Trù nghệ học xong, tự nhiên muốn biểu hiện ra ngoài, đây chính là kỹ năng vì làm cho Khắc Lạc Duy thích mới có thể cố gắng đi học, nếu Khắc Lạc Duy không hài lòng, như vậy tiếp tục đào tạo sâu, thẳng đến có thể cho Khắc Lạc Duy vừa lòng mới thôi.
Ma vương một ngày này, dậy thật sớm, sau khi khẽ hôn lên trán Khắc Lạc Duy ngủ ở bên cạnh, liền lưu luyến không rời nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, tiến vào phòng bếp.
Cẩn thận chọn lựa ra nguyên liệu nấu ăn cần còn có xem xét các loại đồ gia vị, sau đó hành động.
Không bao lâu, mùi liền tràn ngập toàn bộ phòng bếp.
Ma vương vừa lòng nhìn đồ ăn mình làm, dùng kết giới bảo trì độ ấm của chúng nó, sau đó về tới trong phòng.
Trên giường Khắc Lạc Duy đã muốn không thấy, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, cùng Khắc Lạc Duy đã muốn lưỡng tình tương duyệt Ma vương không có lý do gì giống như trước ở ngoài cửa chờ, tưởng tượng, cho nên, Ma vương mở ra cửa phòng tắm, tiến vào.
Hơi nước sương mù, Ma vương chưa bao giờ tính làm cho loại cảm giác sương mù này biến mất, si ngốc nhìn thân ảnh trong hơi nước mông lung kia, hắn vẫn nhìn không đủ, nhìn không đủ thân ảnh nọ.
Ma vương ngay cả quần áo cũng chưa bỏ đi, vào bên trong. Khắc Lạc Duy lười nhác nghiêng đầu, nhìn thân ảnh tới gần kia, sau đó bị Ma vương kéo vào trong lòng, che lại môi.
Tiếng vang ái muội trong phòng tắm, qua thật lâu, Ma vương mới ôm Khắc Lạc Duy đi ra, thả lại trên giường.
"Khắc Lạc Duy, ngươi nằm, ta đi lấy chút đồ cho ngươi ăn." Ma vương đem Khắc Lạc Duy an trí tốt, ôn nhu đối với Khắc Lạc Duy nói.
Khắc Lạc Duy gật đầu, không nghĩ tới mới đứng lên lại bị đuổi về trên giường, bất quá cảm giác có người hầu hạ vẫn là không sai.
Không bao lâu, Ma vương liền bê đồ ăn tiến vào.
Ma vương bê bát lên, cầm lấy thìa, múc một muỗng cháo phiếm mùi thơm ngát, đưa vào miệng Khắc Lạc Duy.
Gạo hương vị ngọt ngào ở miệng chuyển động, so với bình thường ăn hơn vài phần tư vị không hiểu, trong mắt Khắc Lạc Duy hiện lên thần sắc vừa lòng.
Ma vương nhìn đến, trên mặt tươi cười cũng thỏa mãn theo.
"Ăn ngon sao?" Ma vương muốn nghe được Khắc Lạc Duy chính miệng nói ra lời ca ngợi.
"Ân." Khắc Lạc Duy nuốt cháo xuống, khẽ gật đầu.
Tuy rằng chỉ là một từ ngữ tán thành đơn giản, Ma vương vẫn như cũ thỏa mãn.
"Về sau, ta mỗi ngày làm cho ngươi ăn." Ma vương lại múc một muỗng, hướng miệng Khắc Lạc Duy đưa.
Một lần này, Khắc Lạc Duy không ăn, mà là nhìn Ma vương, "Ngươi làm?" Hỏi, mang theo kinh ngạc.
"Ân, học thật lâu, vì cho ngươi một kinh hỉ. Thích không, Khắc Lạc Duy." Ma vương mang theo đưa tình thâm tình hỏi.
"Thích." Khắc Lạc Duy thẳng thắn thành khẩn cảm giác của mình, trên mặt mày là tràn đầy nhu hòa, miệng hàm đồ ăn Ma vương đút.
Đây là một sáng sớm ấm áp hạnh phúc.