Lưu Tổ Đế lấy ra một chiếc còi làm bằng trúc, đặt lên miệng thổi. Chẳng có âm thanh gì vang lên cả, tiếng gió khe khẽ lướt qua...
Từ những gốc cây rậm rạp, lăn ra một đống người mặc áo vải đen. Thánh Âm nghĩ, đây có lẽ là tử sĩ hoàng tộc. Đám người này ai nấy đều bịt mặt kín mít, quanh thân toả ra sát khí nặng nề. Chẳng nói chẳng rằng mà lập tức rút kiếm xông vào đánh chém với Cấm vệ quân. Chiêu nào chiêu nấy cũng đoạt mạng người quyết liệt. Rất nhanh, máu đỏ văng tung tóe, thanh âm đao kiếm hỗn loạn. Các quý nữ phu nhân hoảng sợ đều được đưa ra khỏi chiến trường...
Khôn Ninh cung mới ban đầu còn tràn ngập hoa sắc thơm ngào ngạt, nay chỉ toàn máu là máu. Bãi hoa máu đỏ bị người người dẫm qua, lưu lại trên mặt cỏ thật nhiều dấu vết.
Đế hậu cùng nhau ngồi trên ghế chủ vị, tư thái nhàn nhạt theo dõi kịch chiến. Đặc biệt là Thánh Âm, ánh mắt của nàng cứ như là đang thưởng thức một vở kịch vậy. Nhưng nàng ấy tự nhận xét, vở kịch này thật không hay gì cả. Tại vì sự tồn tại của ba con gián thật chướng mắt.
Tử sĩ không nhiều, võ công dù quật ngã được Cấm vệ quân. Nhưng cũng có rất nhiều kẻ phủ gục dưới đường kiếm của Yến Đà Lôi rồi.
Tên nam nhân này, vẫn luôn đáng đánh như vậy.
Thấy tình thế của mình sắp sửa bị lật kèo, Lưu Tổ Đế cũng không còn mong chờ gì nữa. Chỉ còn mỗi người phụ nữ bên cạnh, nàng là chấp niệm của lão.
Đưa bàn tay chai sần thô ráp theo năm tháng của mình vuốt nhẹ lên gò má Thánh Âm. Trong mắt Lưu Tổ Đế, nàng bấy giờ xinh đẹp tuyệt trần, tựa như bốn năm trước khi nàng trở thành Hoàng hậu của lão. Năm tháng trôi qua, lão đã già đi thật nhiều. Nhan sắc tuấn mỹ thuở xưa cũng không đấu lại nổi thời gian. Còn nàng thì vẫn như vậy, thậm chí càng xinh đẹp mơn mởn hơn...
"Ái phi, trẫm không cầm chân tên nghiệt tử này lâu được rồi. Nàng mau chạy về nội thất, ở dưới chiếc giá gỗ có một cái cần gạt. Gạt nó ra sẽ mở được cửa mật thất, đi vào cửa mật thất đó, có người liền đón nàng. Đi đi, ái phi, dời khỏi chốn thị phi này."
Trở về Giang Nam mà sống một cuộc đời an vui.
Quên trẫm đi...
Thánh Âm nghe những câu nói thâm tình khôn cùng, trái tim nơi lồng ngực mơ hồ nhoi nhói... Nàng bỗng phát hiện, hình như nước mắt nàng đã hoen ướt khoé mi rồi...
Ngón tay thô ráp của Lưu Tổ Đế khẽ vuốt qua bờ mi đó, lau đi giọt lệ kia, lão mỉm cười ôn hoà: "Sao lại khóc vì trẫm rồi?"
Ôi Bố Đường của thiếp, thiếp xúc động vì chàng!
"Hoàng thượng..." Thánh Âm khẽ gạt nhẹ bàn tay của lão trên mặt mình. Nàng cầm bình rượu ở trên bàn, rót ra hai chiếc ly, sau đó đổ thêm bột thuốc độc vào. Đưa một ly cho Lưu Tổ Đế: "Thiếp cùng chàng đi xuống suối vàng."
Thực chất thì Thánh Âm không muốn sống nữa. Tiện mắt thấy Lưu Tổ Đế đáng thương đến vậy, nàng đành đi chết cùng lão luôn cho lão đỡ nuối tiếc. Nhưng câu nói này lọt vào tai của Hoàng thượng, lại mang theo tầng hàm ý khác.
Là ái phi không muốn dời xa lão.
Sống phải bên nhau, chết cùng xuống Hoàng Tuyền bầu bạn.
Lưu Tổ Đế chỉ cảm thấy, đời này có nàng là lão đã mãn nguyện rồi. Nhưng lão không thể làm đá chắn đường nàng được. Lão đã sống quá nửa đời người. Nàng ấy mới tuổi đôi mươi, còn chưa kịp ngắm nhìn hết sự tươi đẹp của thiên hạ này cơ mà.
Gương mặt già khẽ nhăn lại, lão không vui nhìn tiểu yêu tinh: "Ái phi..."
"Hoàng thượng, đừng cản thần thiếp. Thiếp muốn cùng chàng." Thánh Âm kiên quyết ngắt lời lão, nâng ly rượu độc lên bờ môi. Dùng ánh mắt đợi chờ nhìn Lưu Tổ Đế.
Lồng ngực rung động mãnh liệt, lão Hoàng thượng cầm nhẹ lấy ly rượu. Cụng nhẹ một cái với ái phi, ngẩng đầu mà uống...
Ái phi, trẫm rất vui.
Thánh Âm cũng không chần chừ gì nhiều mà húp luôn ly rượu. Còn nhớ mới năm nào nàng bước vào hoàng cung, tưởng là đau thương, không ngờ lại sống rất hạnh phúc. Mười chín năm tồn tại trên cuộc đời, bốn năm làm Yêu hậu tiếng tăm lừng lẫy. Ai dè phải kết thúc sinh mạng mình bằng cách thức này.
Một nhân vật phản diện, sao có thể đánh đổ nam chủ, nữ chủ đây?
Nhiệm vụ thất bại rồi. Đều tại con mẻ hệ thống chủ.
Thiệt tình, mới có kiếp luân hồi thứ hai thôi mà...
Thánh Âm đau đớn chịu đựng độc dược cắn nuốt nội tạng mình, nàng không nhịn được mà nhíu mày nằm xuống. Lưu Tổ Đế cũng phải chịu nỗi đau không kém, vậy mà lão vẫn còn tươi cười dùng ngón tay vuốt nhẹ mi tâm nàng. Mặt lão trắng bệch, giọng lão thều thào nhưng tràn đầy yêu thương: "Ái phi đừng nhăn mày, như thế sẽ xấu đấy."
Trước khi chết vẫn phải giữ vững dáng vẻ xinh đẹp, phải không nào?
Đầu Thánh Âm gục xuống bắp tay của lão nam nhân, trong cơn mê sảng đi sâu với cái chết. Tai nàng nghe thấy có mỗi giọng nói cuối cùng, thật đứt quãng và mơ hồ: "Ái phi, trẫm nhớ...nàng từng...từng đàn cho trẫm một bài...Có một câu khiến trẫm nhớ mãi...Đó là...
*Quân sinh, ta chưa sinh...Ta...Ta sinh, quân đã lão*
*Quân hận ta sinh...muộn. Ta hận quân...sinh sớm*...
Ái phi, trẫm...trẫm ước kiếp sau cả đôi ta...cùng sinh, cùng.....hảo."
Nói đến chữ cuối, lão liền tắt thở.
Máu tanh văng tung toé, chúng sĩ tử ngã dần ngã dần trên mặt đất. Trong tràng cảnh tàn sát thảm thiết đến vậy, Yêu hậu cùng Hôn quân đã tự tay giải thoát chính mình.
Hệ thống chủ ngắm nhìn kết cục của thế giới này. Rồi nhìn đến nam nhân áo đen thống thiết ôm lấy xác túc chủ nhà nó mà âm thầm rớt nước mắt. Tâm tình phẳng lặng như mặt hồ, nó gập nhẹ quyển nhật ký trong tay, cất bút đi.
Quyển nhật kí thứ hai, hạnh phúc của Hải yêu coi như bỏ dở rồi. Nhưng nhật kí hành trình sẽ do đích thân nó hoàn thành cho nàng.
Yến Đà Lôi...Bản hệ thống sorry nha, bản hệ thống cố tình xíu thôi.
Danh Sách Chương: