Mục lục
Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không cần đi." Lâu Xuân Vũ nhắc lại một lần. Nàng dùng sức nắm lấy tay Tống Tây Tử tay, nàng sợ Tống Tây Tử gặp lại chuyện phiền toái ở kiếp trước. Mà khởi đầu của những chuyện này, kỳ thật đều rất nhỏ, liền chỉ là bởi vì hảo tâm giúp đỡ Trương Hâm một lần.

Những chuyện làm cho Lâu Xuân Vũ để trong lòng, kiếp trước đều phát sinh từ trước khi Lâu Xuân Vũ còn chưa kịp quen biết Tống Tây Tử.

Khi đó, Tống Tây Tử đã bước một chân vào vũng bùn của Trương Hâm, điều Lâu Xuân Vũ có thể làm cũng chỉ là cùng Tống Tây Tử kiên trì vượt qua, trong đoạn thời gian đó nàng nhìn thấy Tống Tây Tử không ngừng bị kéo vào trong thâm uyên, bị phiền phức quấn thân.

Mà may mắn chính là lần này nàng còn kịp thời thay đổi, nàng mang theo trí nhớ mà trở về, có lẽ chính là cho nàng có được cơ hội này, để nàng ngăn cản Tống Tây Tử giúp Trương Hâm chuyện này.


Từ khi quen biết đến nay, đây là lần hiếm hoi Lâu Xuân Vũ bày ra thái độ cứng rắn can thiệp vào quyết định của Tống Tây Tử, Tống Tây Tử có chút nghi hoặc, càng nhiều chính là hiếu kỳ.

"Ta chỉ là giúp hắn một lần này." Tống Tây Tử dùng giọng điệu thăm dò mà nói.

"Không có khả năng chỉ có một lần, giúp một lần này, còn có lần sau, ngươi có thể giúp hắn bao lâu, giúp hắn cả đời sao?" Lâu Xuân Vũ cảm thấy Tống Tây Tử còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng, nói: "Cho nên, không cần đi, ngươi nghe lời ta, xem ý kiến ​​của ta như của một người bằng hữu, chuyện này đối với ngươi mà nói không có lợi." Lâu Xuân Vũ lo sợ thái độ của nàng còn chưa đủ rõ ràng, trong lòng nàng lo lắng, muốn thuyết phục Tống Tây Tử từ bỏ ý nghĩ này, nhưng mà lúc này nàng liền không thể nói chuyện linh hoạt như bình thường, một câu đều nói không lưu loát.


Mà Tống Tây Tử nhìn đến Lâu Xuân Vũ vì muốn nghĩ lý do, gấp đến độ trên trán đều thấm ra mồ hôi.

Tống Tây Tử nở nụ cười, nói: "Ngươi đừng vội, ta còn chưa quyết định sẽ đi."

Lâu Xuân Vũ nghiêm túc nhìn người kia, nghĩ một hồi lâu, nàng nói: "Trương Hâm là một đại nam nhân, hắn không muốn kết hôn, liền nên nói với gia đình, để ngươi giả vờ làm bạn gái, trong mắt người nhà của hắn ngươi chính là bạn gái của hắn, ngươi cùng hắn diễn một cảnh, hắn là gió êm sóng lặng, nhưng mà lần sau thì sao, hơn nữa đối với hắn mà nói chính là không cần quan tâm, với ngươi mà nói là công bằng sao?"

Nghe vậy, dáng tươi cười của Tống Tây Tử dần dần tản đi, bởi vì lời nói của Lâu Xuân Vũ, mỗi một câu đều vì nàng mà cân nhắc. Những điều này nàng cũng từng cân nhắc qua, nàng cũng biết mình giúp Trương Hâm là không có lợi, nhưng mà dù sao đã làm bằng hữu với Trương Hâm nhiều năm, đối với chuyện hắn khổ sở cầu khẩn, bản thân không thể thờ ơ, cho nên nàng mềm lòng.


Tống Tây Tử thật tâm mà nói: "Ta có người bằng hữu như ngươi liền thật tốt."

Lâu Xuân Vũ không nghe nàng nói rõ rằng nàng sẽ không đi, liền không từ bỏ, "Bây giờ không phải là lúc để cảm tính, ngươi liền cho ta một câu trả lời, ngươi có đi hay không."

"Nếu như ta vẫn kiên trì muốn đi lại làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ? Lâu Xuân Vũ thật lãnh tỉnh mà suy nghĩ biện pháp cụ thể một chút, nàng là không có cách nào với Tống Tây Tử, quan hệ với Tống Tây Tử, cho dù có thân thiết với Tống Tây Tử hơn nữa cũng chỉ là bằng hữu, bằng hữu không phải là người nhà, không phải là yêu người, nàng không có quyền quản hành động của Tống Tây Tử, đúng vậy, nàng không quyền này.

Lâu Xuân Vũ là không muốn nhìn nàng lần nữa bị cuốn vào phiền toái, bị làm cho mệt mỏi, bỗng nhiên phát hiện ra Tống Tây Tử là người nói không rõ* như vậy, Lâu Xuân Vũ khẽ cắn môi, trầm mặc mà nhìn nàng hồi lâu.
(*Chỗ này mình nghĩ là chỉ kiểu người vẫn nghĩ không thông suốt sau khi được giải thích một vấn đề nào đó)

Lâu Xuân Vũ nói: "Ta là vì muốn tốt cho ngươi, là ta xen vào việc của người khác, ngươi nghĩ như vậy cũng không sai, ta chính là muốn xen vào việc của người khác! Vấn đề này ta nhất định phải quản. Ngươi không được đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài ta... Ta sẽ khóa cửa lại." Nói đến sau bản thân Lâu Xuân Vũ cũng bắt đầu hoài nghi mình là đang vô lý gây chuyện.

Nàng nắm gối dựa lên, vô thức đem gối ôm làm cho nhăn thành một đoàn, mà Tống Tây Tử đứng ở tại chỗ bất động, dường như là suy nghĩ, cũng dường như là đang im lặng dò hỏi.

Lâu Xuân Vũ lấy lại tinh thần, lại đem gối dựa vuốt phẳng, đặt lại trên ghế sofa.

"Ngươi nói có đạo lý." Tống Tây Tử gật gật đầu.
Nghe được lời nói của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ cầm lấy gối dựa trong lòng, "Ngươi đáp ứng ta, không cần đi."

Tống Tây Tử đang chuẩn bị mở miệng, điện thoại trong tay bắt đầu chấn động, nàng cúi đầu nhìn xuống, là Trương Hâm gọi tới.

"Tây Tử ngươi lúc nào mới tới. Sắp ba giờ rồi." Ở bên kia điện thoại Trương Hâm nhỏ giọng nói.

"Là Trương Hâm?" Lâu Xuân Vũ thẳng tắp từ trên ghế sofa ngồi dậy, lo sợ Tống Tây Tử bị Trương Hâm gọi đi.

Tống Tây Tử nhìn Lâu Xuân Vũ, nói với người trong điện thoại: "Ta suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy không phải là biện pháp."

"Biện pháp? Ngươi nói biện pháp cài gì, ngươi đã đáp ứng ta, lúc này ngươi nói với ta là không được đúng không?" Trương Hâm ở trong một góc âm thầm gọi cuộc điện thoại này, lúc này nghe Tống Tây Tử nói không đến, tâm tình vốn đã nắm chắc thắng lợi trong tay liền trở nên phập phồng.
Tống Tây Tử bình tĩnh mà nói: "Xem như ta có lỗi với ngươi, ta bình tĩnh suy nghĩ lợi hại, ta không muốn phối hợp diễn xuất với ngươi."

Nghe được câu này, Lâu Xuân Vũ thiếu chút nữa đã kích động đến nhảy dựng lên, cảm tạ ông trời đã cho nàng cơ hội, nàng cũng không muốn lại nhìn thấy Tống Tây Tử thống khổ.

"Ta biết ta để ngươi phối hợp diễn xuất với ta là rất miễn cưỡng ngươi, ta biết ta có lỗi với ngươi, ta cũng không có cách nào, ta không thể tìm ai khác, cho nên ta mới cầu xin ngươi giúp ta, ta đáp ứng ngươi chỉ một lần này." Trương Hâm gấp đến sắp giậm chân.

Tống Tây Tử kiên định không muốn cùng Trương Hâm diễn xuất, là xuất phát từ quan điểm thực tế, nghiêm túc suy nghĩ, mà khi đứng trên một lập trường khác, nàng vui mừng vì Lâu Xuân Vũ đã thuyết phục nàng, để nàng nhìn thấu hậu quả tiềm ẩn của chuyện này.
"Ngươi có thể lừa gạt gia đình của ngươi, nhưng mà không thể cho bọn họ hy vọng. Sau khi cha mẹ của ngươi biết ngươi có bạn gái, bước tiếp theo chính là hối thúc ngươi kết hôn."

"Có thể kéo dài a, kéo dài một năm ba năm năm năm liền nói đã chia tay." Trương Hâm cảm thấy Tống Tây Tử nghĩ quá nhiều rồi, hắn có lòng tin sau khi kéo dài được vài năm, chờ đến khi người trong nhà đã tiếp nhận chuyện hắn không muốn kết hôn, liền lại nói thật với gia đình, như vậy người trong nhà sẽ ít tổn thương hơn một chút, mà đây cũng là chuyện hắn có thể làm vì người trong nhà.

Lâu Xuân Vũ đều là thời khắc chú ý tới biểu lộ của Tống Tây Tử đang gọi điện thoại, phát hiện ánh mắt của nàng càng ngày càng ngưng trọng, biết rõ bên kia điện thoại Trương Hâm vẫn là ra nan đề cho Tống Tây Tử.
"Lão bản, học trưởng, Trương học trưởng, xem như ta bội bạc a. Diễn một cảnh, là có thể tạm thời đem người trong nhà giải quyết, nhưng mà tư tưởng của người trong nhà ngươi, ngươi là giải quyết không được." Mỗi chữ mỗi câu của Tống Tây Tử đều là đem suy nghĩ trong lòng đều nói ra.

"Để ta nói với hắn vài câu được không?" Lâu Xuân Vũ nổi lên dũng khí, hướng Tống Tây Tử muốn điện thoại, nàng muốn nói riêng vài câu với Trương Hâm.

Tống Tây Tử sửng sốt một chút, nàng không nghĩ tới Lâu Xuân Vũ lại muốn nói chuyện với Trương Hâm.

Nàng hỏi ý kiến của Trương Hâm, lúc này Trương Hâm tâm loạn như ma, sau khi Tống Tây Tử nói xong, hắn chỉ ân một tiếng.

Cầm lấy điện thoại của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ hướng mỉm cười Tống Tây Tử, sau đó đi ra ban công bên ngoài cửa.
"Trương lão bản, là ta thuyết phục Tây Tử không cần cùng người gặp mặt gia trưởng, ngươi có thể trách ta."

"Xuân Vũ đồng học, ngươi đang nói cái gì? Ngươi có ý tứ gì?" Trương Hâm dở khóc dở cười.

Lâu Xuân Vũ nói: "Lời ta nói có thể không dễ nghe, bất quá ta vẫn là muốn nói. Cha mẹ của ngươi là gia trưởng nông thôn truyền thống, tư tưởng nối dõi tông đường là thâm căn cố đế, ngươi lại là nhi tử duy nhất có tiền đồ, bọn họ vốn là ký thác kỳ vọng rất cao vào ngươi. Hơn nữa vấn đề lớn nhất của ngươi chính là điểm này, ngươi tìm ai cũng không nên tìm Tây Tử, cha mẹ của ngươi đối với gia cảnh của Tây Tử đã sớm nhất thanh nhị sở. Cha mẹ của ngươi luôn hy vọng ngươi có thể lấy lão bà ở Thượng Hải, điểm này ta nói không sai đi, Tây Tử chính là quá mức phù hợp. Ngươi đưa Tống Tây Tử tới, gặp mặt bọn họ, bọn họ có cái gì không hài lòng, nhất định là phi thường cao hứng, hận không thể lập tức để các ngươi đi lĩnh chứng. Ngươi cảm thấy ngươi có thể kéo dài vài ngày, ngươi nguyện ý kéo, cha mẹ của ngươi nguyện ý sao?"
Trương Hâm nở nụ cười, "Ngươi đang nói bậy bạ cái gì, ngươi đối với người nhà của ta vốn không hiểu rõ."

"Ta không có nói bậy."

"Ngươi nói chuyện thật thẳng thắng a, là ta xem thường ngươi rồi." Trương Hâm ha ha hai tiếng, "Ngươi cũng quá xem thường ta rồi, dựa vào năng lực của ta, ta còn cần dựa vào lão bà sao? Cha mẹ ta bên kia ta cũng không phải là không giải quyết được."

"Vậy thỉnh Trương lão bản tự mình giải quyết, không cần lại làm phiền Tây Tử."

"Đây là ý tứ của Tống Tây Tử sao?"

"Là ý của ta, ta không thể đại biểu cho Tây Tử, ta chỉ xem như là bằng hữu của nàng, xuất phát từ sự quan tâm của ta, ta không hy vọng nàng bị cuốn vào bất cứ chuyện phiền phức gì."

"Ta có thể khai trừ ngươi." Trương Hâm thốt ra.

"Hoan nghênh ngươi khai trừ ta."

Nói xong, Lâu Xuân Vũ cúp điện thoại, nàng trở vào trong phòng đi đến trước mặt Tống Tây Tử, "Ta có thể phải tìm công việc mới rồi."
"Vì cái gì?" Tống Tây Tử cho rằng nàng đang nói đùa.

"Vừa rồi ở trong điện thoại ta nói những lời rất khó nghe, lão bản đoán chừng là mất hứng."

Tống Tây Tử cười ha ha, "Ngươi có thế làm cho Trương Hâm tức chết là tốt nhất. Bất quá ta cảm thấy Trương Hâm không phải loại người như vậy, những năm này hắn là có thay đổi, không còn là học trưởng mà ta quen biết trước kia, nhưng mà có vài điều ta có thể cam đoan, sự độ lượng của hắn không có nhỏ như vậy, không đến mức khai trừ ngươi. Nếu như thật sự khai trừ ngươi, cũng không cần lo lắng, ta sẽ để ngươi tìm được công tác hài lòng."

Trên gương mặt Lâu Xuân Vũ cũng không thấy mây đen, ngược lại rất thả lỏng, "Vậy ngươi nuôi dưỡng ta a."

"Ngươi dứt khoát ở nhà làm bảo mẫu thì tốt rồi, thay ta nấu cơm, ta cố gắng một chút ở bên ngoài kiếm nhiều tiền một chút, đến lúc đó phát lương cho ngươi."
"Cầu còn không được." Lâu Xuân Vũ nói.

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Chỉ là Tống Tây Tử không hỏi Lâu Xuân Vũ rốt cuộc là nói cái gì, dù sao sau đó Trương Hâm nhắn tin tới, nói trong nhà là ồn ào dữ dội rồi.

Tống Tây Tử đáp lại một câu nhẹ nhàng, gia đình của ngươi có làm ồn ào dữ dội hay không cũng liền như nhau, ngươi đã sớm nên dứt sữa rồi.

Một lát sau, Trương Hâm hồi đáp một đoạn tin nhắn --- cha mẹ là vô pháp dứt bỏ, ta xem như là nhi tử, lẽ ra nên hết sức báo hiếu, để cha mẹ đã lớn tuổi còn phải bận tâm vì ta, là sự thất bại của ta. Ta phấn đấu nhiều năm như vậy, kiếm tiền, nhưng mà tình yêu và gia đình đều không thể chu toàn, ta là một nam nhân thất bại, cũng là một nhi tử thất bại. Nhưng năm qua ta cố gắng như vậy, thầm mong người nhà của ta vui vẻ.
-- vậy còn Nhạc Thiên? Hắn vui hay không vui, đối với ngươi mà nói có quan trọng không?

-- hắn là người muốn cùng ta cả đời, đương nhiên là quan trọng.

-- hắn không vui, ngươi đã từng nghĩ sẽ làm gì cho hắn sao?

Qua thật lâu, Trương Hâm gởi tới một tin nhắn, -- hiện tại còn chưa đến lúc, không nên ép ta lựa chọn giữa hai bên.

-- ta không ép ngươi, Nhạc Thiên đều đã xuất ngoại, hắn chính là không muốn ngươi phải lựa chọn, hắn đem bản thân loại bỏ khỏi hạng mục lựa chọn, để giảm bớt phiền phức cho ngươi, ngươi chỉ cần làm cho người trong nhà của ngươi vui vẻ là được rồi.

-- Tống Tây Tử, tiếp tục như vậy nữa chúng ta liền bằng hữu đều làm không được, có phải Lâu Xuân Vũ làm hư ngươi hay không?

Nhìn đến đây, Tống Tây Tử kìm lòng không được mà bật cười, hướng đi của đề tài này càng lúc càng kì quái.
Tống Tây Tử xem xong tin nhắn liền lắc đầu, nguồn gốc gia đình là chủ đề mà mỗi người đều thoát ly không được, người đã đi thật xa như Trương Hâm, dù có thấu triệt thế nào đi nữa thì trong lòng hắn vẫn có những nút thắt không thể nào dứt ra được.

Khi Ưng Nhạc Thiên gọi điện thoại tới, nàng đem những lời trong lòng này nói với Ưng Nhạc Thiên đang ở nước ngoài xa xôi, sau khi nghe xong Ưng Nhạc Thiên trầm mặc hồi lâu, nói: "Ngươi làm rất đúng, chuyện này vốn không liên quan tới ngươi, ngươi không nên tham gia vào đó."

"Kỳ thật ta vốn đã muốn giúp Trương Hâm, là Xuân Vũ thuyết phục ta." Tống Tây Tử cười khổ đem cuộc đối thoại giữa nàng cùng Lâu Xuân Vũ nói với Ưng Nhạc Thiên.

Ưng Nhạc Thiên tha hương nơi đất khách quê người xa xôi sau khi nghe xong không khỏi thở dài, Trương Hâm kỳ thật từng cùng hắn nói qua những dự định trong tương lại, biện pháp giải quyết chính là kéo dài cùng giấu giếm, kéo dài tới khi cha mẹ thất vọng, mà không phải chủ động đi làm công tác tư tưởng. Trương Hâm còn từng nghĩ đến hôn nhân giả, bị Ưng Nhạc Thiên cự tuyệt, khi đó Trương Hâm còn chất vấn hắn: "Vậy ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Cái này không được cái kia không được, ta không thể song toàn giữa tình yêu và gia đình sao?"
Khi đó Ưng Nhạc Thiên cũng không nói gì, gia cảnh và môi trường sống của hắn và Trương Hâm đều không giống nhau, mâu thuẫn giữa hai người không thể điều hòa, hắn không trách Trương Hâm.

"Tây Tử, ngươi biết không, ta rất thưởng thức Lâu Xuân Vũ, trong số rất nhiều người mà ta đã từng gặp qua, nàng là một trong số ít người có thể thoát ra khỏi những trói buộc của bản thân để tiến tới. Hơn nữa dựa vào thân phận nữ nhân của nàng càng là không dễ dàng. Nàng phải đi đến một bước như bây giờ, nhất định đã trải qua rất nhiều lần tự xây dựng." Ví dụ tiêu cực nhất hẳn là Trương Hâm, hắn dựa vào năng lực của bản thân, về mặt kinh tế đã vượt ra được giai cấp của hắn, nhưng mà hắn vẫn là không thể buông bỏ, thúc thủ thúc cước*. Kỳ thật Ưng Nhạc Thiên đã từng phân tích qua, tình huống trong nhà Trương Hâm, về mặt kinh tế là toàn bộ đều dựa vào Trương Hâm, Trương Hâm hoàn toàn có thể làm chủ, nhưng mà Trương Hâm vẫn là rất để trong lòng cảm nhận của người nhà, đối với người nhà ngoan ngoãn phục tùng. Nhưng mà cùng Trương Hâm sinh hoạt nhiều năm như vậy, Ưng Nhạc Thiên hoàn toàn nhìn không ra người nhà của hắn đối với Trương Hâm có điểm nào quan tâm. Sự trả giá của Trương Hâm càng giống như là cảm xúc của bản thân.
(*Có nghĩa là trói tay và chân. Được mô tả như là rụt rè và lo lắng.)

"Ta biết."

"Mà Trương Hâm người này, ta biết hắn đến bây giờ, ta biết tất cả dã tâm cùng nhược điểm của hắn, chính là bởi vì ta hiểu rõ hắn, ta đều biết rõ, cho nên ta càng đau lòng hắn. Hắn đã làm quá nhiều vì người nhà, đã giúp người trong nhà an bài đường lui, mỗi năm đều đưa rất nhiều tiền cho cha mẹ hắn, hắn ở trên bàn rượu uống đến hộc máu, cha mẹ của hắn gọi điện thoại tới cho hắn, không quan tâm thân thể của hắn, chỉ muốn hỏi có thể sắp xếp công tác cho đường đệ của hắn được hay không. Trương Hâm người này thật sự là vô cùng ngốc, hắn ngốc là bởi vì hắn đem tất cả trách nhiệm đều gánh lên vai của mình, hắn cho là mình không gì làm không được, mọi chuyện đều có thể chú ý, hắn trẻ tuổi xác thực có thể làm được, hơn nữa làm đến vô cùng tốt, nhưng mà sau này thì sao, hắn không có khả năng một mình kéo tất cả mọi người trong gia đình tiến về phía trước. Ngươi không cùng hắn diễn xuất là đúng, nếu như khi đó ta ở trong nước, biết được Trương Hâm muốn ngươi phối hợp với hắn làm chuyện như vậy, ta nhất định sẽ ngăn cản ngươi. Ta móng Trương Hâm có thể trưởng thành lên một chút, chuyện của bản thân nên tự mình gánh vác, đây không phải là chuyện mỗi hài tử ở nhà trẻ đều đã biết sao."
"Cũng mệt cho ngươi nhiều năm như vậy luôn phải chiếu cố hắn." Trong lòng Tống Tây Tử tràn đầy cảm khái.

"Không phải, là lỗi của ta, ta quá chiếu cố hắn, để hắn vô ưu vô lự mà chạy đi. Ngươi là nên lấy ta để học hỏi, không cần một mình chịu đựng thiệt thòi, ngươi càng trả giá nhiều, càng không lên tiếng, đối phương liền cảm thấy ngươi khẳng định là không mệt mỏi cũng không đau đớn."

"Ta đây không phải là còn chưa nói chuyện yêu đương sao? Ta ngay cả mối tình đầu đều còn chưa có, ngươi liền nói với ta những lời này, ta không tìm được đối tượng nguyên nhân rất lớn chính là do ngươi a." Sự thật nhất định chính là như vậy không sai a.

"Không quản đã từng nói chuyện yêu đương hay chưa, phải hảo hảo sống cuộc sống của mình, đây là cảm ngộ lớn nhất của ta gần đây, ta hiện tại ở bên này vô cùng bình tĩnh, nơi này không có người quen, nhưng mà mọi người đều ấm áp."
"Vậy ngươi ở đó chơi vui vẻ, không cần nghĩ đến những thứ khác."

"Ân."

Lâu Xuân Vũ đã chuẩn bị tốt tâm lý, có thể sẽ đối mặt với cơn tức giận của Trương Hâm, nhưng mà khi gặp mặt trong công ty, Trương Hâm đối với nàng vẫn là thái độ bình thường, giống như cuộc đối thoại qua điện thoại kia vốn chưa từng phát sinh.

Trương Hâm đã đem tâm tình điều tiết tốt, hắn còn trêu chọc Lâu Xuân Vũ: "Không hổ là lão sư dự bị a, khi giáo huấn người ta, liền giống như đang giáo huấn đệ tử của mình a."

Tuy Lâu Xuân Vũ không sợ Trương Hâm thật sự khai trừ mình, nhưng cũng lo sợ khi gặp mặt liền sẽ lúng túng.

Nhưng nhìn bộ dáng này của Trương Hâm, rõ ràng Trương Hâm không phải là người bụng dạ hẹp hòi, cũng nói rõ Trương Hâm hẳn là đã thoát ra được.

Khi đi ngang qua, Lâu Xuân Vũ gọi lại Trương Hâm, "Lão bản, ta thấy sắc mặt của ngươi không phải là quá tốt, có muốn đi kiểm tra một chút hay không?"
"Cám ơn Lâu lão sư đã quan tâm, thân thể ta rất tốt, chỉ là bị một vài nhân viên làm cho tức giận, buổi tối ngủ không ngon, thân thể nhất định là không tốt, đây đều là bị tức giận mà ra."

Bước chân của Lâu Xuân Vũ dừng lại bất động, ngăn lại trước mặt Trương Hâm, "Vẫn là làm kiểm tra một chút a. Ta thấy sắc mặt của ngươi phi thường không tốt."

Trương Hâm cau mày đi vào văn phòng, nhìn thấy Tống Tây Tử, lập tức oán giận, "Ngươi nói Xuân Vũ có phải trúng tà rồi hay không, vừa rồi nàng nhìn chằm chằm vào mặt của ta nhất định muốn ta đi làm kiểm tra, còn nói với ta ba lần. Ngươi nói nàng có phải hay không... Đầu óc có chỗ nào không tốt?" Ngón tay Trương Hâm chỉ vào đầu của mình, nếu quả thật là vì như vậy, liền có thể hiểu, dù sao gần đây biểu hiện của Lâu Xuân Vũ quá khác thường.
Tống Tây Tử nói một câu: "Đầu óc của ngươi mới không dùng được a. Lâu lão sư các mặt đều rất tốt, không cần ngươi quan tâm."

"Này đều đã thay nàng nói chuyện rồi, ta quen biết ngươi còn lâu hơn nàng quen biết ngươi a, a, ta biết rồi, các ngươi hiện tại ở cùng chỗ, quan hệ không cần quá thân cận a, tình cảm của ngươi đều bị nàng lây nhiễm rồi."

Tống Tây Tử đối với hắn không muốn khách khí, đột nhiên nghĩ đến Lâu Xuân Vũ khuyên Trương Hâm đi làm kiểm tra sức khoẻ, nàng cũng cảm thấy là lạ, quan sát tỉ mỉ gương mặt Trương Hâm, lại đến trước ngực của hắn, "Ngươi thật giống như là gầy đi..."

"Gầy, là có chút gầy đi, gần đây ta không thấy ngon miệng, ăn không vô, ngủ không ngon, còn không phải là bị ngươi cùng ai kia chọc tức sao, ta biết hắn có liên hệ với ngươi, ngươi đừng nói với hắn ta gầy đi, tốt khoe xấu che biết rõ sao?" Trước khi đi Trương Hâm không quên dặn dò Tống Tây Tử những chuyện cần chú ý, tuyệt đối không cần nói những chuyện không tốt, miễn cho Ưng Nhạc Thiên bận tâm.
Trong lòng Tống Tây Tử âm thầm nói, không còn kịp rồi, nên nói không nên nói đều đã nói, bất quá nàng không nói ra là được, kỳ thật Ưng Nhạc Thiên ở nước ngoài hẳn là buông xuống, cho dù nói đến chuyện Trương Hâm đi xem mắt, tâm tình Ưng Nhạc Thiên cũng không có phập phồng, nói rõ trong lòng Ưng Nhạc Thiên, vị trí của Trương Hâm càng ngày càng thấp, đây là chuyện tốt, Tống Tây Tử hy vọng Ưng Nhạc Thiên có thể nghĩ thoáng một chút.

Dường như thời gian nhập học vừa ngay trước mắt, chỉ trong chớp mắt, cuộc sống trong trường đã đến hồi kết thúc

Cũng giống như các đồng học khác là lưu luyến không rời, lại không nỡ, cũng muốn đối mặt với thực tế tốt nghiệp.

Tống Tây Tử cùng Lâu Xuân Vũ xem như là đồng học, cùng đi làm, cũng có may mắn được cùng tham gia lễ tốt nghiệp, trong lễ tốt nghiệp mọi người mặc y phục tốt nghiệp, ôm lấy mỗi một bằng hữu từng quen biết, không cần phải nói những lời kích động gì, nước mắt cũng đã chảy xuống.
Ngay cả người lý tính như Tống Tây Tử, cũng bị bầu không khí tốt nghiệp làm xúc động đến nơi mềm mại nhất trong lòng, đôi mắt là đỏ bừng.

Mà Lâu Xuân Vũ đã từng trải qua một lần tốt nghiệp, vốn cho rằng sẽ tốt hơn một chút, nhưng mà đối mặt với tình cảnh này vẫn như cũ là khắc chế không được nội tâm kích động.

Hôm nay mọi thứ đều là nàng dựa vào sự cố gắng của bản thân mà có được, nàng cũng xác thực đã làm được.

Khi chụp ảnh chung, Lâu Xuân Vũ chủ động đi đến bên cạnh Tống Tây Tử, nàng muốn chụp một tấm ảnh tốt nghiệp, nhất định phải đứng bên cạnh Tống Tây Tử, xem như là một kỷ niệm quan trọng nhất.

Tống Tây Tử nhìn nhìn Lâu Xuân Vũ sóng vai đứng yên bên cạnh, dáng tươi cười càng thêm sáng lạn.

Mà trên gương mặt Lâu Xuân Vũ ngoại trừ tươi cười, còn có nước mắt, một màn này đều được màn ảnh chụp lại, trở thành ký ức vĩnh hằng.
Tề Nhã Nhã ôm lấy mỗi một người mà nàng nhận thức đều khóc qua một lần, ngay cả lớp bên cạnh đều không buông tha, mọi người luôn biết nàng nhân duyên rộng rãi, nhưng mà không nghĩ tới ai cũng có thể trở thành bằng hữu của nàng, nam nữ già trẻ bao gồm các lão sư đều quen biết với nàng, bữa tiệc tốt nghiệp của lớp nàng còn chauw kết thúc, liền đã bị gọi sang tiệc tốt nghiệp của lớp bên cạnh.

Ngày hôm đó Tề Nhã Nhã được chọn làm hoa khôi của lớp, không có ai lên tiếng dị nghị.

Sau khi tốt nghiệp, không thể lại tiếp tục ở trong trường học, mà trong số rất nhiều người như vậy, chỉ có Tạ Nhuế là ở lại trường học, những người khác đều phải đi đến khắp các chân trời góc bể, tìm kiếm hành trình của mình.

Nhìn qua phòng ngủ đã từng náo nhiệt lúc này lại trống rỗng, mọi người là xúc động không thôi.
Liêu Dật Vân cầm điện thoại trong tay đứng ở một góc phòng ngủ mà chụp lại, đem ảnh chụp đăng lên nhóm, xem như làm lưu niệm.

Nhìn những người trong điện thoại, liền sẽ nghĩ đến khi vừa chuyển vào mọi người đều là không quen biết đối phương, từ xa lạ đến quen thuộc, cuối cùng trở thành bằng hữu tốt, bất quá chỉ là vài ngày ngắn ngủi.

Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, phân phân hợp hợp là chuyện bình thường, cho dù lưu luyến không muốn đi, nhưng mà xem như đã tốt nghiệp, vẫn là phải dọn ra khỏi phòng ngủ, bởi vì không lâu sau, nơi này sẽ có một đám sinh viên đại nhất tiến vào, những sinh viên đã tốt nghiệp các nàng sẽ trở thành một phần ký ức của trường học, được lưu giữ lại trong những bức ảnh trên tường.

Mỗi người đều phải đi qua một bước này, không muốn tiếp nhận cũng nhất định phải kiên trì tiếp nhận.
Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, trong những ngày cuối cùng mọi người thỏa thích cuồng hoan, uống rượu liên hoan kéo dài trong suốt vài ngày này.

Tống Tây Tử cự tuyệt đồng học nhiệt tình giữ lại, bởi vì nếu như nàng không cự tuyệt, có thể sẽ giống như một ngày trước bị bắt đến KTV ca hát suốt đêm.

Sau khi tốt nghiệp mọi người liền chìm vào cuồng hoan, những người bình thường có mối quan hệ không tốt, ở thời điểm này cũng bắt đầu trở nên thân cận, chuyện cũ trước kia đều ném đi không còn một mảnh.

Lễ tốt nghiệp của Tống Tây Tử, Lăng Đông Dĩ ở nước ngoài không kịp tham gia, nhưng mà nàng cũng muốn chúc mừng Tống Tây Tử, đặc biệt đặt một bó hoa gởi đến nhà Tống Tây Tử, nửa đêm Tống Tây Tử về đến nhà, nhận được bưu kiện, xuất hiện trước mắt nàng chính là một bó hoa xinh đẹp dùng hai tay đều không cầm nổi.
Hoa ngoại nhập đắt đỏ, hơn nữa còn được bọc bằng vải ren đẹp mắt, khi Tống Tây Tử nhận được bó hoa này, vẫn là cao hứng một chút.

Nàng nhìn thấy tin nhắn Lăng Đông Dĩ gởi cho nàng, Lăng Đông Dĩ ở nước ngoài vô pháp trở về kịp thời, cho nên không thể tham gia lễ tốt nghiệp của nàng, nhưng mà hy vọng tâm ý có thể truyền đến cho Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử nhắn tin cho Lăng Đông Dĩ – hoa của ngươi ta đã nhận được, phần lễ vật này làm cho ta phi thường kinh hỉ, cũng rất cảm động, nhưng mà không hy vọng ngươi lại vì ta mà tốn kém, xem như bằng hữu, điều này sẽ làm cho ta có áp lực.

Lăng Đông Dĩ ở bên kia, là vừa mới tỉnh lại, ngày hôm qua nàng luôn chờ đợi tin tức của Tống Tây Tử, đều không có đợi được, thẳng đến khi mắt mở ra, nàng nhìn thấy tin nhắn của Tống Tây Tử trên điện thoại di động, nàng vội ngồi dậy, đem tin nhắn xem qua nhiều lần, nàng xác định giữa những hàng chữ trong tin nhắn này đều là đang cự tuyệt nàng.
Lăng Đông Dĩ cười khổ không thôi, lại nhận được một các mác người tốt. Nàng đi xuống lầu, nói một câu chào buổi sáng với nam nhân đang nấu ăn trong bếp.

Tống Tây Tử ôm lấy một bó hoa lớn như vậy vào nhà, vừa vặn đúng lúc mọi người xuống lầu đi dạo sau bữa tối, con đường từ văn phòng bất động sản đến dưới lầu nhà mình, Tống Tây Tử nhận được vô số ánh mắt tò mò dò xét.

Lúc đi vào thang máy, ánh mắt bị ngăn cách ở bên ngoài, lúc này Tống Tây Tử mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cúi đầu nhìn nhìn bó hoa xinh đẹp trong tay, hoa là xinh đẹp, cũng là vô tội, chỉ là phía sau bó hoa này, là một phần tâm tư nàng không thể nhận.

Nàng lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, kết quả cánh cửa đã tự động mở ra, Lâu Xuân Vũ đứng ở cửa ra vào, hai tay đặt ở phía sau, ở thời khắc nàng xuất hiện liền nói với nàng: "Hoan nghênh về nhà."
Tống Tây Tử bị sự xuất hiện bất ngờ là cho khựng lại, trong đầu trống rỗng, Lâu Xuân Vũ cầm trên tay một bó hoa lài nhỏ, từng nụ hoa lài nhỏ đều là tươi mới, tản ra mùi hương ngọt ngào.

Mà trong tay Tống Tây Tử đang ôm lấy một bó hoa càng lớn hơn, mang theo tất cả đặc sắc của hoa nhập khẩu, thậm chí có thể nói là càn rỡ chói mắt, so sánh với đoa hoa lài khéo léo, có một loại phong tình bất đồng.

Lâu Xuân Vũ nhìn nhìn bó hoa trong tay Tống Tây Tử, lại nhìn bó hoa trên tay mình một chút, bầu không khí trở nên lúng túng.

Tống Tây Tử nói: "Đây là Lăng lão bản đưa tặng."

"Lăng lão bản rất quan tâm tới ngươi." Trong giọng nói đã có ý tứ khác.

"Chỉ là quan tâm đối với bằng hữu."

"Không chỉ đơn giản như là bằng hữu, ta cũng không phải người mù."

Lúc này Tống Tây Tử cũng liền lúng túng, "Lăng lão bản là bằng hữu rất thân, chính là đối với ta có chút hiểu lầm, luôn coi ta là tiểu bằng hữu mà đối đãi, ta không thích hợp với nàng, nàng cũng không thích hợp với ta. Cho nên ta đã giải thích rõ ràng với nàng. Ta không thích dây dưa dài dòng, nếu như một phần cảm tình này thay đổi, ta cảm thấy phải nói rõ ràng, đối với mọi người đều là tốt."
Nói xong, tâm Lâu Xuân Vũ bị một lực lượng vô hình siết lấy. Lời này, có phải hay không cũng là nói với mình?

"Ha, hoa rất đẹp, ánh mắt của Lăng lão bản thật tốt." Lâu Xuân Vũ bảo trì mỉm cười, nàng cầm bó hoa lài không thu hút của mình đi vào phòng tiếp khách, cắm vào trong bình hoa, cẩn thận vuốt ra những chiếc lá xanh mướt.

Tống Tây Tử từ phía sau lưng nàng đi tới, "Hoa lài ta cũng rất thích."

"Vậy là tốt rồi, ngươi thích liền tốt. Ngươi thích liền tốt." Những lời giống nhau, Lâu Xuân Vũ nói hai lần, mà lúc này Tống Tây Tử mới chú ý đến trên bàn còn có một hộp giấy màu cam, Lâu Xuân Vũ theo tầm mắt của nàng, nhìn đến lễ vật trên bàn, nói: "Ta cũng không biết nên mua cái gì, liền mua một chiếc khăn lựa cho ngươi, ngươi có muốn mở ra xem thử hay không."

"Ngươi không cần mua lễ vật đắt tiền như vậy."
"Không đắt a, một tháng lương của ta mà thôi, ngươi quên rồi sao, trước đó ngươi đã nói muốn ta dành tháng lương đầu tiên cho ngươi." Lâu Xuân Vũ đưa mắt nhìn thoáng qua bó hoa kia, nói không chừng bó hoa kia đều là đắt hơn chiếc khăn lụa của nàng.

Nàng đến quầy chuyên doanh chọn lễ vật, để tỷ tỷ bán hàng tư vấn cho nàng, cho tỷ tỷ bán hàng nhìn qua ảnh chụp của Tống Tây Tử, nàng nói nàng không biết chọn làm sao, liền muốn tặng một chiếc khăn lụa phù hợp với khí chất của người này.

Bởi vì là lễ vật, nàng cũng không tiện hỏi Tống Tây Tử, sau rất nhiều đáp án của tỷ tỷ bán hàng, ánh mắt của nàng liền nhìn trúng một chiếc khăn lụa có hình vẽ xe ngựa, tưởng tượng nhìn thấy bộ dáng Tống Tây Tử đeo nó, không chút do dự mà mua xuống.

Không biết vì lý do gì Tống Tây Tử liền cảm thấy bó hoa trong tay có chút dư thừa, Tống Tây Tử đem hoa đặt ở trên mặt bàn trong phòng tiếp khách, khi đặt lên bàn Lâu Xuân Vũ đều nhìn thoáng qua, phát hiện bó hoa cùng bày trí trong phòng càng thêm hòa hợp, mà bó hoa lài trên tay mình, so sánh ra chính là không thu hút như vậy, cùng lắm là một loại trang trí không có gì nổi bật.
"Ta cũng có lễ vật cho ngươi a." Tống Tây Tử không quên Lâu Xuân Vũ cũng là một sinh viên vừa tốt nghiệp giống như mình, lúc trước nàng không nghĩ đến Lâu Xuân Vũ sẽ vì chuẩn bị lễ vật cho mình, khi nhìn đến một bó hoa lài nhỏ nhỏ, nàng chính là rất kinh hỉ.

Hơn nữa nàng đã sớm chuẩn bị lễ vật cho Lâu Xuân Vũ, bất quá còn chưa có lấy ra.

Tống Tây Tử chạy vào gian phòng của mình, lúc đi ra trong tay đã cầm một cái hộp trang sức, "Đây là lễ vật tốt nghiệp của ngươi. Trước đó rất lâu ta đã bắt đầu chuẩn bị, thật sự không phải là nhất thời lấy ra a."

Lâu Xuân Vũ từ trong tay nàng tiếp nhận lễ vật rồi cẩn thận mở ra, phát hiện bên trong là một cái trâm cài, trâm cài làm thành hình dạng một nhánh anh đào, nhìn kỹ phía trên những đóa anh đào màu hồng nhạt sẽ phát hiện chúng là được trạm khắc nên, hai nụ hoa anh đào nho nhỏ là dùng trân châu hình bầu mà tạo thành, sản phẩm thủ công tổng thể rất tinh tế, sống động, dường như thật sự có một nhánh anh đào được đặt ở trong hộp.
Chiếc trâm này, là Lâu Xuân Vũ quen thuộc hơn hết thảy, kiếp trước cũng từng được Tống Tây Tử đưa đến trong tay Lâu Xuân Vũ. Khi đó Lâu Xuân Vũ đã chuẩn bị dọn nhà rời đi, Tống Tây Tử còn không biết trong lòng nàng đã quyết định, còn nói muốn thay nàng chúc mừng sinh nhật, đưa cho nàng lễ vật này, nói với nàng: "Đây là trước kia ta đi Nhật Bản vui chơi liền nhìn thấy, chỉ có một cái duy nhất, sau khi ta nhìn thấy liền động tâm, đem về ta cũng không nỡ bán đi, luôn lưu giữ lại, thẳng đến sau này gặp được ngươi, ta cảm thấy nó rất thích hợp với ngươi."

Nhưng mà không nghĩ tới kiếp này lại đến trong tay Lâu Xuân Vũ sớm hơn một năm. Cho nên khi Lâu Xuân Vũ mở ra nhìn đến chiếc trâm cài quen thuộc này, có chút mở to đôi mắt, nàng căn bản không nghĩ đến Tống Tây Tử sẽ tặng cho nàng phần lễ vật quen thuộc này.
"Ngươi vẫn là mua nó?" Lâu Xuân Vũ quả thực không thể tin được, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua cánh hoa, cánh hoa dường như đang di chuyển. Là chiếc trâm cài này, chính là cùng một cái với chiếc trâm mà nàng đã từng nhận qua, vừa nghĩ tới sự biến hóa không ngừng của không gian và thời gian, giữa mênh mông nhân thế, Tống Tây Tử vẫn là lựa chọn một cái này, đây là số mệnh.

Ở kiếp trước, khi nàng dọn nhà liền đem những lễ vật mà Tống Tây Tử đưa cho nàng đều lưu lại trong phòng không có mang đi, bao gồm cả chiếc trâm cài này.

Khi nàng nhìn đến nó, trí nhớ phiên sơn đảo hải mà dâng lên, nàng thiếu chút nữa đã bật khóc.

"Ta lần trước đi Nhật Bản liền nhìn thấy, trâm cài anh đào này là hàng thủ công, nàng nói chỉ có một cái duy nhất, ta nghĩ ngươi đeo lên sẽ rất đẹp." Tống Tây Tử cảm thấy mình cùng chiếc trâm cài này chính là có duyên, lần đầu tiên nhìn thấy liền có xúc động mãnh liệt muốn mua nó, khi đó nàng mục đích mà nàng nghĩ đến chính là đưa cho Lâu Xuân Vũ, sau khi mua xong liền luôn lưu giữ, chờ đợi cơ hội để đưa cho Lâu Xuân Vũ.
"Ta rất thích, cám ơn, cám ơn ngươi." Lâu Xuân Vũ rất kích động, thân thể đã hành động trước một bước so với suy nghĩ của nàng, tiến lên một bước ôm lấy Tống Tây Tử, "Là ngươi, để làm cho ta vượt qua khoảng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời, từ quá khứ đến hiện tại ta không có cách nào quên được ngươi... Ta..."

Nụ cười trên gương mặt Tống Tây Tử dần dần ngưng kết, "Ngươi cũng quá dễ bị cảm động đi."

Lâu Xuân Vũ lắc đầu, hai cánh tay ôm lấy nàng run rẩy nhè nhẹ.

Tống Tây Tử bỗng nhiên không biết làm sao, nàng tự cho là mình rất thông minh, có thể nhìn thấu người bên cạnh. Nhưng mà lúc này nàng bắt đầu hoài nghi bản thân chưa từng nghiêm túc nhìn rõ Lâu Xuân Vũ, thời khắc đó khi da thịt gần sát, tâm tình kịch liệt mênh mông trên người Lâu Xuân Vũ truyền đến bên người Tống Tây Tử.
Bên tai Tống Tây Tử dường như có nhịp tim kịch liệt nhảy lên của Lâu Xuân Vũ, từng nhịp điệu đều như đang nói ra những lời thì thầm từ nơi sâu thẳm trong lòng Lâu Xuân Vũ.

Trong đầu Tống Tây Tử bỗng nhiên trống rỗng, nàng dùng sức đẩy Lâu Xuân Vũ ra, Lâu Xuân Vũ mở to đôi mắt, tựa hồ bị một sự tổn thương vô hình, mà Tống Tây Tử cũng cảm nhận được mình phản ứng quá mức, nàng giải thích: "Ta không quen cùng người khác đến gần như vậy."

Ngôn ngữ cơ thể của Tống Tây Tử biểu lộ thái độ của nàng, khi Lâu Xuân Vũ ý thức được liền đã bị Tống Tây Tử kéo ra một khoảng cách, lãnh khí từ lòng bàn chân lan tràn đến lồng ngực, trời rất nóng lại dường như đang đặt mình trong băng lạnh.

Nàng làm hỏng rồi. Nàng đem hết thảy làm hỏng rồi.

Hình ảnh trước mắt xuất hiện nhưng vết nứt, Lâu Xuân Vũ đứng tại chỗ, hận không thể đem bản thân từ người thật đến hình bóng đều ẩn giấu đi.
Lúc này, hô hấp của mỗi người đều trở nên cẩn thận.

Tống Tây Tử từng cự tuyệt rất nhiều người, nhưng mà một lần này, nàng cự tuyệt là vô lực như vậy, thời khắc đó khi nàng nhìn đến biểu tình của Lâu Xuân Vũ, những suy nghĩ nặng nề thoáng cái đã bị vứt bỏ, ngược lại có một loại cảm giác dở khóc dở cười.

Vì cái gì Lâu Xuân Vũ lại bày ra một bộ thần sắc như bị khi dễ đến muốn khóc, tựa như tiểu hài tử, giống như hai người chỉ đang tranh cãi về một chuyện đơn giản xem là ai đã vượt qua ranh giới trên bàn.

"Có thể là ta nghĩ nhiều rồi." Tống Tây Tử tìm lối thoát cho Lâu Xuân Vũ.

"Cám ơn lễ vật của ngươi." Lâu Xuân Vũ muốn bình tĩnh mà nói xong, nhưng mà lời nói của nàng quá nhanh liền bán đứng sự kích động trong lòng nàng.

Nàng quay đầu rời khỏi trước mặt Tống Tây Tử, hai tay cầm thật chặt lễ vật tốt nghiệp mà Tống Tây Tử tặng nàng.
Trở lại phòng của mình, Lâu Xuân Vũ chết lặng đóng cửa lại, từng chút đi về phía chiếc giường, nằm trên chiếc giường êm ái, nàng im lặng mà chảy nước mắt.

Tống Tây Tử bị bỏ lại một mình đang tự kiểm điểm, hẳn là lỗi của nàng, có phải hay không nàng đã làm cho Lâu Xuân Vũ hiểu lầm cái gì.

Gian phòng của Lâu Xuân Vũ yên tĩnh. Tống Tây Tử lặng yên đi tới bên cửa, để tay lên tay cầm cửa, nhưng lại là buông xuống, nàng không có dũng khí đi vào, trong đầu rất loạn, có thể là một câu đầy đủ cũng nói không nên lời.

Tống Tây Tử cho là mình rất tỉnh táo, có thể ứng đối hết thảy sự tình. Trước đây nàng đã từng dứt khoát mà chém đứt đào hoa, nhưng khi đối mặt với Lâu Xuân Vũ, nàng phát hiện hành động nâng đao của mình quá mức nhẫn tâm

Nếu như, Lâu Xuân Vũ chỉ là bằng hữu của nàng liền thật tốt, cả đời làm bằng hữu tốt nhất, nàng thậm chí đã nghĩ tới tương lai, Lâu Xuân Vũ không cần dời ra ngoài, ở dưới cùng một mái nhà, vui vẻ hạnh phúc qua ngày, không có yêu hận dây dưa, chỉ có tâm bình khí hòa mà chiếu cố lẫn nhau.
Mà bây giờ, tình cảm của Lâu Xuân Vũ đã biến chất, nàng cũng chưa có trách Lâu Xuân Vũ phản bội hữu tình của các nàng, Lâu Xuân Vũ lại là một bộ thần sắc đau đến muốn khóc, mà bản thân liền một câu nói nặng lời cũng đều không nói ra được, rốt cuộc là ai quá phận.

Lâu Xuân Vũ thẳng tắp mà nhìn trần nhà, nước mắt đọng thành một hồ nước trong đôi mắt nàng, hô hấp của nàng nhẹ đến hầu như không nghe thấy được.

Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng bước chân của người ở bên ngoài, Tống Tây Tử cho rằng động tác của nàng rất cẩn thận, lại cách qua cánh cửa, có lẽ sẽ không bị nhận ra, nhưng mà Lâu Xuân Vũ vẫn là nghe đến, bước chân của Tống Tây Tử giống như giẫm lên lồng ngực nàng, lúc rời đi liền rút đi toàn bộ sức lực của nàng.
Chờ đến lúc Tống Tây Tử xoay người, Lâu Xuân Vũ nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.

Là nàng yêu cầu xa vời rồi, nàng từng có được tình yêu của Tống Tây Tử, liền cho rằng tình yêu của Tống Tây Tử nhất định là của nàng. Bao nhiêu lần trong lòng nàng âm thầm vui vẻ, lại có bao nhiêu lần, nàng đã từng cho rằng nếu như mình quay đầu lại, nàng có phải hay không liền có thể cùng một chỗ với Tống Tây Tử, một đời hạnh phúc.

Nàng quá tham luyến sự ấm áp của Tống Tây Tử, vô pháp thoát khỏi hồi ức.

Nhưng mà những năm qua, từ thời khắc mà nàng tỉnh lại, nàng liều mạng giãy giụa chính là vì muốn gặp Tống Tây Tử, gặp được rồi, cứ như vậy mà cắm rễ ở bên cạnh người kia, rốt cuộc không cần rời đi.

Nàng cho rằng... Nàng cho rằng những chuyện đã qua liền có thể lặp lại, tình cảm của nàng cùng Tống Tây Tử cũng nhất định sẽ phát sinh, nàng chỉ cần chờ đợi, chuyện phải đến nhất định sẽ đến, giống như chiếc trâm cài kia, sẽ lại lần nữa xuất hiện giữa hai người.
Tâm nàng đã rơi xuống ở nơi này, thời điểm Tống Tây Tử đẩy nàng ra, nàng tựa hồ đã nhìn thấy thứ gì đó rơi trên mặt đất, nàng đã nghe được thanh âm kia, cũng đã nhìn thấy nàng cùng những hồi ức của nàng đều đã vụ vỡ.

Trong tay Lâu Xuân Vũ còn cầm trâm cài, góc cạnh của trâm cài đâm vào lòng bàn tay của nàng, phần đau đớn này làm cho nàng bảo trì thanh tĩnh.

Nàng nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy bi thương, cảnh còn người mất, những chuyện đã từng xảy ra ở kiếp trước, lại lần nữa xuất hiện, người tặng đồ vật cho nàng đã không còn dành phần tình cảm kia cho nàng. Chỉ có nàng, mang theo toàn bộ trí nhớ, bị bỏ lại phía sau trong những hồi ức xưa cũ.

----------

Một chương siêu dài

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK