Kể từ sau chuyện đêm đó, giữa hai người hình như có ngăn cách và khúc mắc, nhưng ai cũng không phá rách.
“Vợ.” Lương Tuấn Đào để ly rượu xuống, lại gần, trong môi của anh có mùi rượu phun lên mặt cô, “Em vẫn còn giận anh!”
Lâm Tuyết mở to mắt, bất đắc dĩ nói: “Em nào dám tức với ngài! Thủ trưởng đại nhân!”
“Tại sao em không để ý đến anh?” Lòng đàn ông cũng nhạy cảm giống vậy, anh không chịu nổi cô hữu ý vô ý lạnh nhạt, vội vàng dán lên cô, giọng nói hơi uất ức, “Đêm đó, anh đã thừa nhận là mình sai rồi, em còn nhất quyết không tha!”
“Thủ trưởng, anh tha cho em có được không?” Lâm Tuyết day điểm giữa hai chân mày của mình, rất tỏ vẻ mà nói, “Rốt cuộc là ai nhất quyết không tha?”
Lương Tuấn Đào gần như đè vào môi cô, ngửi đủ hương thơm cô gái, cảm thấy có thể có cô là hạnh phúc lớn nhất kiếp này. Anh còn có gì chưa đủ? Nếu không phải giữa Mạc Sở Hàn và cô có hiểu lầm, đời này sợ rằng anh không có duyên kết làm vợ chồng với cô.
Anh lặp đi lặp lại khuyên giải mình: Lương Tuấn Đào, mày đã đạt được người của cô, nên thỏa mãn! Về phần lòng của cô còn chứa ai, đừng con mẹ nó so đo như vậy được không!
Nhưng mà, anh chính là không làm được! Nhất là nghe nói ở chỗ Hoắc Gia Tường đó thật ra Lâm Tuyết đã gặp mặt Mạc Sở Hàn, hơn nữa Mạc Sở Hàn còn đuổi Thư Khả đi ngay trước mặt Lâm Tuyết, yêu cầu nối lại tình xưa với cô nhưng bị cô cự tuyệt. d1en d4nl 3q21y d0n
Anh biết cô cũng không phải là cô gái yếu ý chí, càng không thể nào chỉ vài ba lời đã có thể dụ dỗ thay đổi. Anh không ngại cô và Mạc Sở Hàn đã gặp mặt, nhưng sau khi trở lại tại sao cô chưa nói cho anh biết?
Đây là quả mìn chôn trong lòng, nhật ký đêm đó vừa đúng là mồi dẫn hỏa nổ tung. Thật sự không phải cố ý tổn thương cô, nhưng anh không khống chế được mình.
“Vợ.” Anh ôm cô, cố hết sức dịu dàng, ở bên tai cô nhỏ giọng dụ dỗ nói, “Về sau không cho ở trong lòng lén nghĩ đến người đàn ông khác, khi nghĩ em hãy nói với anh, anh cho em! Anh bảo đảm mạnh hơn bất kỳ người đàn ông nào, để cho mỗi lần em cũng có thể đủ nghiện! Bảo đảm làm đến em không dám nghĩ đến người đàn ông khác mới thôi!”
“…” Đây là người gì! Một lần nữa nảy sinh điểm mấu chốt mới, khiến cho cô hỗn độn không thôi.
Phương thức tư duy của đàn ông thật kỳ quái, phụ nữ vĩnh viễn đều không lý giải được! Đàn ông thích dùng thân thể để làm yêu, phụ nữ thích dùng miệng nói yêu, cho nên suy nghĩ của hai người bọn họ vĩnh viễn sẽ không ở cùng một băng tần.
Sau khi xuất viện, Lâm Tuyết mang theo Mộng Mộng đến hiệu sách mua sách. Thật ra thì cô mang đứa nhỏ đến hiệu sách không chỉ vì mua truyện cổ tích cho cô bé, mà vì chuẩn bị trước cho Mộng Mộng chuẩn bị đi nhà trẻ.
Mộng Mộng chưa từng được đi học, cô bé không biết chữ Hán, mặt khác, các loại kiến thức của cô bé cũng nắm giữ được cực ít, lạc hậu nghiêm trọng so với những đứa bé cùng lứa. Nhất là số học, bé ngay cả trong vòng năm thêm phép trừ đều không biết, nhận biết mấy con số chỉ đếm được tới mười, về phần tiếng Anh thiếu nhi gì đó, cô bé càng một chữ cũng không biết.
Trình độ như vậy nhập học vào lớp lớn (lớp lá) ở nhà trẻ khẳng định không được, sẽ bị giáo viên và các bạn học coi như quái vật mà đối xử với cô bé.
Khi còn bé Lâm Tuyết chịu hết khinh bỉ và xem thường, không muốn khiến Mộng Mộng bị tái diễn bi kịch của cô. Cô quyết định mua bộ sách giáo trình tự mình dạy cho cô bé, cho đến khi đạt tới trình độ tiêu chuẩn của lớp lớn (lớp lá) ở nhà trẻ thì cho cô bé vào nhà trẻ.
Lần đầu tiên tới hiệu sách, Mộng Mộng rất vui. Cô bé giống như con chim tước nhỏ ra khỏi lồng tre bay tới bay lui trong giá sách bày truyện cổ tích, cũng không biết mình nên xem sách gì mới phải.
Sau khi Lâm Tuyết khơi thông với nhân viên bán hàng, mua được trọn bộ sách giáo trình nhà trẻ, còn có một chút truyện cổ tích, sách truyện, CD giáo dục nhi đồng và tập tranh vẽ…
Thắng lợi trở về, cốp sau cũng nhét đầy, sau khi Lâm Tuyết và Mộng Mộng lên xe cũng không vội vã về nhà.
Rất lâu không đến đơn vị, rất nhớ trại lính màu xanh lá cây và các chiến hữu nhiệt tình. Nhìn sắc trời vẫn còn sớm, dù sao hôm nay cũng không có những chuyện gì khác, Lâm Tuyết liền muốn lái xe đến đơn vị nhìn một chút.
Dĩ nhiên, đi bộ đội chơi cũng có lựa chọn. Đầu tiên, không thể dễ dàng lộ diện trước quân đội. Hiện giờ cô là phụ nữ có thai, Lương Tuấn Đào xin nghỉ thay cô, cô đột nhiên lanh chanh láu táu xông vào sẽ khiến những người lãnh đạo chất vấn – nếu thoạt nhìn cô rất rảnh rỗi, tại sao không đi đơn vị làm việc!
Lại nói cô mới vào quân đội, bên trong đa số là lãnh đạo, trừ Bùi Hồng Hiên ra thì không quen thuộc những người khác, không đi cũng thế.
Thứ hai, sư đoàn dã chiến 706 cũng không thể đi! Tuy nơi đó có rất nhiều chiến hữu mà cô quen thuộc, nhưng Lương háo sắc lưu manh ở đó, cô đột nhiên chạy đi, không biết tên kia còn làm ra chút chuyện gì!
Nhớ tới một phen lời tâm huyết tối hôm qua của anh, cô liền vô cùng im lặng, tạm thời cách xa anh một chút thì tốt hơn.
Cân nhắc liên tục, cô quyết định đi đoàn Phi Ưng quân dã chiến. Đã sớm điều ra khỏi đó, cho nên chạy đi vài vòng cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Quan trọng hơn là, các nữ binh với các chiến hữu đều là bạn bè của cô, Đỗ Hâm Lôi và Nhậm Thiến đều có giao tình nồng hậu với cô, cô hết sức nhớ bọn họ.
Nghĩ đến là làm, Lâm Tuyết thương lượng với Mộng Mộng: “Chúng ta không về nhà trước, mẹ muốn đi đơn vị gặp chiến hữu, con đi cùng mẹ có được không?”
“Được!” Mộng Mộng tính tình trẻ con, nào hiểu được binh chủng với chiến hữu, bế chỉ nghe nói có thể đi chơi cũng rất vui vẻ! “Mộng Mộng ra ngoài chơi với mẹ sao!”
Chạy chiếc Ferrari màu vàng lái vào căn cứ đóng quân của đoàn Phi Ưng, có thể nghĩ sẽ gây ra bao nhiêu náo động.
Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có lính trinh sát chặn xe lại, kiểm tra giấy chứng nhận. Lâm Tuyết mặc thường phục lại mang theo chứng nhận sĩ quan, cô chào mấy người lính gác, đồng thời đưa giấy chứng nhân lên.
Sau khi lính trinh sát kiểm tra giấy chứng nhận đều không ngoại lệ mà trừng lớn mắt dò xét cô cẩn thận một phen – thì ra cô gái này chính là vợ yêu của chiến thần bất bại Lương Tuấn Đào nguyên đoàn trưởng đoàn Phi Ưng chí cao vô thượng, danh tiếng cả quân khu dã chiến!
Trở lại chốn cũ, thỉnh thoảng gặp được chiến hữu quen biết, Lâm Tuyết đầy mặt cười theo chân chào hỏi bọn họ. Bởi vì quá nhớ nhung Đỗ Hâm Lôi, Lâm Tuyết chạy xe về đội y tế, Đỗ Hâm Lôi điều tới đó làm đội trưởng, cấp bậc Thượng úy giống như Lâm Tuyết.
Dừng xe, Lâm Tuyết và Mộng Mộng xuốn xe lại vừa vặn nhìn thấy Đỗ Hâm Lôi từ trong lều đi ra nghênh đón. HIển nhiên, Đỗ Hâm Lôi vừa nghe tin tức cô tới.
“Hâm Lôi!” Lâm Tuyết vui mừng nhào qua, hai người ôm nhau trước trại lính, rơi nước mắt kính động.
“Cậu được đấy, đi tam giác vàng một chuyến với thủ trưởng Lương, trở lại đã có tin vui, xem ra khi thủ trưởng đại nhân thi hành nhiệm vụ cũng không quên cố gắng!” Đỗ Hâm Lôi nghịch ngợm chớp mắt chế nhạo.
“Nhóc thúi, gặp mặt liền trêu ghẹo tớ, xem tớ có chỉnh cậu không!” Lâm Tuyết giả bộ nhéo cô ấy, hai người cười đùa vô cùng vui vẻ.
“Mẹ Lâm Tuyết!” Mộng Mộng chỉ sợ Lâm Tuyết không để ý đến mình, vội vàng lên tiếng tỏ vẻ tồn tại, “Mộng Mộng khát nước!”
Lúc này Đỗ Hâm Lôi mới chú ý đến sự tồn tại của Mộng Mộng, không khỏi trố mắt, nói: “Mẹ – mẹ – Lâm – Tuyết! Trời ạ, cậu và thủ trưởng Lương ở tam giác vàng trồng rau dưa lều lớn sao? Sao mà nháy mắt đã lớn như vậy!”
“Cô nhóc chết tiệt kia, luôn không thay đổi cái miệng lanh chanh này!” Lâm Tuyết cười đến gãy lưng rồi, lại không dám cười hết sức, sợ đau sốc hông đau bụng, “Con gái nuôi của tớ đó!”
“Ừmh.” Đỗ Hâm Lôi chợt hiểu ra, nói, “Tớ biết rồi, là con gái của Thạch Vũ đúng không? Tớ nghe Bắc Thành nói qua!”
Thật ra thì những chuyện này thuộc về cơ mật quân sự, nếu không phải chồng và bạn trai của hai người đều tham gia hành động diệt độc lần này, vốn không thể biết. Dĩ nhiên điều này cũng giới hạn trong không có nhân viên tạp vụ, nếu không bàn luận của bọn họ sẽ không tuân theo kỷ luật quân đội.
Hai người khoác tay nhau đi vào trong lều, Mộng Mộng vội vàng đuổi theo nắm tay khác của Lâm Tuyết, chỉ sợ cô bé bị ném lại.
Vào lều, Đỗ Hâm Lôi rót ly nước lọc cho Lâm Tuyết, nói: “Trong quân doanh điều kiện gian khổ, cậu cũng biết, uống tạm đi!”
Lâm Tuyết nhận lấy, tỉ mỉ thổi nguội nước, tự mình nếm thử, mới cho Mộng Mộng uống nước.
Hai người vừa rảnh rỗi trò chuyện đôi câu, Đỗ Hâm Lôi hớn hở nói: “Nhìn thấy cậu cảm xúc rất tốt cũng không bị ảnh hưởng gì, tớ liền yên tâm! Vốn còn sợ cậu không chịu nổi xử phạt nghiêm trọng như thế, sợ cậu nghĩ không ra!”
Lâm Tuyết ngây ngốc, hơi không nghe hiểu cô ấy nói gì.
Đỗ Hâm Lôi thoải mái mà cười nói tiếp: “Cũng đúng, có thủ trưởng Lương người đàn ông thành công như vậy, cậu cho dù bị quân đội cách chức cũng không sao, dù sao tất cả đều có chồng! Tiền đồ của thủ trưởng Lương như ánh mặt trời giữa trưa, làm phụ nữ có thể gả cho người đàn ông như vậy rất thỏa mãn. Rời khỏi đơn vị, hoàn toàn toàn tâm toàn ý ở nhà sinh con, làm thiếu phu nhân hào môn sống trong nhung lụa tốt hơn lăn lộn trong trại lính nhiều!”
Cái ly trong tay Lâm Tuyết thiếu chút nữa không giữ được, ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn Đỗ Hâm Lôi, một hồi lâu sau mới run giọng hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Thấy vẻ mặt Lâm Tuyết như thế, Đỗ Hâm Lôi mới chậm rãi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, giống như… Lâm Tuyết cũng không biết chuyện quân đội cách chức chờ điều tra cô ấy!
Xong rồi, mình há miệng, lại gây ra họa lớn rồi! Cô theo bản năng che miệng của mình lại, hận không thể lên tiếng phủ nhận lời nói vừa rồi. Đáng tiếc, nói ra giống như tát nước ra ngoài, không thu về được.