Quyển 1 – Chương 25: Đau thì cùng đau
“Lương Tuấn Đào!” Lâm Tuyết lời nói mau lẹ, nghiêm nghị trách cứ: “Sao anh có thể tự tiện như vậy? Tôi khi nào đồng ý đi đăng kí với anh? Chuyện ma quỷ này đều là anh nói với phóng viên, tự anh nghĩ cách giải thích với họ đi!”
Đại khái là chưa từng thấy tính tình Lâm Tuyết phát tác thế này, Lương Tuấn Đào ngẩn ngơ, sau đó hắn rút tờ khế ước Lâm Tuyết vừa mới kí từ ví tiền ra hỏi cô: “Đây là cô tự nguyện kí phải không?”
Nhìn hợp đồng Lâm Tuyết mới nhớ tới vấn đề trọng yếu hơn, vội vàng đưa tay ra, Lương Tuấn Đào lại rút tay về, hơi bực bội giấu hợp đồng đi, hơn nữa còn vô sỉ nói: “ Đã sớm đề phòng với cái tay của cô, đừng nghĩ tới việc hủy bỏ bằng chứng.”
Người nào đó ấp úng. Lâm Tuyết bị hắn chọc cho tức giận đến mức không thốt lên lời.
Lúc ấy, cô chỉ lo phân cao thấp với Mạc Sở Hàn, nhất thời xúc động mới kí vào hiệp ước không bình đẳng này, bây giờ nhìn lại mới biết mùi, cảm thấy thập phần không ổn.
Xem xét kĩ lưỡng Hiệp ước kia, cảm giác bên trong có nhiều bẫy rập,muốn kí cũng phải sửa lại một phen mới có thể kí. “Hợp đồng này không được tính! Tôi muốn sửa lần nữa rồi kí lại!”
“Đồng chí Lâm Tuyết, cô là quân nhân.” Lương Tuấn Đào thể hiện sự ngờ vực sâu sắc: “Quân nhân phải giữ chữ tín, tuyệt đối không được làm chuyện phi lợi bội ước!”
Thật muốn lấy mạng a! Tú tài gặp quan binh, không thể nói rõ được, Lâm Tuyết bất đắc dĩ phải dùng chiêu cuối cùng làm khó hắn: “Muốn đăng kí phải có thẻ căn cước. Thẻ căn cước của tôi để ở quân khu rồi, đợi hôm nào …”
“Phùng Trường Nghĩa!” Lương Tuấn Đào gọi một tiếng.
“Có!” Phùng Trường Nghĩa lập tức chạy bộ tiến lên, anh ta nhanh nhẹn đưa ra trước mặt Lâm Tuyết các văn kiện vừa mang từ quân khu tới, thẻ căn cước, hộ khẩu, tất cả đều ở đó.
Vì thế, đồng chí Lâm Tuyết không thể lấy cớ giải vây hay tìm được lí do cự tuyệt nào, cứ như vậy bị “Ép gả” bi thảm!
**
Từ Cục Dân Chính đi ra, trời đã về chiều, ánh nắng xán lạn, gió xuân từng đợt quất vào mặt, vô cùng ấm áp.
Lương Tuấn Đào cảm thấy hơi nóng, liền cởi áo khoác, lại mở ra hai cúc áo sơ mi, con ngươi sáng như sao liếc hướng nữ tử vẫn còn ngẩn ngơ, khóe miệng xinh đẹp hơi hơi cong lên đắc ý.
Cô đã là của hắn, chỉ đơn giản như vậy! Từ nhỏ đến lớn, hắn muốn làm việc gì hay muốn đồ vật nào, đều chưa bao giờ gặp phải trắc trở lớn, hắn có thể đạt được bằng tốc độ nhanh nhất.
Lương Tuấn Đào dùng thân phận hợp pháp giữ chặt lấy cô gái lãnh tình hờ hững kia, cô muốn dùng chiêu giữ vững tinh thần không thể xâm phạm kia cũng vô dụng, bởi hiện tại pháp luật đã công nhận cô là vợ hắn. Trong đầu Lương Tuấn Đào thuận tiện tưởng tượng vài hình ảnh yy (tự sướng) mà người khác không nên nhìn, trên mặt hắn hiện lên ý cười có chút không đàng hoàng.
Lâm Tuyết vẫn còn khiếp sợ chưa lấy lại được tinh thần, cô xem xét, lật đi lật lại Tiểu Hồng bản (sổ nhỏ màu đỏ) giống như đang nghiên cứu xem đây có phải đồ giả hay không. Tòa nhà Cục Dân Chính chuyên xử lí việc công ở ngay sau lưng họ, họ mới từ đấy đi ra, điều này không thể nào là giả.
Chẳng lẽ … cô thật sự đã bước vào hàng ngũ những cô gái đã kết hôn rồi sao?
Hai chữ “kết hôn” thần thánh cỡ nào, từng khiến Lâm Tuyết trông đợi mòn mắt. Cho đến hôm nay, cô kinh ngạc còn nhiều hơn hạnh phúc, chỉ cảm thấy mờ mịt.
Bàn tay to lớn nào đó lại đang tháo cúc áo khoác của cô, Lâm Tuyết phát hiện ra hạnh kiểm xấu của Lương Tuấn Đào vội vàng lùi về sau hai bước, khuôn mặt thanh tú trầm xuống. “Anh làm gì thế?”
“Trời nóng, cởi áo khoác ra đi.” Lương Tuấn Đào “hảo tâm” nhắc nhở.
“Không cần anh quản!” Lâm Tuyết rốt cuộc mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, Tiểu Hồng Bản trong tay nóng đến mức khiến cô hoảng hốt từng đợt.
Khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào trầm xuống, con ngươi sắc bén liếc xéo cô, hắn thản nhiên nói: “Sao không cần anh quản? Đừng quên, em bây giờ đã là vợ hợp pháp của Lương Tuấn Đào này, từ nay về sau hai chúng ta phải tuân thủ nghiêm ngặt thực hiện nghĩa vụ trung thành và trách nhiệm giữa vợ chồng.”
Không hổ danh là thủ trưởng, hai câu nói công khai khiến Lâm Tuyết á khẩu không trả lời được. Cô rối rắm trong chốc lát, mới thành thật nói: “Thật xin lỗi, tôi cảm thấy có chút rối loạn.”
“Không sao, con gái mới kết hôn đều như vậy!” Lương Tuấn Đào thấy cô thả lỏng tư thế liền tươi cười, nữ nhân cả thôi, khi yếu thế càng lộ ra sự tốt đẹp. Bàn tay lớn lại đưa qua định cởi áo khoác Lâm Tuyết, thấy trước ngực cô trên áo len có một vỏ đạn được tạo hình gắn vào dây chuyền , hắn liền nói: “Thứ này nên bỏ xuống đi!”
Buổi sáng hôm ấy, khi ở trong động rộng lớn cưỡng hôn Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào đã phát hiện ra vật này, lúc ấy hắn vững vàng không phát tác, hiện tại thấy mình đã danh chính ngôn thuận đúng lý hợp tình liền yêu cầu cô tháo xuống.
Thân thể mềm mại của Lâm Tuyết run lên, cô hạ thấp ánh mắt nhìn áo len, tựa hồ có chút kinh ngạc. Trời ạ! Hóa ra cô vẫn đeo trang sức Mạc Sở Hàn tặng! Lâm Tuyết cư nhiên đã quên mất món đồ này Mạc Sở Hàn đã tự tay đưa cho mình.
Phản xạ có điều kiện, cô liều mạng giật ra, đem vòng trang sức tháo xuống.
Lương Tuấn Đào rất vừa lòng với biểu hiện ấy, hắn cũng tự giác gỡ chiếc nhẫn trên ngón út tay phải ra, quơ quơ trước mặt Lâm Tuyết, chủ động giao cho cô nói: “Đây là bạn gái trước đây tặng anh, bây giờ anh cũng tháo xuống.”
Không hiểu sao, khi sợi dây chuyền tới tay Lương Tuấn Đào, hắn tách sợi dây ra tiện thể ném vào thùng rác, sau đó nắm cả vỏ đạn hình bông tai trái tim và chiếc nhẫn trong tay, ôn nhu ghé sát vào cô thương lượng: “Tìm nơi thích hợp rồi bỏ lại, những thứ này đều là quá khứ rồi.”
“Ừ, anh sắp xếp đi.” Sắc mặt Lâm Tuyết có chút tái nhợt, cô cũng không dám nhìn mặt dây chuyền kia, vết thương ở tim còn chưa khép lại, thoáng chạm vào lại đau đến mức khó thở.
“Tuyết, đây là trái tim anh, anh tặng nó cho em.”
“Oa, thật đẹp, anh tự tay làm sao?”
“Ân, nó có tên rất hay, em thử đoán xem tên nó là gì?”
“Là gì?”
“Thiết huyết lòng son.”
…..
Hắn dâng lòng mình cho cô, hắn hiến một lời nhiệt huyết cho cô, khi đó cô hạnh phúc cỡ nào. Bao nhiêu là hạnh phúc.
“A!” Chỉ nghe Lương Tuấn Đào áy náy kêu lên: “Lực tay quá lớn, không cẩn thận nên bóp nát rồi.”
Lâm Tuyết từ trong ảo giác tỉnh lại, nhìn “thiết huyết lòng son” trong tay Lương côn đồ đã nát thành mấy mảnh. Tâm tính thiện lương như bị một khỏa đâm toạc xé rách, cô cơ hồ nhảy dựng lên: “Anh, anh sao lại …” Dưới ánh mắt lãnh chí của người đàn ông kia, Lâm Tuyết nói được một nửa lại nuốt về, lẩm bẩm nói: “Quên đi, bỏ đi.”
“Ừ.” Lương Tuấn Đào hài lòng gật đầu, đồng thời thưởng cho cô một nụ hôn. “Đối với lão công đã cùng kết hôn không cần khách khí như vậy, ôn nhu một chút đi, đừng vì chút lông gà vỏ tỏi (1) nào đó mà giận lão công.”
Vì thế, theo lòng bàn tay mở ra của Lương lão nhị, mấy mảnh vụn kia đều tự do rơi xuống bãi rác.
Lâm Tuyết bụm miệng, khóe môi hé ra một nụ cười tái nhợt, cô hỏi hắn: “Vật đính ước của bạn gái cũ tặng anh thì xử lý thế nào?”
Thân thể có khối u ác tính, biết rõ giữ lại sẽ gây hại, khi cắt đi vẫn rất đau! Lâm Tuyết cắn răng thừa nhận sự thống khổ này nhưng cô không thể không đếm xỉa đến Lương côn đồ, cũng phải lây cho hắn một chút cảm giác.
Lương Tuấn Đào cũng có bạn gái cũ sao? Chuyện này Lâm Tuyết không rõ lắm, cũng chưa nghe nói qua. Nhưng việc hắn vẫn giữ lại vật đính ước mà bạn gái tặng cho thấy hắn đối với người yêu cũ khó có thể vong tình.
Vậy đau thì cùng đau đi! Lâm Tuyết bị kẻ phúc hắc này lây bệnh bây giờ cũng có chút tà ác.
Quyển 1 – Chương 26: Tin tốt lành
Nhìn chiếc nhẫn bạc khảm nạm kim cương quý giá trên con thuyền xuôi theo sông Lâm Tuyết mới ý thức được Lương Tuấn Đào này thực bại hoại.
Kì thật cô chỉ muốn làm khó hắn một chút, xem hắn và người yêu cũ quyết biệt có thống khổ không, tuyệt đối không nghĩ đến hắn sẽ vứt bỏ vật đính ước đã giữ gìn nhiều năm như vậy, hơn nữa đấy không chừng còn là mối tình đầu. Trước tình hình này, Lâm Tuyết cũng không phải kẻ không biết chừng mực, cô kịp thời bảo hắn ngừng lại: “Quên đi, mau trở về. Tôi cũng không để ý.”
Ai ngờ thấy cô rộng lượng Lương Tuấn Đào chẳng những không vui mừng còn không kiêng nể trừng cô một cái, “Em thỉnh thoảng ăn dấm chua còn đáng yêu một chút.”
Người đàn ông này nhất định không phải phàm vật, Lâm Tuyết không biết sau này ở cùng với tuyệt phẩm, cuộc sống có bị áp lực hơn không?
“Đi thôi!” Hắn kéo tay cô, ý bảo dẫn đường.
“Đi đâu?” Nghĩ tới việc trở lại Lương gia chịu đựng trận “oanh tạc” của Lưu Mĩ Quân, da đầu cô run lên từng chập.
Lương Tuấn Đào bất ngờ nói: “Chúng ta trước cứ tìm chỗ nào lấp đầy bụng đã.”
“A.” Lâm Tuyết dò hỏi: “Đêm nay chúng ta không về nhà anh sao?”
“Nhớ kĩ, bây giờ chỗ kia không chỉ là nhà của lão gia đây, mà còn là nhà của em nữa.” Lương Tuấn Đào nghiêm túc sửa lại lời cô, thuận tiện bổ sung một câu: “Trước đưa em đi ăn cơm, tình hình này mà về nhà phỏng chừng em ăn cũng không nổi.”
**
Lương côn đồn quả nhiên liệu sự như thần, trở lại Lương gia, tiệc tối thập phần phong phú, đối mặt với âm lượng khóc mắng tranh cãi ầm ĩ tăng cao của Lưu Mĩ Quân, mọi người không ăn uống được gì hết.
“Hồ li tinh, cô sao lại mê hoặc lão nhị đến điên đảo thần hồn! Lại có thể không nói tiếng nào lừa nó cùng đi đăng kí, trời ạ … Tôi thực chưa thấy qua có đứa con gái nào lại thủ đoạn hơn cô, hơn một tháng ngắn ngủn, cô rốt cuộc là Thản Phi trọng sinh hay Bao Tự (1) tái thế?” Ngón tay trắng nõn được chăm sóc kĩ lưỡng của Lưu Mĩ Quân chỉ vào mũi Lâm Tuyết, bà ra sức chửi rủa chuyện không tốt này.
“Đủ rồi!” Lương Tuấn Đào đẩy Lâm Tuyết ra sau thân thể to lớn của mình, rất đàn ông ưỡn ngực chống lại tất cả những lời chỉ trích: “Là con buộc cô ấy đi đăng kí, bởi con yêu Lâm Tuyết! Con cảnh cáo mẹ, Lưu nữ sĩ, trước đây mẹ đối xử với Lâm Tuyết thế nào con mặc kệ, bây giờ cô ấy đã là vợ con, nếu mẹ thấy Lâm Tuyết không vừa mắt thì đừng sỉ nhục cô ấy, con lập tức đưa cô ấy rời đi không về nữa, đợi cháu của mẹ ra đời cũng không về! Đến lúc đó mẹ muốn ôm cháu nội cũng không được, xem xem mẹ có khóc lóc không!”
Lưu Mĩ Quân hít một ngụm khí lạnh, không ngờ được con mình ở trước mặt cả nhà còn bảo vệ cho Lâm Tuyết, bà ta phẫn nộ nhưng không còn mặt mũi nào cũng chỉ hướng chồng mình khóc lóc kể lể: “Lão Lương … ông xem, con chúng ta đúng là cưới vợ về thì quên mẹ, nó như vây mà che chở cho cô ta.”
Khuôn mặt nhàn nhạt của Lương Trọng Toàn không thay đổi lớn, ông chỉ quàng vai vợ mình an ủi khuyên giải vài câu, sau đó điều đình: “Người trẻ tuổi đều đề cao tình yêu và hôn nhân tự do thôi. Người vợ này là con mình ngắm trúng, tương lai thế nào không trách bà được. Bà ấy à, cứ thuận theo tự nhiên chờ ôm cháu nội đi.”
Nhắc đến cháu nội, Lưu Mĩ Quân lại nhớ tới chuyện gì đó, bà vội lau nước mắt, trừng đôi mắt đẹp hỏi Lâm Tuyết: “Đi bệnh viện kiểm tra thế nào? Có thai hay chưa?”
Lâm Tuyết xấu hổ cúi đầu, không hé răng nửa lời. Điều này là Lương lão nhị nói dối, tự hắn phải che dấu đi.
“Không có.” Lương Tuấn Đào nói xong lại phụ thêm một câu: “Nhưng xin ba mẹ yên tâm, chúng con sẽ tiếp tục cố gắng gấp bội.”
“Ha ha” Lưu Dương vô tích sự cười rộ lên, trọc trọc vào Lương Tuấn Đào chế nhạo: “Anh cũng chỉ có thể làm thế.”
Lương Bội Văn đứng ra khuyên giải: “Gạo sống đã nấu thành cơm, tôi thấy cứ thành toàn cho bọn trẻ đi. Huống hồ đứa nhỏ Lâm Tuyết này rất tốt. Nó không bừa bãi, không yếu ớt, chững chạc, nhã nhặn lịch sự lại rộng lượng, có khí chất của một quan gia phu nhân. Khó trách được Tuấn Đào lại nhất kiến chung tình với nó, mối nhân duyên như vậy mà chia rẽ thì thật đáng tiếc.”
Lưu Mĩ Quân cũng biết việc đã đến nước này phản đối cũng không có hiệu quả, tính tình lão Nhị không chịu sự quản chế của mình, bà đành phải nhờ bà chị chồng cấp cho một lối thoát: “Một đám có nhiều bản lĩnh, yêu vợ không để người mẹ này vào mắt. Sau này em không dám mở miệng nói chuyện nữa, để bọn nó ầm ĩ đi, ầm ĩ lên trời em cũng không quản!”
“Sao có thể chứ.” Lương Bội Văn cầm tay em dâu, vỗ về an ủi, lại quay đầu khiển trách Lương Tuấn Đào: “Không được nói lời bất kính với mẹ cháu, bà ấy đã nuôi cháu lớn như vậy, việc chung thân đại sự nói vài câu gây khó dễ cũng không đủ tư cách sao?”
Lưu Dương ở bên cạnh ồn ào: “Mẹ, sau này con cũng tiền trảm hậu tấu, chờ đăng kí kết hôn xong rồi đến báo cáo với mẹ. Mẹ phải cam đoan cũng có thể sáng suốt như bây giờ nha.”
(Lời tác giả: đây thuần túy chỉ là lời nói đùa, không ngờ sau này thành thực.)
Lương Bội Văn dở khóc dở cười mắng anh ta: “Xú tiểu tử, con ồn ào cái gì?”
Lương Trọng Toàn đã thấy không khí bình thường trở lại liền giảng hòa: “Mọi chuyện cứ vậy đi. Chờ sau khi Tuấn Đào chính thức cử hành hôn lễ, lão đại và Lưu Dương cũng chuẩn bị đi.”
Lương Thiên Dật luôn luôn ở bên cạnh “xem chiến sự” không ngờ đề tài lại rơi xuống người mình, xem ra trong đầu cha mẹ ý định “bức hôn” vẫn chưa hề đánh mất. Khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống, nói gì cũng không đáp lại, liền đung đưa xe lăn rời khỏi phòng ăn.
Lương Thiên Dật đi rồi, Lương Bội Văn và Lưu Dương cũng ngồi trong chốc lát rồi cáo từ.
**
Chờ khi chỉ còn lại hai người trong phòng ăn, Lâm Tuyết thở dài một hơi lại trừng mắt liếc Lương Tuấn Đào một cái, “Coi như anh chưa mất lương tâm, nếu đêm nay lại để mình tôi ứng phó với mẹ anh thì ngày mai tôi sẽ biến sổ hồng thành sổ xanh!”
“Cắt!” Lương Tuấn Đào nhún vai bất cần đời, dáng vẻ không thèm quan tâm, “Bây giờ giấy ly hôn cũng là sổ hồng, không tin hôm nào anh đưa em đến Cục Dân Chính mở mang tầm mắt một chút.”
“….” Được rồi, vẫn là tên bại hoại này cường hãn, Lâm Tuyết cam bái hạ phong (2).
Lúc này, lính cần vụ Tiểu Cao đi tới, nói thầm vài câu bên tai Lương Tuấn Đào. Lâm Tuyết bắt gặp gương mặt hắn theo thói quen nở nụ cười xấu xa, không khỏi âm thầm đề cao cảnh giác.
Chờ Tiểu Cao đi rồi Lương Tuấn Đào mới cười mỉm với cô, nói: “Hôm nay thực sự là ngày tốt, việc vui đến liên tục.”
“Ngô.” Lâm Tuyết nhìn hắn phòng bị, cô biết tên bại hoại này am hiểu nhất là làm ra vẻ huyền bí, hắn nửa nói nửa không không phải là chuyện tốt.
Quả nhiên chỉ nghe Lương Tuấn Đào chậm rãi mở miệng: “Vị hôn phu cũ của em hộc máu phải nằm viện, có tính là tin tốt không?”
“….” Lâm Tuyết giật mình, đây cũng tính là khoa trương một ít đi! Trực giác không tin.
“Còn nữa.” Lương Tuấn Đào giương cao mắt vĩ, chăm chú nhìn vào mắt cô, gằn từng tiếng: “Vị hôn phu cũ cũ nữa của em thì đêm nay cùng con gái Lý Tướng quân đính hôn, thế này có được tính là tin tốt không?”