Vấn đề của Vân Khinh gần như được giải quyết rồi. Chỉ còn Yến Đà Lôi thôi, ôi kẻ này là một tên khó nhằn đây.
Chẳng lẽ nửa đêm hôm chạy đến phủ chàng dùng âm công giết người?
Không được, độ khó quá cao!
Thế thì lén lút sử dụng quyền lực ngầm đẩy chàng ta vào chỗ chết?
Có khả quan, nhưng tỉ lệ hoàn thành thấp...
Thánh Âm lặng yên ngồi trên giường suy nghĩ vẩn vơ. Đêm nay Lưu Tổ Đế không có đến nội cung nàng thị tẩm, tiểu yêu tinh hiếm khi có được thời gian suy nghĩ về nhiệm vụ. Suy nghĩ nữa, suy nghĩ mãi, suy nghĩ đến nát óc, cuối cùng nàng bực tức vò vò đầu réo tên hệ thống chủ: "Nhiệm vụ này có thể bỏ không?"
[ Thế thì túc chủ không cần làm đến nhiệm vụ chính tuyến nữa.] Hệ thống chủ trông cái con cá này ngồi ngẫm nghĩ suy tư mệt mỏi như vậy...Ừm, cảm thấy thật có thành tựu: [ Người cá cố lên, mong đến lúc bước vào quá trình thoái hóa cô đã diệt trừ xong kẻ sát nhân.]
Tiểu yêu tinh trầm ngâm, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần tiếp nhận sự thất bại rồi.
Ngủ ngủ ngủ!
Ngủ khiến tinh thần con người dễ chịu hơn.
Thánh Âm nghiêng người vươn tay thổi tắt ngọn nến. Thế mà không hiểu kiểu gì, trước khi nằm mình xuống giường, trong bóng tối nơi bên góc cửa sổ, nàng mơ hồ thấy được một bóng người cao lớn...
Má ơi! Có ma!
Kinh hãi nhanh tay châm nến lửa lại, chỉ là ngọn lửa vừa mới le lói phát sáng, thì kẻ ẩn núp kia đã nhảy chồm lên giường nàng. Thánh Âm giật bắn mình kéo chăn lui về đằng sau. Vạt áo đen của người nọ tạo thành một cơn gió thổi mạnh, nến vừa được châm sáng liền tắt. Thân hình Hải yêu bị người đó đè mạnh, kẻ này tùy tiện đưa tay sờ loạn lên người nàng...
Há mồm muốn chửi người, nhưng con cá đáng thương này kinh hãi phát hiện ra...Cơ miệng nàng không chuyển động được. Không phải, là cả cơ thể nàng không thể chuyển động được.
Hai tay rất nhanh bị cha nội này dùng vải trói lại trên đỉnh đầu, cột cố định trên cột giường. Hai chân bị gã banh ra để chèn hông vào, mùi hương thơm thơm kì dị xộc thẳng vào mũi Thánh Âm. Nàng nhíu mày khó chịu, mắt ngọc lưu ly trừng trừng lên nhìn gã. Mặc dù ở trong màn đêm thì nàng không thể nhìn rõ gã là ai.
Đây là một gã đàn ông, Thánh Âm có thể cam đoan trăm phần trăm điều này. Tại vì sẽ không có một người phụ nữ nào dùng hạ thân nhấp nhô của ả cọ cọ với phần dưới của nàng.
Quỷ gì thế? Ở trong tẩm cung của mình cũng gặp biến thái là sao chứ?
Vẫn là câu nói đấy, tấm thân ngàn vàng khó giữ.
"Nương nương, hạ thần sẽ giải huyệt cho Người. Mong Người thông minh biết suy xét." Người đàn ông đó ghé miệng vào tai Thánh Âm thì thầm, đã vậy gã còn cắn cắn mấy cái nữa chứ. Nếu ánh mắt có thể đánh người, thì tin nàng đi, gã đàn ông này sẽ bị tiểu yêu tinh đấm cho thành đầu heo.
Thánh Âm rất thông minh hiểu chuyện, "biết suy xét" mà gã nói là nàng hét lên hay không thì tùy. Nếu mà hét lên thì sẽ thu hút người tới, còn nếu không thì...
Ây dà...
Bàn tay ấm nóng của gã trườn qua bờ ngực to mềm của nàng, đã vậy còn cố ý bóp bóp thật mạnh nữa chứ. Tiếng thở thỏa mãn của gã, nàng nghe rõ ràng. Huyệt đạo trên mặt được giải, Thánh Âm không có hét lên mà nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt gọi tên gã: "Yến Đà Lôi, mẹ nhà ngươi! Nửa đêm nửa hôm ngươi đột nhập vào nội điện của bản cung để làm mấy trò này à?"
"Thần rất vui khi nương nương nhận ra thần đấy." Yến quận vương đại nhân bị gọi thẳng tên, không hề tức giận mà ngược lại còn rất vui. Kéo mặt thiếu nữ lại hôn bẹp một cái lên môi nàng. Thánh Âm không né được, cảm nhận thấy cơn nóng hổi rừng rựng cách hai lớp vải dưới thân, nàng khó chịu: "Yến quận vương, ngươi có biết mình đang làm trò gì không đấy?"
Tảng băng Yến Đà Lôi này, thế mà lại động tâm tư không nên có với Hoàng hậu nàng đây.
Không phải do trước đó nàng nghĩ nhiều, mà phải nói là nàng nghĩ đúng thì đúng hơn.
"Thần rất nhớ Người, nương nương." Mồm của Yến Đà Lôi hôn hít linh tinh lên gương mặt non mềm của Thánh Âm, hành động của chàng ta thì đang trả lời cho câu hỏi kia của nàng. Chàng tùy tiện xé mành trướng che phủ ra thành sợi vải, trực tiếp không nói nhiều mà trói hai chân Thánh Âm thành hình chữ M. Thân thể bị huyệt đạo phong ấn, tiểu yêu tinh chỉ có thể căm tức nhìn hành động điên rồ này của Yến quận vương. Vị quận vương mà nàng từng cho rằng chàng rất cao lãnh cấm dục, sống như thầy tu không màng nữ sắc...
Đều là lừa người hết!!!
Được rồi, giờ nàng có lý do thích hợp hơn nữa để giết Yến Đà Lôi rồi.
Chân bị trói ra với tư thế đáng khinh nhục đến vậy, cho dù là một người có da mặt dày đẳng cấp như Thánh Âm cũng không nhịn được xấu hổ. Hạ bộ bày ra một cách tơ hơ mặc người ta thưởng thức. Dù cho lúc này nàng vẫn còn đang mặc trung y...
Giọng Thánh Âm đặc biệt run rẩy: "Yến quận vương, ngươi mẹ nó có tin bản cung móc mắt ngươi không hả?"
Chó điên lên cơn bệnh cắn người!
"Nương nương, thần thực sự không làm gì Người đâu. Đêm nay thần đến đây chỉ muốn hỏi Người vài câu thôi."
Thánh Âm:"..." Hỏi với tư thế này?
Ngươi xuống địa ngục gặp quỷ đi là vừa!!!
Hít ra thở vào đều đều, tiểu yêu tinh cố nhắc bản thân mình thật bình tĩnh, thật bình tĩnh, không thể rít lên. Nàng từ tốn nói với chàng: "Cởi trói cho bản cung, bản cung sẽ mang bộ bàn trà ra mời ngươi một ly trà."
"Không được." Yến quận vương bác bỏ, vỗ nhẹ cái vào mông Hoàng hậu: "Nếu không có sự kích thích ép buộc, Người sẽ không trả lời thần thật lòng. "
Danh Sách Chương: