Lúc này, Tấn Vương nằm lấy tay Tô Thường Tiểu, điệu bộ che chở dìu nàng ta đi về phía Vân Nhược Linh.
Vốn dĩ, Tấn Vương muốn mình cùng một số quan viên đến thăm Sở Diệp Hàn, nhưng chỉ một mình hắn ta cùng một số quan viên thì không thích hợp lắm, nếu thế thì giống như là đến để nghe ngóng tình hình hơn.
Vì vậy lúc đến hắn ta chỉ dẫn Tô Thường Tiểu đi cùng thôi.
Nói hay hơn thì chính là: Vợ chồng đường đệ lo lắng cho tình hình của đường ca nên cùng nhau đến thăm hắn.
Để tránh người khác nói hắn ta có ý đồ khác.
Vì cùng là nhữ nhị với nhau nên khi vừa nhìn thấy Vân Nhược Linh, Tô Thường Tiểu hơi mỉm cười nhẹ với nàng coi như chào hỏi.
Nàng ta bước tới trước, mắt đỏ như vừa mới khóc, nước mắt ngăn nước mắt dài, vẻ mặt buồn bã nhìn nàng: “Ly Vương thế nào rồi? Đang yên đang lành sao hắn lại bị ám sát?”
Vân Nhược Linh liếc nhìn vài viên quan đứng phía sau, sau đó nhìn Tấn Vương bên cạnh rồi nàng mới cười nói với Tô Thường Tiểu: “Chuyện này người hỏi ta ta cũng không biết, nhưng người có thể hỏi Tấn Vương xem, lúc sát thủ kia ám sát bọn ta có nói bọn chúng là người do Tấn Vương phái tới.”
“Cái gì?” Tấn Vương không thể tin vào những gì vừa nghe được, hắn ta nhìn chằm chăm Vân Nhược Linh: “Ngươi nói bậy, sao bổn Vương có thể phải người đến sát hại Lý Vương chứ? Ly Vương và bổn Vương là đường huynh đệ, chúng ta tình như thủ túc, sao bổn Vương có thể hại hằn?”
“Không phải ta nói, là thích khách kia nói, lúc ấy Vương gia cũng nghe được. Nếu không người đợi Vương gia tỉnh lại thì có thể đích thân tới hỏi hẳn?” Vân Nhược Linh nói. Tấn Vương giận dữ nói: “Chắc chắn là có
kẻ muốn vu oan cho bốn Vương. Nếu để bổn
Vương bắt được nhất định sẽ lột da hắn.
Tô Thường Tiểu kéo tay áo của Tấn Vương: “Vương gia, người yên tâm, tất cả chúng ta đều tin tưởng người. Người luôn tồn trọng huynh đệ, yêu thương đường huynh, tuyệt đối không thể làm ra chuyện này. Còn về phần những tin đồn vô căn cứ đó, mong rằng Ly Vương phi không nhắc đến nữa, kẻo làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai huynh de.”
Nói xong, nàng ta liếc nhìn Vân Nhược Linh, sau đó kéo Tấn Vương đi vào trong điện.
“Các người đi đâu vậy?” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói, nàng bước tới đứng chân trước mặt bọn họ.
Sao nàng lại cảm thấy Tô Thường Tiểu coi Ly Vương phủ như nhà của nàng ta, nàng ta quen thuộc với nơi này, như thế nàng ta mới là Ly Vương phi vậy.
Tô Thường Tiểu cười nói: “Đương nhiên là đến thăm Ly Vương, kính mong Ly Vương phi tránh đường
“Thử lồi, bây giờ tình hình sống chết của Vương gia vẫn chưa rõ, tạm thời không ai được phép vào quấy rầy.” Vẫn Nhược Linh nói.
Tô Thường Tiểu tức giận nhìn nàng: “Ly Vương phi, ngươi đang làm gì vậy? Chúng ta phụng mệnh phụ Hoàng đến thăm Ly Vương
Vân Nhược Linh liếc nhìn thiền điện bên cạnh, nàng nói: “Ngay cả Liễu công công và các vị thái y cũng không dám quấy rầy Vương gia, bọn họ cũng đang nghỉ ngơi ở bên kia, Tấn Vương phi biết gì chứ? Chẳng lẽ người hiểu y thuật, biết bắt mạch, có thể chữa trị cho Vương gia sao?”
Tô Thường Tiểu nghẹn họng, sắc mặt nàng ta đột nhiên tối sầm lại.
Nàng ta sẽ không bao giờ nói với bọn họ răng rằng ta đang lo lắng cho Sở Diệp Hàn nên mới muốn đến thăm hắn đâu.
Nàng ta bèn phân bua: “Chẳng qua ta và Tấn Vương lo lắng cho Ly Vương quá mà thôi, Ly Vương phi nghĩ nhiều rồi.”
“Thường Tiểu, đừng nói nhảm với nàng ta, nàng ta chỉ là người ngoài không được sủng, chúng ta tới thăm huynh đệ của mình còn cần sự cho phép của nàng ta hay sao?” Tấn Vương nói rồi nắm tay Tô Trường Tiểu rồi cùng mấy viên quan bước vào.
Vân Nhược Linh nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Tấn Vương, nàng tức giận siết chặt nắm đấm.
Nhưng bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính, vốn dĩ Ly Vương phủ có quá nhiều nguy hiểm, bốn bề là địch, khắp nơi đều là người muốn giết Sở Diệp Hàn, nàng xúc động cũng vô dụng.
Bây giờ phải nhẫn nhịn, huống hồ Sở Diệp Hàn đã rất chán ghét nàng, vậy nàng quan tâm đến hắn làm gì chứ?
Chương 227: Có lời muốn truyền đạt
Lúc này, nàng nhìn thấy hai viên quan đang đi theo Tấn Vương, có vẻ như bọn họ quản lý binh thư ở trong triều đình, trong lòng nàng ngay tức khắc ngớ ra.
Lẽ nào Tấn Vương đến đây là vì muốn cướp đoạt binh thư của Sở Diệp Hàn?
Nghĩ vậy nàng cũng vội vàng nối gót đi
theo.
Tấn Vương và Tô Thường Tiểu bước vào trong điện thì thấy Mạch Liên đang đứng canh gác ở trước giường. Tấn Vương liếc mắt nhìn hai huynh đệ Mạch Lan bọn họ một cách lạnh lùng, hắn ta không hề để bọn họ vào mắt.
Hắn ta lại nhìn về phía Sở Diệp Hàn đang nằm trên giường, cẩn thận quan sát dáng vẻ của hắn, chỉ thấy Sở Diệp Hàn đang dựa đầu vào giường, thần sắc của hắn hết sức nhợt nhạt, không chút huyết sắc, giống y như một У người sắp chết.
Và miếng gạc trên lưng của hắn bị lộ ra, bên trên máu chảy ra thấm vào không ít.
Hằn ta chợt cười lạnh: “Đường huynh, người thực sự bị thương nặng đến thế à, sống chết không rõ ư?”
Câu trả lời cho hắn ta là sự im lặng của bầu không khí trong căn phòng.
Hắn ta lại nói: “Đường huynh, người vĩnh viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại thật sao? Bổn Vương thật sự rất đau lòng, ấy thế mà người lại là người mà bổn Vương kính mến nhất.
Hai huynh đệ Mạch Liên phẫn nộ chừng mắt nhìn Tấn Vương, Vân Nhược Linh ngoảnh mặt về phía bọn đưa mắt ra hiệu, tỏ ý rằng bọn họ cứ bình tĩnh, đừng nóng vội.
Khi Tô Thường Thiếu bước vào điện, nàng ta đi đứng không vững, cơ thể run rẩy.
Nàng ta đi từng bước từng bước một đến trước giường, dường như mỗi bước đi đều nặng nề vô cùng.
Nàng ta buồn rầu nhìn Sở Diệp Hàn, đầy rầy bị thương, nước mắt lưng tròng, tình cảm cảm sâu đậm không thể che giấu được hiện lên rất rõ trong ảnh mặt nàng ta nhìn Sở Diệp Hàn.
Nàng ta không thể nào tin được làm thế nào mà một vị Vương giả như Sở Diệp Hàn, trước kia vẫn vô cùng khỏe mạnh, hơn nữa lại còn bá đạo và độc đoán lại trở thành như vậy, giống như một con hổ không còn chút hơi thở, hoàn toàn mất đi khả năng uy hiếp.
Nàng ta ngây ngốc nhìn hắn, nàng ta thực sự rất muốn đưa tay chạm vào mặt hắn nhưng lại không dám vì sợ Tấn Vương nhìn ra điều gì đó.
Nàng ta đành phải khó chịu đứng sang một bên, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn trộm Sở Diệp Hàn, cố gắng kìm nén nỗi xót xa trong lòng.
Tất cả biểu cảm của nàng ta đều không thể thoát khỏi con mắt của Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh thầm nghĩ, Sở Diệp Hàn này thật đúng là một chiếc bánh ngọt, ai ai cũng đều thích sự ngọt ngào từ hãn.
Lúc này Tấn Vương lại cẩn thận quan sát Sở Diệp Hàn, sau khi nhận ra hắn thật sự không thể nghe được lời mình nói, hắn ta lập tức làm ra vẻ mặt thương thân trách phận: “Đường huynh, nếu như người thật sự không thể tỉnh lại, vậy thì người cứ yên tâm đi, đừng cổ chấp, người đừng lo, bọn ta sẽ giúp người trông coi Ly Vương phủ thật tốt.”
“Ai nói chàng không thể tỉnh lại? Tấn Vương yên tâm, có ta ở đây, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa cho chàng, không phiền ngươi phải hao tâm tổn trí.” Tấn Vương nói như vậy với Sở Diệp Hàn, Vân Nhược Linh sợ rằng Sở Diệp Hàn sẽ mất ý chí nên nàng cũng không nể nang Tấn Vương mà đứng ra dội cho hắn ta một gáo nước lạnh, để hắn ta đừng tiếp tục hy vọng hão huyền nữa.
Tấn Vương lạnh lùng nhìn Vân Nhược Linh: “Ly Vương phi, ngươi lại đây với bổn Vương, Hoàng thượng có lời cần bốn Vương truyền đạt lại cho người “
Nói xong, hắn ta xoay người đi vào trong
điện bên cạnh.
Mạch Liên và Mạch Lan căng thẳng nhìn về phía Vân Nhược Linh định nói gì đó, Vân Nhược Linh nói: “Các người ở đây canh trừng Vương gia. Nếu Hoàng thượng muốn truyền lời vậy thì ta nhất định phải nghe.”
Nói xong, nàng đi về hướng điện bên cạnh mà Tấn Vương vừa bước vào.
Trong điện chỉ có Tấn Vương và Vân Nhược Linh.
Tấn Vương lạnh lùng quay người lại, hắn ta dùng ánh mắt ghê tởm nhìn Vân Nhược Linh, nếu không phải do Hoàng thượng đã chỉ thị thì có lẽ cả cuộc đời hắn ta cũng sẽ không bao giờ nói chuyện riêng cùng với loại nữ nhân như Vân Nhược Linh.
Hắn ta trịch thượng nhìn nàng, trong ảnh mắt hẳn toàn là sự khinh thường: “Ly Vương phi, ta thật sự không biết phụ hoàng thích người ở điểm nào mà lại muốn người gả cho Sở Diệp Hàn.”
Nói xong, hắn ta quay đầu rồi khinh thường khịt mũi một cái.
Vân Nhược Linh bình thản nói: “Ta cũng không biết, nếu không thì Vương gia đi hỏi Hoàng thượng đi? Chẳng lẽ Vương gia đây là đang nghi ngờ quyết định của Hoàng thượng?”
Nàng còn muốn hỏi Tấn Vương, vì sao Hoàng thượng lại có thể xúi quẩy như vậy, có một nhi tử tự phụ và nham hiểm như hắn ta.
Chương 228: Thấy chết không cứu
Nhìn thái độ của Tấn Vương đối với nàng, có lẽ hắn ta không biết rằng chính cha của hắn ta đã sai nàng theo dõi Ly Vương.
Tấn Vương nghẹn ngào không nói nên lời, hằn ta lạnh lùng phủi tay áo: “Miệng lưỡi ngươi bớt sắc nhọn lại đi, bổn Vương ở đây là để cảnh cáo ngươi, mạng sống của Sở Diệp Hàn đang nằm trong tay người, vì lợi ích giang sơn xã tắc của Sở quốc, có lẽ người cũng biết bản thân mình cần phải làm gì rồi đó!”
Vân Nhược Linh nói: “Vương gia đừng lo lắng, ta nhất định sẽ cố hết sức để chữa trị cho Ly Vương.”
“Ý của bổn Vương không phải như vậy! Tấn Vương giận dữ gầm gử: “Người đã nhìn thấy những viên quan mà bổn Vương dẫn tới rồi chứ? Bọn họ chịu trách nhiệm việc thu thập binh thư, bổn Vương muốn hợp tác với người cướp binh thư của Sở Diệp Hàn đi.”
“Vì sao chứ? Xin thứ lỗi ta không hiểu ý ngươi.” Vân Nhược Linh giả vờ không hiểu hỏi.
Tấn Vương tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn ta tức giận nói: “Vân Nhược Linh, người đừng có ở đây mà giả vờ giả vịt với bổn Vương, bổn Vương ta muốn người đừng cứu chữa cho Sở Diệp Hàn nữa, để cho hắn tự sinh tự diệt đi, tốt nhất là cứ như vậy mà chết đi, chỉ có như vậy bổn Vương mới có thể cướp được binh thư của hắn, đây là ý chỉ của Hoàng thượng, lẽ nào người muốn chống lại chỉ thị của Hoàng thượng?”
Tấn Vương nghĩ, hắn ta đã nói thẳng ra như thế này thì Vân Nhược Linh nhất định sẽ hiểu,
Nhưng Vân Nhược Linh lại kinh hãi nhìn hắn ta, nàng hét lớn nói: “Không phải người nói hắn là đường huynh mà người yêu quý nhất sao? Hoàng thượng cũng cử một thái y đến chữa bệnh cho hắn, vậy tại sao người lại nói ta đừng cứu hắn, lẽ nào người muốn giết chết hẳn sao?”
“Người nói nhỏ thôi!” Nghe thấy Vân Nhược Linh nói to như vậy, Tấn Vương tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn ta nói: “Người ngốc thật hay đang giả ngốc vậy? Đây là ý chỉ của Hoàng thượng, nếu như người dám kháng chỉ, coi chừng cái đầu chó của ngươi.”
“Ta không tin, Hoàng thượng thương yêu Vương gia nhiều như vậy, tuyệt đối không bao giờ muốn làm hại hắn, hơn nữa Thái hậu còn cực kì cưng chiều Vương gia, bà ấy cũng sẽ không bao giờ đồng ý. Tấn Vương, có phải ngươi giả dạng thánh chỉ để lừa ta có đúng không?” Vân Nhược Linh tức giận nói.
Tấn Vương bị phản ứng của Vân Nhược Linh làm cho tức giận đến mức tức ngực: “Vân Nhược Linh, người đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt nhé, cũng đừng có ở đây mà giả ngu với bốn Vương
“Tấn Vương, lúc đó tên sát thủ nói rằng người đã cử người đến để ám sát bọn ta, ban đầu ta còn không tin điều đó, nhưng không ngờ rằng người lại có thể bảo ta đừng cứu Vương gia, bây giờ ta đã có chút tin tưởng với lời mà tên sát thủ đã nói lúc trước rồi, là người muốn giết Ly Vương.” Vân Nhược Linh bất chợt nói.
Nàng không ngờ rằng, Hoàng thượng và Tấn Vương lại ngang nhiên muốn giết chết Sở Diệp Hàn như vậy, đã thế còn muốn mượn tay nàng làm điều đó.
Khi nàng nói điều này, cơ thể nàng run lên, trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ.
Nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên vô lo vô nghĩ, không hề muốn dính dáng đến các cuộc tranh đấu trong triều chính, nhưng những tên nam nhân này lại nhất quyết ép buộc nàng, bắt một nữ nhân như nàng phải lựa chọn.
Nếu như nàng thật sự không cứu Sở Diệp Hàn, Hoàng thượng nhất định sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên người nàng, đến lúc đó sẽ giết nàng, vậy thì Hoàng thượng có thể dễ dàng giải thích với bàn dân thiên hạ.
Cho nên, Sở Diệp Hàn không thể chết.
Hoàng thượng không phải là chỗ dựa cho nàng, Sở Diệp Hàn cũng không phải.
Nhưng ngay lúc này đây Sở Diệp Hàn nhất định không thể chết, vì một khi hắn chết đi thì nàng cũng phải chịu chung số phận với hån.
Nếu như hắn còn sống thì nàng mới có cơ hội sống tiếp.
Cho nên, nàng cần phải giả ngu với Tấn
Vương.
Nàng nói xong thì xoay người bước ra ngoài điện, Tấn Vương thấy vậy thì tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
Có vẻ như hắn ta cần phải đi tìm Liễu công công một lát, để cho Liễu công công ra mặt.
Liễu công công đại diện cho Hoàng thượng, có ông ta ra mặt, hắn ta không tin nữ nhân này dám không nghe lời.
Khi Vân Nhược Linh bước đến tầm điện của Sở Diệp Hàn, trong lòng nàng run lên, nàng lạnh lùng nhìn tên nam nhân đang nằm trên giường.
Nghĩ xem, sao hắn vẫn chưa chịu lại chứ?
Nếu hẳn không chịu tỉnh lại, những người này sẽ không để cho hắn sống sót.
Lúc này, nàng mới phát hiện ra Tô Thường Tiểu không biết đã ngồi trên giường từ lúc nào, ánh mắt nàng ta nhìn Sở Diệp Hàn đầy trìu mến.
Chương 229: Tấn Vương là hung thủ ư?
Lúc đắp chăn bông cho Sở Diệp Hàn không biết vô tình hay cố ý mà bàn tay của nàng ta khẽ nằm lấy tay của Sở Diệp Hàn.
“Tấn Vương phi.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói khiến Tô Thường Tiểu sợ đến mức vội vàng rút tay về.
Nàng ta giật mình, vội vàng nhìn về phía Vân Nhược Linh và Tấn Vương đang đi sau nàng: “Các người đã nói xong rồi sao?”
Tấn Vương lạnh lùng nói: “Có một số người ăn được mà không tiêu hoá được, ngu không ai bằng, chỉ biết giả ngu thôi, bồn Vương ta có nói được cái gì với nàng ta đâu.”
“Có chuyện gì vậy? Ly Vương phi, người dám không nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng sao?” Tô Thường Tiểu không biết ý chỉ của Hoàng thượng là gì, nhưng khi nhìn thấy Vân Nhược Linh không chịu nể mặt phu quân của mình thì nàng ta có chút khó chịu.
Vân Nhược Linh lặng lẽ nhìn nàng ta: chỉ của Hoàng thượng sao, cái gì mà ý chỉ, có phải là chiếu chỉ thật không? Ta chỉ nhận chiếu chỉ thật thôi.”
Nàng không tin rằng Hoàng rợng lại dám viết chiếu chỉ yêu cầu nàng làm hại Sở Diệp Hàn.
“Được rồi, Thường Tiểu, đừng nói nhảm với nàng ta nữa, bổn Vương đi gặp Liễu Công công trước đây.” Tấn Vương nói xong thì mặt hằm hằm khó chịu bước ra ngoài.
Khi thấy Tấn Vương rời đi, Tô Thường Tiểu nhìn Vân Nhược Linh đe dọa: “Ly Vương phi, ta nghe nói rằng Ly Vương vì bảo vệ người nên mới bị thương đúng không? Sao người có thể vô dụng đến vậy cơ chứ, còn làm hại đến nam nhân của mình.
“Đây là chuyện riêng của nhà bọn ta, liên quan gì đến ngươi?” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
Tô Thường Tiểu tức giận nói: “Liên quan gì đến ta sao? Ta với Ly Vương ở cùng nhau từ nhỏ đến lớn nên giữa chúng ta có tình cảm sâu sắc, nếu như hồi đó ta đồng ý gả cho hắn thì liệu bây giờ ở Ly Vương phủ có chỗ cho người hay không? Nhưng nếu người đã gả cho hắn, khi đã trở thành một Vương phi thì người cũng phải cố để trông giống một Vương phi đi chứ, đừng có gây thù chuốc oán ở bên ngoài, lôi kéo kẻ thù để rồi lại liên lụy đến hắn.”
Nghe giọng điệu của Tô Thường Tiểu, có phải nàng ta đang cố gắng gieo rắc tội ám sát Sở Diệp Hàn lên người của Vân Nhược Linh nàng hay không?
Để tẩy sạch hiềm nghi cho Tấn Vương?
Vân Nhược Linh cười gần nói: “Nhưng thích khách lần này thực sự không hề liên quan gì đến ta, bọn chúng nói rằng, bọn chúng được Tấn Vương phái đến.”
Sắc mặt của Tô Thường Tiểu tải đi vì tức giận: “Làm sao có thể như vậy được? Chắc chắn là bọn chúng đang vu oan giá họa cho bọn ta, Vân Nhược Linh, ta mong rằng sau này người nên ăn nói cẩn thận một chút, chứ những lời nói gây chia rẽ như thế này sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp đầu
“Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, Tấn Vương muốn thoát khỏi sự nghi ngờ thì cần phải đưa ra được bằng chứng đanh thép. Vân Nhược Linh dựa vào lý lẽ để tranh luận.
“Ta sẽ không nói chuyện này với người nữa, dù sao thì Tấn Vương cũng vô tội, Hoàng thượng sẽ không tin lời nói xằng bậy của người đầu, bàn dân thiên hạ cũng chả ai tin. Tô Thường Tiểu cười lạnh nói: “Ly Vương phi, người nhìn cả cái đại điện này mà xem, trời lạnh như vậy mà người lại không cho người đốt lò, nếu Vương gia bị nhiễm lạnh thì sao? Trong môi trường như thế này, vết thương của Vương gia có thể tốt lên được hay không?”
Vân Nhược Linh thật sự rất muốn hỏi Tô Thường Tiểu, nàng ta có biết rằng phu quân của nàng ta chỉ mong cho Sở Diệp Hàn chết đi hay không?
Nếu như nàng ta biết rồi thì liệu nàng ta có còn quan tâm Sở Diệp Hàn nhiều như vậy hay không?
“Thứ lỗi, đây là chuyện riêng của Ly Vương phủ nhà ta, Tấn Vương phi, ngươi hơi nhiều chuyện rồi đấy.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
“Ta nhiều chuyện sao? Nếu như người có bản lĩnh chăm sóc người khác, biết lo liệu việc nhà như vậy thì ta cũng sẽ không nói những điều này với người. Người thân là nữ nhân, có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc Vương gia được hay không? Từ trước đến nay người chỉ biết tự mình hưởng thụ chứ không bao giờ quan tâm đến Vương gia, không hề có tam tòng tử đức, tính cách cũng không dịu dàng, đối nhân xử thế lại càng không nết na, Vương gia là ông trời của ngươi, người sinh ra chỉ để phục dịch hắn, nhưng cuối cùng người lại chăm sóc hẳn như thế này, người có xứng đáng làm Vương phi của hắn hay không?” Tấn Vương phi nói một tràng.
Vân Nhược Linh nghe vậy thì đập bàn, nàng tức giận nói: “Tấn Vương phi, người đừng quên, nơi này là Ly Vương phủ, là nhà của ta, ta mới là Ly Vương phi, người là người ngoài mà lại dám ở đây khua tay múa chân, vượt quá chức phận như vậy chứ? Hơn nữa, ta không nghĩ rằng nữ nhân sinh ra là để phục vụ cho nam nhân, nam nhân không phải là ông trời của nữ nhân, nữ nhân là nữ nhân, nam nhân là nam nhân. Nữ nhân cần phải tự lập, phải tự mình cố gắng vươn lên, tại sao một nam nhân lại có thể ăn chơi tụ tập ở bên ngoài còn nữ nhân lại phải tam tòng tứ đức, toàn tâm toàn ý chỉ để phục vụ cho hắn?”
Chương 230: Khẩu dụ của Hoàng thượng
Tô Thường Tiểu nhìn Vân Nhược Linh giống như người ngoài hành tinh, nàng ta không dám tin vào tai mình: “Người dám nói những lời như thế sao? Ngươi thật là đại nghịch bất đạo. Từ xưa đến nay chính là nam tôn nữ ti, trong mối quan hệ giữa phu quân và thế tử, nếu như không có nam nhân, nữ nhân chúng ta làm sao sống được? Ngươi lại không muốn chăm sóc tốt cho nam nhân mà muốn sống một cuộc sống bình yên. Nhưng mà bỏ đi, ta với nữ nhân tầm thường như người nói những lời này làm gì chứ, ta chỉ hi vọng người chăm sóc tốt cho Vương gia để hần sớm ngày tỉnh lại.
Vân Nhược Linh cười nhạt: “Không có nam nhân thì nữ nhân không sống được sao?
Tấn Vương phi, nếu người có thời gian thì lo việc nhà người trước đi, chỗ ta không cần người ngoài nhúng tay vào, mời người về cho
“Ly Vương phi, đây là thái độ người đối đãi với khách sao?” Tô Thường Tiểu cười nghiến răng.
“Tấn Vương phi, ngươi không cảm thấy người quá quan tâm tới phu quân của ta sao? Nếu Tấn Vương biết được chuyện này, hắn ta sẽ không ghen chứ?” Vân Nhược Linh nhẹ nhàng nói.
“Ngươi, ngươi ăn nói linh tinh, giữa ta và Diệp Hàn ca ca không có gì hết, bọn ta là huynh muội tốt, Tấn Vương cũng sẽ không nghe những lời xúi giục của ngươi.” Tôi Thường Tiểu nói xong, mặt nàng ta trắng bệch rồi ngúng nguẩy bỏ về.
Trông thấy Tô Thường Tiểu bị Vương phi chọc giận phải bỏ về, Thu nhi liền vui mừng vỗ tay: “Vương phi, người thật lợi hại, chỉ vài ba cầu đã khiến Tấn Vương phi tức giận bỏ đi rồi, nữ nhân này thật không biết xấu hổ mà, đây là Ly Vương phủ mà nàng ta còn thật sự cho rằng bản thân là nữ chủ nhân, còn dám tới đây chỉ tay năm ngón
Vân Nhược Linh nói: “ Được rồi, các em “ chăm sóc cho Vương gia đi, ta ra ngoài một chút, không có sự đồng ý của ta, không ai được vào làm phiền Vương gia.
Nam Cung Nguyệt và phu thê Tấn Vương nhiều lần đến làm phiền, nàng sợ ảnh hưởng tới Sở Diệp Hàn nghỉ ngơi.
Bây giờ, nàng phải ra ngoài cản những người đến thăm, tránh việc bọn họ lại quấy rầy Sở Diệp Hàn.
Sau khi Vân Nhược Linh bước ra khỏi tầm điện, quả nhiên nàng nhìn thấy Tấn Vương và Liễu công công đang thương lượng điều gì đó ở dưới gốc cây.
Vừa thấy nàng bước ra, Tấn Vương lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó hắn ta quay người cùng với Tấn Vương phi đang đứng bên kia đi mất, Liễu công công nhìn thấy nàng liền bước tới nói: “ Vương phi, có thể tới nơi khác nói chuyện được không?”
“Công công có điều gì sao, cứ nói luôn ở đây đi.” Vân Nhược Linh đáp.
“Đây là khẩu dụ của Hoàng thượng liên quan đến việc trọng đại, e rằng không thể nói ở đây được.” Liễu công công nheo mắt.
“Được.”
Vân Nhược Linh biết sớm muộn cũng không thoát được nên dẫn Liễu công công đến một gian thiền điện không có người ở.
Nàng giả vờ như không biết gì hỏi Liễu công công: “Xin hỏi công công, Hoàng thượng có khẩu dụ gì, sao vừa nãy ngài chưa nói.”
Liễu Công công giật mình, ánh mắt hắn ta sắc bén nhìn nàng: “Vương phi là đang hoài nghi lão nô sao? Vương phi yên tâm, Tấn Vương không có truyền thánh chỉ giả, lão nô cũng không có. Vừa rồi lão nô tưởng Tấn Vương và Vương phi đã nói rõ ràng rồi nên mới không nói, nếu Vương phi không tin Tấn Vương thì lão nô đành phải ra mặt rồi.”
Tim Vân Nhược Linh đập loạn xạ, lẽ nào, sắp tới đại nạn của Sở Diệp Hàn rồi?
“Ta không hiểu ý của công công, phiên công công cứ nói thắng.” Vân Nhược Linh nói.
Những vết nhãn hắn rõ trên khuôn mặt của Liễu công công, tướng mạo hắn ta vừa nhìn đã biết không phải là người dễ động vào.
Hằn nham hiểm nói: “ Vì xã tắc của Sở quốc, Hoàng thượng có ý muốn lấy lại binh phù trong tay Ly Vương, nhưng mà Ly Vương phải chết thì Hoàng thượng mới thu hồi binh phù một cách hợp lý. Hiện tại Ly Vương sống chết không rõ, Vương phi sao không giúp một tay để ngài ấy sớm lên trời hưởng phúc? Nếu người giúp Hoàng thượng gạt bỏ nỗi trăn trở này, Hoàng thượng hứa sẽ để người và ngài ấy hòa lỵ, người sẽ quay về Tương phủ và được chọn phu tái giá. Thậm chí là Vương gia Hoàng tử, quan cao đại thần, hay là thương gia giàu có, phong lưu tài tử, chỉ cần người thích thì tùy ý chọn. Ngoài điều đó ra, Hoàng thượng còn thưởng cho người một vạn lượng vàng, mười vạn mẫu ruộng màu mỡ, một dinh thự, một trăm người hầu tùy ý người sử dụng.
Vinh hoa phú quý nửa đời sau của người là vô tận, tốt hơn so với việc làm một Vương phi không được sủng ái như giờ.”