Còn ba phút nữa.
Được rồi, thế làm thế nào để phá hủy cỗ máy thời gian bây giờ? Chắp hai tay đi lòng vòng quanh con thiết bị SPC - 34, Thánh Âm rầu rĩ thở dài. Cô đương nhiên không thể đem nó thu nhỏ lại rồi mang ra khỏi đây được, chỉ đành huỷ hoại nó ngay tại đây thôi. Nhưng sao đây? Phải làm sao đây??? SPC - 34 là cỗ máy vật liệu cấp cao, chỉ sợ dùng súng laze siêu cấp còn không thể làm xước nổi bề mặt nó ấy chứ, huống chi là phá hủy.
Lại là một bài toán khó.
Quân Miêu không có nề hà gì mẹ cá, trực tiếp nhảy lên cỗ máy thời gian, đưa tay nhỏ mò khắp thiết bị. Khi mà Thánh Âm hú hồn hú vía muốn kéo con mình lại, thằng bé chợt ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt tròn xoe ngây thơ hỏi: "Mẹ ơi, cái dấu gì đây ạ?"
"Dấu gì cơ?" Tiểu yêu tinh xốc nách lôi nhóc ra, tầm mắt hướng theo ngón tay của con. Ngay sau đấy cô cảm thấy cuộc sống này có chút không đáng tin rồi. Ừm...La Huy à, cậu ta phát minh ra cỗ máy thời gian, còn tiện tay chế tạo luôn nút tự hủy của máy à?
Nút dấu X đỏ này...thực sự là nút tự hủy? Nhăn mặt tự hỏi, Thánh Âm càng không thể tin nổi. Cuối cùng, vẫn là hệ thống chủ lên tiếng giải đáp trước dùm cô: [ Nút tự hủy của cỗ máy có thể làm ngưng trệ quá trình vận hành của SPC - 34. Chín mươi giây đếm ngược bắt đầu...90, 89, 88... ]
Thanh âm đồng hồ đếm ngược cứ chạy vèo vèo trong đầu, hại cho con cá cuống quýt cả lên. Cô ấy cắn cắn móng tay, phân vân một hồi xem việc ấn nút tự hủy liệu có ảnh hưởng gì đến mình không? Nhưng cuối cùng, thời gian đã gần hết. Chùm nhanh áo choàng tàng hình vào người, Thánh Âm giơ tay bế Mập Địch vào lòng, tay còn lại ấn mạnh nút tự hủy và quay đầu chạy thật nhanh ra ngoài.
Không kịp, dù cho có cánh cũng khó mà chạy thoát.
Bước chân của cô còn chưa kịp bước một nửa ra khỏi phòng, sau lưng đã vang lên những tiếng cháy xẹt xẹt tí tách. Cảm giác bất an nảy sinh trong lòng mãnh liệt, tiểu yêu tinh siết chặt bé con vào trong ngực. Cúi người ôm nhóc với tư thế bảo hộ, trốn vào một góc, Thánh Âm nhắm tịt mắt lại.
Bùm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc đập mạnh vào trí não. Cố gắng bảo vệ Quân Miêu, Thánh Âm không hề để ý rằng tình trạng thân thể mình lúc này như thế nào. Chỉ là miệng cô nồng mùi máu tươi quá, ngòn ngọt tanh tưởi.
"Mẹ..."
"Đừng sợ, ôm mẹ, mẹ sẽ bảo vệ con."
Trước khi thần trí rơi vào khoảng hư vô, đầu cô vọng đến giọng nói tựa Đấng Cứu Thế của hệ thống chủ. Bữa nay nó tốt tính đến bất thường: [ Mở vòng bảo hộ. ]
Thong dong ngồi đếm số bánh cá nằm trong đĩa, cầm tách trà vị dưa chuột lên môi nhấp một ngụm, hệ thống chủ thật vui vẻ khẽ khàng huýt sáo. Nó cảm thấy việc được chứng kiến túc chủ chật vật là một điều khá thú vị đó.
Chẹp chẹp, mong là lúc cô ta tỉnh lại sẽ không vì quá ngạc nhiên mà đi đời nhà ma.
...
Thế giới 2347, là một thế giới chết, thế giới thiếu đi hơi sống của muôn loài. Và ở nơi này, sự tồn tại của con người đã trở nên giảm thiểu cực độ.
Thành phố T, đã từng là thành phố phồn hoa hưng thịnh bậc nhất Đại lục, nay chỉ còn một mảnh suy tàn hiu quạnh. Người đâu không thấy, chỉ toàn sự chết chóc bao quanh. Thi thoảng từ phía không trung xa xăm sẽ vang lên thanh âm nhai thịt sống nhoàm nhoàm của hội quái vật. Rêu xanh mọc phủ kín che đi những toà nhà to lớn. Bảng quảng cáo xiêu xiêu vẹo như sắp rớt khỏi mặt tường. Giữa đường đi vài bước sẽ đột ngột trồi đâu ra từ dưới mặt đất cằn cỗi vài ba bông hoa ăn thịt, quái vật nào xui xẻo vô tình đi ngang qua liền bị hoa đớp mất, nuốt chửng vô bụng.
Đêm về, khí hậu oi bức nơi thành phố liền chuyển biến về con số âm, thời tiết lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách. Ban ngày trời nắng nóng chang chang, ban đêm lại lạnh lẽo đến cùng cực. Cái lạnh đáng sợ này khiến cho đám quái vật kinh hãi đến độ không dám đi ra ngoài săn mồi ăn đêm nữa, chúng chủ đành trốn co ro trong một góc toà nhà và sợ hãi ngó nhìn cơn bão tuyết bay vù vù ngoài cửa.
Thánh Âm dựa cả thân mình vào hộp các tông, đưa tay hơ hơ ngọn lửa nhân tạo trước mặt hòng sưởi ấm thân thể. Thân hình nhỏ bé của cô không khỏi run rẩy do những vết thương xé rách trên da mình. Bờ môi cô tuy thấm đầy sắc hồng, song lại càng làm thêm nổi bật gương mặt trắng bệch tới dị thường kia. Mi mắt trắng dài rũ xuống, cầm thuốc xịt phun sương khắp cơ thể. Thật kì diệu làm sao, các vết thương đầy rẫy máu thịt đã lành lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy. Ném lại bình xịt vào túi xách không gian đa chiều, Thánh Âm nhìn cáu túi xấu xí đó, âm thầm thở dài...
Đây là túi xách không gian du lịch dành cho những ai yêu thích đi phượt. Nó quá mức tiện dụng, và Thánh Âm cũng là một người ưa chuộng việc đi lang thang khắp Vũ trụ. Nên vào năm sinh nhật mười ba tuổi của cô, Hoàng Lương đã tặng cô món quà này và ném cô ra khỏi Atlantic.
Ừm...Ông già đó là một lão ba vô tâm đáng ghét muốn chết. Nhưng làm sao bây giờ, lúc này con cá lại nhớ về người ba đáng ghét đó mới khổ chứ!
Cố nguôi ngoai nỗi nhớ thế giới Tinh Tế siêu cấp hiện đại, Thánh Âm cầm ống thở đặt lên mũi hít một hơi thật sâu. Không khí hành tinh này đúng là khủng khiếp tàn bạo. Cô mới đến đây được vài ngày mà bệnh hen suyễn của cô sắp tái phát tới nơi rồi.
Quân Miêu, thằng bé biến mất?
Điều này đã khiến Cá mẹ Thánh Âm khóc thảm thương ba ngày ba đêm không hết nước mắt. Ủ rũ ngồi trong cái phòng đựng đầy thùng các tông này ngồi kể lể ỉ ôi. Hệ thống chủ rốt cuộc không có nhìn nổi nữa, nó đành đứng dậy, là người tiên phong đi đầu trong công tác tư tưởng cho Thánh Âm. Nó chỉ nói có duy nhất một câu, lại làm cho con cá sung sướng rơn cả người. Thậm chí cô còn tốt tính tặng con mẻ hệ thống chủ một lời cảm ơn.
Nó nói: [ Túc chủ, con cô vẫn còn sống. Đang ở cùng hành tinh này với cô. ] Nó dùng hai chữ "hành tinh", tại vì bây giờ túc chủ vẫn chưa nhận ra bản thân đang rơi vào tình thế trục trặc như thế nào. Song con cá không có suy nghĩ gì nhiều, biết được Mập Địch chưa tèo là cô vui lắm rồi: "Đa tạ ngươi, hệ thống chủ."
[... ]
Danh Sách Chương: