Quyển 1 – Chương 43: Giải thích
Thư Khả hoảng sợ, quay đầu lại đã thấy Mạc Sở Hàn không biết trở lại từ lúc nào. Cô ta vội vàng giấu đi sắc mặt xám trắng , ép ra nụ cười nói: “Em nói chuyện phiếm với một người bạn thôi. Anh khát nước không? Để em đi châm trà .”
Mạc Sở Hàn có chút không yên lòng, hắn khoát tay, sau đó lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cô ấy thực sự có nỗi khổ riêng?”
“Anh nói ai vậy?” Thư Khả cố tình giả bộ hồ đồ, trong lòng cô ta sợ muốn chết.
Trầm ngâm trong chốc lát, Mạc Sở Hàn lắc đầu, hắn không trả lời Thư Khả mà lập tức đi đến chỗ để điện thoại, nhấc máy lên bấm một dãy số.”Lão Tam, gần đây thế nào rồi?”
“Đầu óc hoàn hảo không tổn hao gì còn tốt lắm, có chuyện nói nhanh, tôi đang bận!” Bên kia truyền ra giọng nói thô lỗ ngang ngược của đàn ông, thoáng nghe thấy tiếng thở dốc, hình như vừa mới vận động kịch liệt ở đâu đó.
“Cậu còn giữ con át chủ bài từng dùng để đối phó với Lương Tuấn Đào không?” Mạc Sở Hàn hỏi thẳng vào vấn đề.
“Vẫn ở đây, sao? Anh muốn dùng à?”
“Đúng vậy! Cho tôi mượn dùng một chút.”
“Át chủ bài đương nhiên chỉ phát huy công dụng tại thời điểm trọng yếu nhất, bây giờ vung ra cũng không thỏa đángi!”
“Người anh em tốt, giúp tôi lần này đi, xem như tôi cầu xin cậu.”
“A, sao lại nói nghiêm trọng thế chứ? Được rồi, một nữ nhân thôi mà, nếu anh em đã mở miệng nhờ vả, tôi liền để cho anh!”
*
Dùng di động của Lương Tuấn Đào tìm được số Lưu Dương, Lâm Tuyết bấm gọi, chuông vang lên vài tiếng, chợt nghe thấy tiếng Lưu Dương gào to: “Không phải đã nói với anh, vợ anh tự mình đi rồi sao?”
“Dương Tử, là tôi.” Lâm Tuyết nói.
“Ách, ” Giọng nói của Lưu Dương bất giác trở nên ôn nhu , anh ta mang theo giọng điệu vô sỉ trêu chọc: “Người đẹp, muốn tôi sao?”
Lâm Tuyết cong khóe môi, hỏi: “Tôi muốn … hỏi một chút, anh hộ tống ba vị mỹ nữ kia đi đâu?”
“Khụ, hóa ra vậy, không phải là muốn tôi, hại tim gan tôi run rẩy, run rẩy! Xin nhờ cô, lần sau có thể nói hết câu được không, cứ như vậy dễ khiến cho người ta mơ mộng…”
Một tay Lương Tuấn Đào đoạt lấy di động, hắn liếc mắt mắng: “Đã nói với cậu nhiều lần rồi, phải gọi Lâm Tuyết là chị dâu, thái độ đứng đắn một chút! Đầu óc cậu không tốt chẳng lẽ lỗ tai cũng không tốt sao? Chị dâu hỏi thì cậu lập tức trả lời đúng câu hỏi, đừng có không trả lời mà thao thao bất tuyệt chuyện trên trời dưới đất!”
Lâm Tuyết nhận lại di động, lần này cùng Lưu Dương nói chuyện, tên kia sau khi ăn mắng đã thành thật hơn nhiều.
“Mã Đồng Đồng còn ở bên cạnh tôi đây, đuổi cũng không đi. Chị gái cô được Lương Thiên Dật lưu lại, cô bé tên Vân Đóa thì khóc lóc, sau đó đã rời đi rồi!”
“Sao cơ?” Lâm Tuyết ngạc nhiên, cô không tin hỏi lại Lưu Dương lần nữa: “Anh có nhìn lầm không? Lương Thiên Dật thật sự để Lâm Á Linh ở lại mà đuổi Vân Đóa đi sao?”
“Này, tôi đang tuổi thanh xuân phơi phới, mắt làm sao mờ được mà nhìn lầm? Cho dù cô là mỹ nữ cũng không nên nói tôi như vậy chứ!”
Ngắt điện thoại, một lúc lâu sau Lâm Tuyết mới ngước mắt liếc sang Lương Tuấn Đào đang lái xe bên cạnh, cô cười lạnh nói: ” Không nhìn ra đại ca anh lại là người như thế.”
Lương Tuấn Đào như đã sớm biết chuyện này, thấy cô cực kì bất mãn Lương Thiên Dật, hắn nhướng nhướng mày phong, thay anh mình giải thích: “Chị em bị đuổi đi nhiều lần như vậy còn không lay chuyển được, đại ca nói khó tìm được nữ nhân nào mặt dày như thế, đúng là bông hoa hiếm có, gặp được cũng coi như hữu duyên. Lại nói , tốt xấu gì cô ấy cũng là chị gái em, hai anh em anh cùng chị em em không phải thân lại càng thêm thân sao?”
“Lái xe của anh đi!” Lâm Tuyết tức giận bùng lên, cô vứt trả điện thoại cho hắn.
*
Đôi môi đỏ mọng của Thư Khả run rẩy, cô ta còn cố giả bộ bình tĩnh nói: “Vân Đóa là một kẻ điên mất trí, lời cô ấy nói sao anh cứ để trong lòng ?”
Mạc Sở Hàn như đang suy nghĩ điều gì đó, thật lâu sau hắn mới lên tiếng: “Có đôi khi lời nói của kẻ điên mới càng đáng tin. Cô ta không nhớ những chuyện xảy ra sau này, nhưng lại có thể minh mẫn nhớ rõ chuyện trước kia. Vân Đóa sẽ không nói dối, cô ta rất ngây thơ, căn bản sẽ không có tâm cơ!”
“Sở Hàn, ” Thư Khả bắt đầu thương tâm , thủy mâu lã chã rơi lệ, cô ta nức nở nói: “Chẳng lẽ là em nói dối sao? Chẳng lẽ em có tâm cơ sao? Anh nói như vậy em sao chịu nổi!”
Ý thức được mình đã làm Thư Khả đau lòng, Mạc Sở Hàn áy náy đứng dậy, hắn vội kéo cô ta vào ngực, vỗ về khuôn mặt hơi có vẻ tiều tụy kia, Mạc Sở Hàn thở dài: “Đừng suy nghĩ nhiều, bất kể lúc nào em cũng là người phụ nữ duy nhất của Mạc Sở Hàn anh! Đợi anh báo thù xong lập tức cùng em kết hôn, chúng ta sẽ rời khỏi chốn thành thị này, đến Thailand nương tựa lão Tam!”
“Đáng ghét, đầu tiên là làm cho người khóc ta, bây giờ lại gạt người ta cười!” Thư Khả chu đôi môi đỏ mọng, sẳng giọng: “Em không thích Thailand, em thích ở đây. Người ta không đi đâu!”
“Ngoan, thế cục hiện tại cấp bách, quân đội lại bắt đầu vây quét tổ chức với quy mô lớn, ở cạnh lão Tam thì tương đối an toàn. Em yên tâm, trong lúc đó anh và Lâm Tuyết sẽ hoàn toàn kết thúc, cô ta nợ anh, khi anh đòi lại tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!”
Trong lòng Thư Khả vui vẻ, rốt cục cũng được nghe những lời này từ miệng Mạc Sở Hàn. Cuối cùng, hắn và Lâm Tuyết đã hết hy vọng, Mạc Sở Hàn không còn nghĩ cách chiếm giữ cô ta ở bên người nữa, bọ họ đã hoàn toàn kết thúc!
*
Trở lại Sư đoàn, bởi vì Sư đoàn 706 sắp triển khai nhiệm vụ vây quét tổ chức NT, công tác chuẩn bị phải được làm thật tốt. Lương Tuấn Đào cố ý sắp xếp một hạng mục huấn luyện giúp Lâm Tuyết vượt qua nhược điểm sợ độ cao, để cô sớm đạt tiêu chuẩn tham gia nhiệm vụ. Hắn còn dặn cô chú ý giữ tinh thần cho tốt, hai ngày nữa sẽ tham gia huấn luyện.
Bận rộn cả ngày, khi trở lại ký túc xá nghỉ ngơi , Lâm Tuyết mới phát hiện ra Vân Đóa gọi điện thoại tới. Có vài cuộc gọi nhỡ, rõ ràng là có việc gấp. Cô vội gọi lại cho Vân Đóa, điện thoại vừa thông, Lâm Tuyết liền hỏi: “Em bây giờ ở đâu? Đã về nhà chưa?”
“Em đang ở nhà.” Từ di động truyền ra giọng nói suy yếu của Vân Đóa , cô khóc đến khàn giọng, thút thít ngắt quãng: “Lâm Tuyết, chị biết không? Thiên Dật có người phụ nữ khác rồi… Ô ô… Anh ấy ôm chị ta còn hôn nữa, anh ấy bảo em lăn đi, còn nói không bao giờ muốn nhìn thấy em… Thiên Dật còn nói… còn nói rất nhiều rất nhiều lời khó nghe, tim em đau quá đau quá!”
Tim Lâm Tuyết thót lại, là người từng trải, bản thân cô cũng đã kinh qua cảm giác của Vân Đóa. Nhìn người đàn ông ngày xưa mình từng yêu ôm ấp niềm vui mới, nghe hắn nói những lời đau đến tận tim phổi với mình, quả thực cảm thấy sống không bằng chết!
Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Lâm Tuyết khuyên giải có vẻ nhợt nhạt mệt mỏi : “Đừng đau lòng, nếu anh ta đã muốn tiếp nhận người phụ nữ khác và không hề yêu em, tự mình làm tổn thương trái tim … thì có ích lợi gì?”
Vân Đóa kìm nén, cúi đầu khóc, trong tiếng khóc lộ ra tuyệt vọng nồng đậm, “Em yêu anh ấy, ô… Em yêu anh ấy, em nhớ…rất nhớ…anh ấy! Em nên làm gì bây giờ?”
“…” Vấn đề này Lâm Tuyết không trả lời được, chỉ có thể nói đàn ông đều là động vật biến đối từ thiện lương sang lãnh khốc , một khi đã trở mặt thì tâm địa so với sắt đá còn cứng rắn hơn
Khóc một lúc lâu, đại khái đã phát tiết ra được nỗi thất vọng và buồn khổ trong lòng, Vân Đóa kiềm chế nức nở, thút thít nói với cô: “Em còn quên một chuyện quan trọng khác, nghe nói chị và Mạc Sở Hàn đã chia tay, chuyện này có thật không?”
“Ừ.” Lâm Tuyết mạnh mẽ lấy lại tinh thần, khuyên giải an ủi cô : “Em xem, chị không phải cũng từng phải đối mặt sao ? Vân Đóa, nghĩ thông suốt một chút, ai chưa từng qua lửa.”
“Hôm nay em gặp Mạc Sở Hàn, anh ta hỏi em nhiều vấn đề kỳ quái. Lâm Tuyết,em cảm thấy anh ta hiểu lầm chị, liền giúp chị thích rất nhiều chuyện. Em nói cho Sở Hàn biết, hôn ước giữa chị và anh em trước đây là việc không theo ý muốn , kỳ thật chị vì giúp anh ta nên mới đính hôn với anh trai em !”
Quyển 1 – Chương 44: Làm sao để tha thứ cho cô?
Không tưởng tượng được Vân Đóa lại đến gặp Mạc Sở Hàn, càng không thể ngờ cô ấy đã giúp Lâm Tuyết giải thích chuyện đính hôn với hắn. Nhưng, bây giờ giải thích còn ý nghĩa sao? Cho dù Mạc Sở Hàn hiểu lầm, Lâm Tuyết cũng không thể tha thứ cho những hành động không bằng cầm thú hắn đã gây ra.
Giết chết Vân mẫu mình kính yêu nhất, cô vĩnh viễn không thể tha thứ hắn!
*
Hai ngày sau, Lâm Tuyết đợi cuộc huấn luyến nhảy dù mà Lương Tuấn Đào đặc biệt bố trì cho mình, hơn nữa huấn luyện không chỉ diễn ra trong sư đoàn, còn mời rất nhiều Thủ trưởng Quân ủy tới quan sát thực nghiệm, tràng diện thập phần long trọng.
Phó Chủ tịch Quân ủy Lãnh Lệnh Huy và Ủy viên Quân ủy Lương Đống đúng giờ có mặt tại hiện trường, hai vị lão thành còn tự tay bắn súng chào mừng đợt huấn luyện nhảy dù lần này. Mặt khác Sư đoàn 706 còn đặc biệt mời Thiếu tướng Không quân Thành phố Lãnh Bân và Phu nhân Hà Hiểu Mạn đến tham dự, Tướng quân Bộ đội Đặc chủng Lý Ngạn Thành cũng tới góp mặt, mang theo con gái Lý Văn San cùng con rể mình là Vân Thư Hoa, mặt khác còn có nghĩa tử Mạc Sở Hàn của ông ta, Mạc Sở Hàn cũng dẫn theo vị hôn thê Thư Khả như thường lệ.
Khi đi ngang qua bên cạnh Lâm Tuyết , Vân Thư Hoa dành cho cô một ánh nhìn chăm chú hàm xúc, Lâm Tuyết nhợt nhạt kéo môi, biểu đạt mình đã hiểu ý anh ta.
“Đồ yêu tinh thối không biết xấu hổ, ở trước mặt lão nương còn dám đánh mắt đưa tình với lão công ta!” Lý Văn San mở miệng mắng chửi ngay tại chỗ, nếu không kiêng kị Lương Tuấn Đào bên cạnh, cô ta đã muốn động thủ đánh Lâm Tuyết.
Lương Tuấn Đào kéo Lâm Tuyết ra phía sau, thân hình to lớn như ngọn núi bảo hộ cho cô, hắn che chắn trước mặt Lâm Tuyết rồi quay ra đối phó với Lý Văn San chua ngoa đang ghen tị. Hai tay bắt chéo trước ngực, Lương Tuấn Đào mị mâu cười lạnh: “Bà già, nội tiết lại mất cân bằng sao?”
Lý Văn San dù ngang ngược nhưng đã nhiều lần bị Lương Tuấn Đào độc mồm độc miệng tổn thương, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô ta thấy thần sắc hắn không được tốt, cũng không dám làm càn, lập tức thu lại rất nhiều, chỉ trả lời một câu: “Trông coi nữ nhân của anh đi!” Sau đó Lý Văn San vội vàng chấm dứt tranh cãi, kéo Vân Thư Hoa tránh đi thật xa.
Chờ bọn họ rời khỏi, Lương Tuấn Đào không vui xoay người lại răn dạy vợ mình: “Xem đi, đây là kết quả của việc dám tùy tiện đầu mày cuối mắt với đàn ông khác, anh không trừng trị em thì cũng có người khác giáo huấn em thôi.”
Đáng tiếc, Lâm Tuyết không nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt u lạnh của cô ngưng lại trên người Mạc Sở Hàn và Thư Khả cách đó không xa. Hai người bọn họ ghé tai nói nhỏ, xem ra tình cảm rất quyến luyến, đằm thắm vô cùng.
Mắt thấy tất cả, khóe miệng Lâm Tuyết không khỏi hé ra một tia chế giễu chua sót. Việc Vân Đóa giúp cô giải thích với hắn có ý nghĩa gì không? Không phải ở trước mặt Lâm Tuyết hắn vẫn cố tình cùng người ta chọc vào mắt cô sao? Thư Khả mang thai, Mạc Sở Hàn tất nhiên cực kì quan tâm cưng chiều, hắn mới là người không để ý Lâm Tuyết nỗi khổ riêng hay không?
Mạc Sở Hàn lãnh khốc vô tình tàn nhẫn chỉ nhằm vào cô còn đối với Thư Khả, hắn vĩnh viễn dịu dàng,đa tình, khoan dung !
Tựa hồ nhận ra Lâm Tuyết đang nhìn chăm chú, Thư Khả ngẩng đầu, con mắt sáng đảo qua, cô ta đắc ý ôm eo Mạc Sở Hàn, hờn dỗi không muốn cho hắn hôn . Khi được hôn đền bù như nguyện, Thư Khả đắc ý mỉm cười nhìn Lâm Tuyết khoe khoang.
Lâm Tuyết cũng cười, cay đắng giễu cợt đến cực điểm: hai kẻ kia từng là hai người thân thiết nhất nhất bên cạnh mình, hiện tại lại biến thành hai lưỡi dao nhọn đâm vào mình, không có lúc nào Lâm Tuyết quên nhắc nhở bản thân, tổn thương bọn họ gây ra cho cô khoan vào tận tim đâm vào tận xương.
“Này, bà xã!” Lực đạo trong bàn tay to của Lương Tuấn Đào đặt trên eo nhỏ có chút lớn, bóp đến mức suýt chút nữa Lâm Tuyết kêu lên.
Nhờ thấy đau mà lấy lại tinh thần, ánh mắt cô lập tức rời khỏi đôi nam thanh nữ tú đang tận lực ân ái kia, Lâm Tuyết ngoái đầu liếc Lương Tuấn Đào một cái. Có thể dùng lực lớn như vậy siết cô, người này đúng là xấu xa hết sức.
Lương Tuấn Đào dứt khoát kéo cô vào ngực, hắn cúi đầu xuống, cắn một cái lên cánh hoa hồng nhuận kia, lần này lực đạo vừa phải, khiến Lâm Tuyết không thấy đau, môi cũng không bị rách. Hắn tà tứ nhếch môi nói: “Thấy người ta hôn môi thì thèm sao?”
Che lấy cái miệng bị cắn, Lâm Tuyết xấu hổ tức tối đến nỗi mặt mày ửng đỏ. Người đàn ông này. . . Quả thực không có bất kì lời nào nào hình dung được sự ti tiện của hắn
Kéo bàn tay mềm đang che miệng của cô ra, Lương Tuấn Đào dùng ngón trỏ thon dài chạm nhẹ vào khóe miệng sưng đỏ, cúi xuống gần hơn, hơi thở nóng rực của hắn phun nhẹ trên khuôn mặt thanh tú khiến Lâm Tuyết cảm nhận được hết thảy. Cho đến khi hơi thở cô trở nên dồn dập, muốn lui về phía sau tránh né, hắn một tay giữ lấy Lâm Tuyết, mị hoặc nói nhỏ bên tai: “Nhìn xem lão công đứng trước mặt em ưu tú cỡ nào, em không cần thấy hối hận vì những gã đàn ông oai qua liệt tảo(1) ”
“Phì!” Lâm Tuyết cười rộ lên. Lương Tuấn Đào đúng là có bản lĩnh, dù tâm tình cô có hỏng bét tệ hại , chỉ cần hắn muốn trọc cô cười, Lâm Tuyết phải cười!
“Ngoan, đến đây cùng lão công khen ngợi một chút.” Cô cười như gió xuân lướt nhẹ chọc cho lòng hắn ngứa ngáy, Lương Tuấn Đào cũng không quan tâm đang ở chỗ đông người, hắn bá đạo ôm giữ eo nhỏ , bao phủ lên đôi môi Lâm Tuyết, đầu tiên là mút nhẹ chỗ bị mình cắn sưng phù, sau đó cạy mở hàm răng, tiến thẳng vào trong, dịu dàng câu dẫn cái lưỡi thơm tho cùng mình dây dưa.
“Ưm ” Lâm Tuyết bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, nhưng lý trí vẫn tồn tại. Trời ạ, đây là chỗ nào chứ, cái tên có thói quen tinh trùng lên não này lại bắt đầu động tình! Hai tay cô dùng sức đánh mạnh mẽ lên lưng Lương Tuấn Đào, ý bảo hắn buông mình ra!
Đã nhấm nháp đủ tư vị ngọt ngào của Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào như chưa muốn buông cô ra, hắn ôm chặt cô gái mặt đang ửng hồng, hô hấp dồn dập vào vòm ngực rộng lớn rắn chắc của mình, sau đó đối diện với ánh mắt đủ loại sắc thái chung quanh, khuôn mặt không có chút đỏ, hơi thở không gấp gáp, Lương Tuấn Đào giương môi tự giễu: “Không còn cách nào khác, bà xã có mị lực quá lớn, khiến tôi không lúc nào là không muốn hôn cô ấy! Tôi quen miệng thành nghiện, mắt mọi người nhìn qua cũng thấy thích, mấy chuyện vui vẻ này nên cười ha ha!”
“Ha ha. . .” Tất cả mọi người bị lời nói của hắn chọc vui vẻ, lúc đầu còn cảm thấy có chút chướng mắt nhưng cũng không tiện nói ra. Vài vị lão Thủ trưởng thì lắc đầu cười nói: “Cái cậu Đào Tử này, càng ngày càng miệng lưỡi càng trơn tru, chỉ có như vậy đã chọc mọi người vui vẻ.”
Trong một tràng cười hi hi ha ha , chỉ có khuôn mặt tuấn tú của Mạc Sở Hàn xanh mét, hắn siết chặt nắm đấm, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, có thể thấy hắn mất rất nhiều khí lực ngầm chịu đựng mới không xông lên đánh nhau với Lương Tuấn Đào.
“Sở Hàn, em muốn ăn hạt dưa, anh bóc cho em ăn ăn đi.” Thư Khả thấy tình hình không ổn, vội vàng phân tán sự chú ý của Mạc Sở Hàn. Đồng thời, cô ta cũng thập phần không cam lòng, vì sao Lâm Tuyết có thể dễ dàng khống chế Mạc Sở Hàn cảm xúc chứ?
Vốn là cố tình khoe khoang để Lâm Tuyết thấy cảnh mình và Mạc Sở Hàn có bao nhiêu ân ái, không ngờ lại thành như thế, kết quả kẻ phải lúng túng xấu hổ lại là mình, Thư Khả.
Mạc Sở Hàn căn bản không nghe thấy lời cô ta nói, mọi sự chú ý của hắn đều đặt trên đôi vợ chồng đang ôm ấp ngọt ngào kia . . . Đúng vậy, vợ chồng! Con tiện nhân Lâm Tuyết ấy đã cùng Lương Tuấn Đào lĩnh giấy hôn thú! Nghĩ đến đây Mạc Sở Hàn liền nghén răng ken két. Lâm Tuyết, đồ tiện nhân nhà cô ! Cô làm sao để tôi thứ cho cô? Làm sao để tha thứ cho cô đây?