kính vẻ đẹp kia liền bị cất giấu sau gọng kính sẽ nhìn không ra, cho nên chỉ cần đi ra ngoài nàng liền nhất định sẽ đeo kính sát tròng.

Lúc này Tống Tây Tử đã không coi ai ra gì mà động thủ cởϊ áσ.

Mà lúc này, Lâu Xuân Vũ còn đang ở trong phòng tắm.

Lâu Xuân Vũ ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, vừa muốn đi ra ngoài, lại phát hiện Tống Tây Tử đứng chắn ở cửa ra vào mà cởi nút áo, rút lui ba bước ngồi trên nắp bồn cầu, bản thân ở đây là vì chiếu cố Tống Tây Tử, không nhìn là được rồi, bình thường ở trong phòng ngủ mọi người không phải đều là thẳng thắn thành khẩn với nhau sao, đặc biệt là Tề Nhã Nhã, có đôi khi còn trực tiếp lỏa ngủ, cũng có vài lần lộ trên thân mà xuống giường, các nàng không phải cũng quen rồi sao, làm sao khi đụng phải Tống Tây Tử liền cảm thấy không quen được.


Lâu Xuân Vũ đưa lưng về phía Tống Tây Tử, ngồi xuống trên bồn vệ sinh. Nghe phía sau truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt thoát y phục, sau đó lại là tiếng Tống Tây Tử đem dép lê hất đi, đi vào phòng tắm rửa.

Một chiếc dép bị hất bay đến bên chân Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ thật sự là nhìn không được, nàng cầm lấy chiếc dép này, lại ở một góc khác tìm được chiếc còn lại, gom thành một đôi, chỉnh tề đặt bên cạnh khăn tắm trên sàn.

"Xuân Vũ, ngươi cũng không có nói sau này ngươi có tính toán gì." Tống Tây Tử một bên tắm rửa, một bên lại cảm thấy nơi này chỉ có hai người, không nói chuyện bầu không khí sẽ trở nên lúng túng như vậy liền không lễ phép, nàng dứt khoát tìm chủ đề trò chuyện cùng Lâu Xuân Vũ.

"Nói cái gì? Tính toán chuyện gì a?"

"Mức lương mong muốn của ngươi a, muốn làm ở bộ phận nào, còn có ngươi muốn làm gì, tương lại của ngươi, ngươi sẽ lưu lại Thượng Hải sao?" Chuyện Tống Tây Tử muốn biết rất nhiều, ai bảo cho tới bây giờ Lâu Xuân Vũ liền không thường nói đến chuyện của bản thân, giống như một cái hồ lô bí ẩn, luôn là giữ kín như bưng.


"Hiện tại mới đại tam, sau đó cũng liền còn một năm thực tập, còn chưa có quyết định nhanh như vậy, đến thời điểm thật sự cầm quyết định liền nói sau. Ta sau này không quản là có thể lưu lại Thượng Hải hay không, ta cũng không muốn về nhà." Lâu Xuân Vũ không dám quay đầu nhìn lại, cho nên chỉ có thể dùng lỗ tai lắng nghe thanh âm, trong không gian nhỏ hẹp của phòng vệ sinh, tất cả thanh âm nho nhỏ đều sẽ bị phóng đại, tiếng nước ào ào rơi xuống, không biết nước là đổ xuống nơi nào trên người Tống Tây Tử...

Lâu Xuân Vũ đứng lên, bảo trì tư thế đưa lưng về phía Tống Tây Tử mà đi ra ngoài, nói: "Ta đi ra ngoài chờ ngươi là được rồi."

"Ha, ngươi chút nữa muốn tắm rửa sao? Ta sẽ xem xem có còn đồ lót mới đưa cho ngươi dùng hay không, ta hiện tại mới nghĩ tới, ngươi mỗi lần tới đây đều sẽ mang đi của ta một cái qυầи ɭóŧ, ngươi lúc nào sẽ bồi thường cho ta."
"Ta trực tiếp trả tiền cho ngươi a." Nhắc tới chuyện này, Lâu Xuân Vũ vốn là vô cùng xấu hổ, nàng cũng không có cách nào, nhiều lần đến nhà Tống Tây Tử qua đêm đều là do tình huống đột xuất, nàng căn bản không có cơ hội chuẩn bị y phục, những cái khác có thể miễn cưỡng không đổi, qυầи ɭóŧ cũng không thể không đổi a, nhưng mà nàng cũng đã rất cẩn thận rồi, ban đêm liền sẽ đem đô lót giặt sạch sẽ phơi năng, nếu có thể mặc đồ của mình liền nhất định sẽ không dùng đồ của Tống Tây Tử a.

"Vậy cũng không cần, chờ ngươi nhận việc liền mời ta ăn cơm. Bữa cơm này nhất định rất có ý nghĩa, dù sao ngươi là do ta đưa vào công ty, tiền lương đầu tiền của ngươi là phải dành cho ta." Tống Tây Tử hướng bóng lưng vừa chỉ rời đi nửa bước mà nói.

Qua thật lâu, bên ngoài truyền đến thanh âm của Lâu Xuân Vũ: "Đã biết rồi."
Tống Tây Tử vui vẻ đến có chút quên mình, hành động theo thói quen mà mấy dầu gội đầu xoa lên tóc, chờ đến khi lấy lại tinh thần mái tóc cũng đã ướt đẫm.

Trong phòng vệ sinh truyền đến thanh âm ảo não của Tống Tây Tử, này đều đã rạng sáng rồi, nàng còn gội đầu, gội đầu có nghĩa là sẽ phiền phức, gội xong còn phải thôi khô, thổi khô mới có thể đi ngủ, này không phải là lãng phí thời gian giấc ngủ quý giá sao.

Lâu Xuân Vũ biết rõ hôm sau Tống Tây Tử tỉnh lại cổ họng nhất định sẽ khó chịu, đặt một ly nước ở tủ đầu giường của nàng, vừa muốn đi ra ngoài, liền nhìn đến trên đầu Tống Tây Tử quấn khăn tắm, ủ rũ mà đi ra, lúc này lọn tóc còn đang nhỏ giọt nước.

"Ngày mai ta nhất định là không dậy nổi." Tống Tây Tử hối hận không thôi.

"Có cần xin nghỉ phép hay không? Ta nghĩ ngươi dậy không nổi bọn họ cũng có thể lý giải."
"Được rồi, ta đặt đồng hồ báo thức, đúng rồi, ngươi mau đi ngủ đi, ngươi không phải còn phải lên lớp sao?"

Không biết lúc nào trong tay Lâu Xuân Vũ đã cầm lấy máy sấy tóc, máy sấy tóc đã được cắm điện, chỉ cần ấn xuống liền có thể vận hành.

Tống Tây Tử kéo khăn tắm ra, Lâu Xuân Vũ rất tự nhiên mà tiếp nhận thổi công tác tóc, thổi tóc thay nàng.

Tống Tây Tử híp mắt, hưởng thụ phần phục vụ chu đáo này, nàng bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Ta có lúc liền có một loại ảo giác, ngươi thật giống như là đang ở đây, ngươi đối với nơi này so với ta còn quen thuộc hơn."

Ngón tay Lâu Xuân Vũ lướt qua mái tóc màu hạt dẻ của Tống Tây Tử, bởi vì câu nói này, ngón tay của nàng có chút ngừng lại.

"Có thể là bởi vì ta thường xuyên đến nhà của ngươi, thói quen."

"Thói quen thật sự vô cùng đáng sợ. Khi ngươi không có ở nhà của ta, ta đều cho rằng ngươi vẫn đang ở đây, có lần nghe trong phòng bếp có thanh âm, ta liền cho rằng là ngươi, còn hỏi ngươi xong chưa, thanh âm giống như của ngươi từ trong bếp trả lời ta, ta xong ngay đây, ngươi lại chờ ta một chút, đi vào trong nhìn qua lại không có ai, ngươi nói có phải là gặp ma rồi hay không... Đau đau đau, ngươi kéo tóc làm đau ta."
Lâu Xuân Vũ bị những câu này làm cho thất thần, quên mất cách khống chế lực đạo của bản thân, thoáng cái đã nắm chặt mái tóc của Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử bởi vì phần đau đớn này mà tinh thần chấn động, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Lâu Xuân Vũ đang mang vẻ mặt bất an, nghi ngờ hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Lâu Xuân Vũ nghĩ đến những lời này đã từng phát sinh qua, nhưng mà không phải là ở kiếp này, nó tồn tại ở nơi sâu nhất trong ký ức của nàng. Rõ ràng là cuộc đối thoại của hai người, lại chỉ có mình nhớ rõ, mỗi lần chỉ cần nhớ tới chuyện này nàng liền sẽ buồn phiền vô cớ, nhưng mà thật sự nghe Tống Tây Tử nói đến, nàng lại bị chấn kinh.

"Ta..." Lâu Xuân Vũ có rất nhiều lời muốn nói với Tống Tây Tử, nàng muốn hỏi Tống Tây Tử, ngươi có phải hay không cũng từng có một giấc mộng, một giấc mộng hoàn toàn khác với sự phát triển ở hiện tại, trong giấc mộng, một Lâu Xuân Vũ giống mình như đúc đã qua đời ở tuổi ba mươi, muốn hỏi nàng ngươi có hay không còn có lưu lại một chút trí nhớ, có hay không cũng là nhớ rõ kết cục cuối cùng.
Những lời này trĩu nặng đặt ở trong lòng nàng, mấy năm này, nàng lo lắng bản thân nói lỡ lời, lo lắng trong lúc vô ý sẽ tiết lộ chuyện bản thân biết trước tương lại, sợ trong lúc vô ý sẽ nói lỡ miệng.

Tống Tây Tử thay nàng tìm một lời giải thích, "Ta biết rồi, ngươi sợ ma. Ok, ta không nói nữa. Chỗ này của ta rất sạch sẽ, không có phát sinh qua chuyện gì, chính là loại sự tình như vậy, nhưng mà ta biết trong tòa nhà này đã từng xảy ra án mạng, ngay ở dưới lầu..."

"Được rồi, được rồi, xin ngươi, đừng nói nữa." Lâu Xuân Vũ đem tâm tình quay cuồng trong lòng từ từ đè nén xuống, nàng chịu đựng nhiều năm như vậy, đã học được cách điều tiết tâm tình, cho nên lần này nàng cũng rất nhanh liền khống chế được bản thân.

Nếu như Tống Tây Tử nghĩ lầm là nàng sợ ma, vậy liền tiếp tục hiểu lầm a.
"Mấy ngày nay Tống Giai có phải hay không luon tìm ngươi?" Quá trình thổi tóc quá nhàm chán, Tống Tây Tử không thể tiếp tục nhàn rỗi, lại muốn tìm người nói chuyện phiếm.

"Ân, nàng muốn ta dạy nàng làm sao để kiếm tiền, còn hỏi ta làm sao mới có thể trở thành giống như ta, nàng có rất nhiều ý tưởng, nói không muốn đi học, muốn bỏ học đi làm." Lâu Xuân Vũ có sự ngoài ý muốn vừa rồi, lúc này chạm vào mái tóc của Tống Tây Tử động tác càng thêm cẩn thận.

"Nàng a... Được rồi, ta gọi điện thoại cho mẹ của nàng, để cho mẹ nàng chú ý tới a. Ta là cứu không được."

"Cha mẹ nàng đều là bác sĩ? Nàng không muốn làm bác sĩ, nàng nói chỉ cần không làm bác sĩ, làm cái gì nàng đều nguyện ý." Bởi vì Tống Giai đối với Lâu Xuân Vũ là không chút giấu diếm chuyện tình của mình, cho nên Lâu Xuân Vũ chẳng những biết rõ bối cảnh gia đình của nàng, thậm chí còn biết rõ nàng kỳ thật không thiếu thốn, đi ra làm công chỉ là vì trải nghiệm cuộc sống.
Tống Tây Tử nói: "Ân, mẹ của nàng để ta mài dũa tính cách của nàng, để ta an bài cho nàng cuộc sống thật vất vả, ta thật sự làm theo, không nghĩ tới nàng đều có thể kiên trì, ta cảm thấy kỳ thật đều có thể trách ta, bởi vì ta nói với nàng chuyện của ngươi, làm cho nàng có tấm gương mà học tập."

"Ngươi còn nói gì liên quan đến ta sao?" Lâu Xuân Vũ quả thực muốn hét lên, chẳng trách nàng lại cảm thấy kỳ quái như vậy, vì cái gì Tống Giai đối với mình lại quen thuộc như vậy, luôn theo mình nói chuyện không ngừng, một chút cảm giác xa lạ cùng cảm giác khoảng cách đều không có.

Tống Tây Tử lúng túng, nói: "Thật sự chính là nói những lời tốt a, nói ngươi có bao nhiêu cố gắng để kiếm tiền, rất chủ động tranh thủ làm thêm, ban đầu ta nhìn ngươi không vừa ý, ngươi liền đuổi theo ta, nhất định muốn ta đáp ứng cho ngươi một cơ hội, có phải có loại chuyện này hay không?"
Lâu Xuân Vũ hít sâu một hơi, nàng thật sự muốn xoay người rời đi.

"Sau đó nàng liền tin tưởng ngươi, nói ngươi là tấm gương để nàng học tập, là hình mẫu nàng dốc lòng theo đuổi."

Lâu Xuân Vũ nói: "Lần sau khi ngươi nói đến chuyện của ta, trước tiên có thể hỏi ý kiến người trong cuộc một chút hay không?"

"Tức giận rồi?" Tống Tây Tử lập tức nghiêm túc, nàng quả thật là có sai, lúc trước khi nói những lời này với Tống Giai, nàng chỉ muốn cổ vũ Tống Giai, không nghĩ đến chuyện ý kiến người trong cuộc.

"Không phải là tức giận, chính là... Xem như ta đang tức giận a." Lâu Xuân Vũ lại sờ lên mái tóc của Tống Tây Tử, sợi tóc ấm áp chảy qua giữa những ngón tay của nàng, màu tóc kia giống như màu ánh mặt trời, khi ngón tay của nàng khép lại, thứ nàng bắt lấy không chỉ là mái tóc của Tống Tây Tử, càng giống là bắt được ánh mặt trời.
Tống Tây Tử cảm nhận được, Lâu Xuân Vũ không có tức giận, thay vì nói là tức giận, càng giống như thẹn thùng.

"Ta nói với ngươi một bí mật, ngươi không được nói với người khác, bởi vì liên quan đến chuyện riêng tư của người khác, ta cảm thấy nói ra không tốt. Ta nhớ tới khi ta mua di động vào mùa hè cao tam liền được tặng một dãy số, vừa gắn vào máy không lâu, liền nhận được một tin nhắn. Khi vừa nhận được tin nhắn kia ta còn cho là lừa đảo. Nhìn kỹ, phát hiện là không phải. Bởi vì nàng viết vô cùng vô cùng nghiêm túc."

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: A, đây là đang nói ta, ngoại trừ ta, không có người khác. Nàng... Nàng sau khi nhận được tin nhắn là nghĩ thế nào a?

Tống Tây Tử: Sau khi ta nhận được tin nhắn, nhìn kỹ ba lần, rất cảm động, sau đó báo cảnh sát.
Lâu Xuân Vũ:?????

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK