Vân Nhược Linh sửng sốt: “Ai nói là chỉ có một viên mật đắng?
Chẳng lẽ người ta lại không biết định kỳ đổi viên khác à?”
“Được rồi, ngươi nói nhảm ít thôi, về phủ đi” Sở Diệp Hàn nói xong, đột nhiên giơ tay ôm Vân Nhược Linh vào trong ngực, hắn lấy áo choàng che nàng lại rồi phẩy nhẹ quần áo, mũi chân dùng khinh công, bay nhanh về phía cửa cung.
Tốc độ của Sở Diệp Hàn rất nhanh, chỉ cần khoảng thời gian một chén trà nhỏ, hắn đã đưa Vân Nhược Linh ra tới cửa cung.
Bọn họ vừa đến cửa cung, vừa hay cửa cung chuẩn bị khóa lại, vào một giây cuối cùng, hai người đã ra khỏi cung.
Vân Nhược Linh thấy hai người họ ra khỏi cửa cung đúng vào một giây cuối cùng, tức khắc kinh hãi, hoảng hồn vỗ vỗ ngực.
Chậm chân một chút thì bọn họ sẽ không ra được.
Giờ nàng mới được biết hoá ra khinh công của Sở Diệp Hàn lợi hại như thế, nếu hắn đưa nàng đi sớm một chút thì bọn họ đã về đến nhà từ lâu rồi.
Nhà sao?
Nhớ tới từ này, nàng lạnh nhạt lắc lắc đầu.
Nơi đó cũng không phải là nhà của nàng, mà là một tòa vương phủ lạnh băng, trong phủ đó không chỉ có nàng mà còn có nữ nhân khác.
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?” Vân Nhược Linh xoay mình, bên tai nghe thấy giọng nói lạnh đến tận xương của nam nhân truyền đến.
“Hả? Không nghĩ cái gì hết, ta lạnh quá, muốn về phủ nghỉ ngơi” Vân Nhược Linh run bần bật ôm chặt lấy hai tay.
“Có chút lạnh này mà cũng sợ, bổn vương cảm thấy không lạnh tí nào, cơn gió này làm bổn vương thấy mát mẻ quá” Sở Diệp Hàn nói xong thì lại bế Vân Nhược Linh lên, ôm nàng bay lên mái cao, hắn lại nhấn nhẹ mũi chân, nhanh chóng bay đi như một cái bóng.
Vân Nhược Linh chỉ cảm thấy bên tai toàn là tiếng gió vù vù, cơn gió này sượt trên mặt nàng cứ như lưỡi dao, khiến cho mặt nàng đau rát.
Nàng lạnh muốn chết đi được, vậy mà nam nhân này còn nói cơn gió rất mát mẻ.
Lúc hắn ôm lấy nàng, tay hắn cũng chạm vào tay nàng, tức khắc nàng phát hiện, tay hắn rất nóng, là cái kiểu nóng ấm áp. Có thể thấy được cơ thể hắn khoẻ mạnh cỡ nào, khó trách hắn không sợ lạnh.
Mà tay nàng thì lại lạnh muốn chết, nàng thật sự rất muốn nhét tay mình vào trong bụng hắn để sưởi ấm.
Lúc này Sở Diệp Hàn lạnh lùng cụp mi, liếc mắt nhìn Vân Nhược Linh một cái, đột nhiên dùng áo choàng bọc lấy nàng, tức khắc nàng không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Tốc độ bay của Sở Diệp Hàn rất nhanh, xẹt qua muôn nhà cao đỉnh ngói giống như một bóng đen, bay nhanh vừa giống linh hồn vừa giống mũi tên xé không khí vụt đi. Sau mấy đợt lao nhanh và bay lên, cuối cùng Sở Diệp Hàn ôm Vân Nhược Linh chầm chậm rơi xuống trước cửa Vương phủ, tiêu sái tùy ý như gió thổi tuyết rơi.
Còn Vân Nhược Linh thì lại sợ tới mức hãi hùng khiếp vía.
Vừa rồi nàng bị Sở Diệp Hàn ôm bay trên nóc nhà, vừa àu lượn siêu tốc, cũng vừa giống chơi parkour vậy, hết sức mạo hiểm, vô cùng kích thích, lỡ như không cẩn thận ngã xuống, e răng cơ thể sẽ ngã nát bấy thành từng mảnh, sợ tới mức nàng không dám mở mắt ra.
Người rơi xuống đất rồi, trái tim đang treo trên cao kia của nàng cuối cùng rơi xuống theo.
“Vương gia, tỷ tỷ, hai người đã trở về rồi?” Đang lúc ngẩn người thì thình lình một giọng nói mềm mại truyền đến từ phía trước.
Vân Nhược Linh sợ tới mức mau chóng xốc áo choàng của Sở Diệp Hàn lên, nhìn thấy Nam Cung Nguyệt với vẻ mặt dịu dàng đang dẫn vài nha hoàn chờ trước cửa Vương phủ.
Nàng ta vừa nhìn thấy Sở Diệp Hàn và Vân Nhược Linh thì trong mắt hiện lên sự ghen ghét, nhưng mặt ngoài lại cực kỳ dịu dàng: “Cung nghênh Vương gia, cung nghênh tỷ tỷ”
“Nguyệt Nhi, tại sao nàng lại ở đây?” Nhất thời Sở Diệp Hàn nhướng mày, đẩy Vân Nhược Linh ra, vội vàng đi về phía Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt dịu dàng cười: “Thần thiếp nghe được tin tức nói rằng hôm nay Vương gia và tỷ tỷ sẽ về phủ, cho nên sáng sớm đã chờ ở chỗ này”
“Nàng chờ ở đây bao lâu rồi?” Sở Diệp Hàn nôn nóng hỏi.
“Không lâu đâu, cùng lắm chỉ hai canh giờ mà thôi, khụ khụ..” Nam Cung Nguyệt nói tới đây, dùng tay che môi lại, ho khan hai tiếng.