Lúc này, Tấn vương đã cứu Tô Thường Tiếu lên bờ, vừa lên bờ, Tô Thường Tiếu bởi vì sợ hãi mà trực tiếp khóc, nàng ta sợ hãi cuộn tròn ở trong ngực của Tấn vương, giống như con thú nhỏ vô tội, sợ hãi nhìn Vân Nhược Linh, khóc thút thít: “Ly ‘Vương phi, ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi phải đổ oan cho ta, nói ta hãm hại Thái hậu? Chẳng lẽ bởi vì phu quân của ngươi và ta trước kia quen biết nhau nên ngươi ghen tị với ta, liền đối xử với ta như vậy?”
Vân Nhược Linh không nghĩ tới, Tô Thường Tiếu lại trả đũa.
Thật là tâm cơ lợi hại.
Tấn vương vội vàng đem Tô Thường Tiếu ôm vào trong ngực, còn cởi áo khoác của mình xuống bọc lấy nàng ta, hắn ta giận đùng đùng nhìn chằm chăm vào Vân Nhược Linh, trong mắt là nồng đậm sát ý: “Ly Vương phi, ngươi lại dám bôi nhọ Thường Tiếu, còn dám đẩy nàng xuống hồ, ngươi thật là to gan! Ngươi có tin Bổn vương nói việc này với Hoàng thượng, để ông ấy trừng trị tội lớn của ngươi không?”
Vốn tưởng rằng Vân Nhược Linh biết sợ.
Ai ngờ khuôn mặt của nàng không một chút sợ hãi mà nói: “Ta có bôi nhọ nàng ta hay không, trong lòng chính các ngươi rõ ràng, phu thê các ngươi cá mè một lưới, cấu kết lẫn nhau, còn không biết xấu hổ đi tố cáo với Hoàng thượng. Được đó, ngươi đi tố cáo với Hoàng thượng, ta đợi xem, ta trái lại muốn nhìn một chút, Hoàng thượng điều tra việc này như nào”
Vân Nhược Linh là cố ý nói như vậy.
Nàng cũng không muốn bọn họ bây giờ đi tố cáo, bởi vì nàng không có chứng cứ chỉ trích Tô Thường Tiếu, rất có thể sẽ bị Hoàng đế trị tội Nhưng nàng muốn giả bộ một chút, giả bộ dáng vẻ là trong lòng mình đã có dự tính, khiến cho đối phương kiêng ky, không dám đi tố cáo.
Quả nhiên, Tô Thường Tiếu vừa nghe xong, lập tức u oán kéo Tấn vương một cái: “Vương gia, thôi đi, thanh giả tự thanh, chúng ta không so đo với loại người này.”
Nghe được nàng ta nói như vậy, Vân Nhược Linh lập tức.
biết mưu kế của bản thân thành công rồi.
Nàng đã hù dọa được Tô Thường Tiếu rồi.
Tấn vương phẫn nộ trừng mắt nhìn Sở Diệp Hàn, cắn răng nghiến lợi nói: “Ly vương, Bổn vương cho tới bây giờ chưa từng thấy cái loại nữ nhân mặt dày vô sỉ lại độc ác giống như Ly vương phi, nàng ta không chỉ bôi nhọ Thường Tiếu, còn đẩy Thường Tiếu xuống hồ, ngươi nhất định phải cho Bổn vương một câu trả lời, nếu không Bốn vương nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta’“
“Ngươi muốn câu trả lời như nào?” Sở Diệp Hàn chắp tay ở “Đương nhiên là trước tiên phải đánh nàng ta một hồi, sau đó hưu nàng ta, đuổi ra khỏi Ly vương phủ, mới có thể làm cho Bổn vương và Vương phi hả giận.” Tấn vương cân nhắc nói.
“Nếu như Bổn vương không thì sao?” Sở Diệp Hàn lạnh giọng.
Tấn vương không nói lời nào còn tốt, hắn ta càng muốn hắn trừng phạt Vân Nhược Linh, hắn sẽ càng không trừng phạt.
“Ly vương, ngươi và ta đều tận mắt nhìn thấy nàng ta đẩy Thường Tiếu xuống hồ, chẳng lẽ ngươi không vì Thường Tiếu mà đòi một cái công đạo? Ngươi dự định bao che cho cái nữ nhân này?” Tấn vương tức giận đến trong mắt cũng toát ra đốm lửa rồi.
“Bổn vương cảm thấy, hay là chúng ta đi đến trước mặt Hoàng thượng, để Hoàng thượng giải quyết tương đối tốt” Sở Diệp Hàn nói.
“Ngươi!” Đáy mắt Tấn vương thoáng qua một chút chột dạ, lại không tránh được ánh mắt của Sở Diệp Hàn.
Lúc này, Tô Thường Tiếu vội vàng kéo tay hản ta, nói: “Thôi vậy Vương gia, ta luôn luôn làm việc đúng bổn phận, làm người hòa thuận, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ quen biết nữ nhân đanh đá như vậy. Ta trăm cay nghìn đắng chăm sóc.
Thái hậu, lại đổi lấy bị cái loại này bôi nhọ, buồn cười nhất chính là, nàng ta lại còn nói phu thê chúng ta muốn hại Thái hậu, nhưng mà chúng ta là thân tôn nhi của Thái hậu, luôn luôn được Thái hậu che chở, làm sao có thể không có lương tâm như vậy? Ta thật không ngờ, con người vì lợi ích của bản thân, có thể xấu xa thành ra như vậy”
Nói tới đây, nàng ta mãnh liệt ho khan mấy tiếng, gương mặt tái nhợt, nhìn về phía Sở Diệp Hàn, lên án nói: “Vương gia, đầu tiên là nàng ta bôi nhọ ta, sau đó lại đẩy ta xuống hồ, nàng ta thật sự muốn giết chết ta, nàng ta thật là lòng dạ độc ác mà. Nàng ta là thê tử của người, người có một người bên gối độc ác như vậy, chẳng lẽ người không sợ sao? Vì sao người còn phải bảo vệ nàng ta?”